Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương

Chiêu Vũ cảm thấy hơi mờ mịt một số điều, cố gắng nhớ ra nhưng không thể còn bị đau đầu, thắc mắc tại sao trước đó cô lại dọn đến ở chung với Ôn Diệp và Chu Khả, còn nghỉ học một tuần, Phùng Hựu Đông cũng không tới tìm, chẳng lẽ cả hai đã xảy ra chuyện gì?

“Bảo mình không được xa anh ấy, nhưng người ta bỏ đi thì chẳng đến năn nỉ.”

Chiêu Vũ trách mắng, trong lòng chắc chắn hắn đã làm ra chuyện gì đó khiến cô giận dỗi bỏ đi.

Lúc này, Phùng Hựu Đông trở về, lên phòng tìm Chiêu Vũ.

Mở cửa ra, hai ánh mắt lập tức giao nhau, hắn xoay người đóng cửa rồi bước chầm chậm đến bên giường, ngồi xuống đưa tay cưng nựng mặt cô.

“Nhớ anh không?”

Khuôn mặt Chiêu Vũ vô cùng nghiêm túc, nắm bàn tay của hắn giữ lại, lên tiếng: “Trước khi bị tai nạn, em và anh đã xảy ra chuyện gì?”

Chân mày nhanh chóng chau chặt, lồng ngực phập phồng lên xuống theo hơi thở mạnh mẽ của Phùng Hựu Đông, giả vờ hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì?”

“Khi nãy bạn em nói, trước khi xảy ra tai nạn em đã dọn đến nhà trọ. Có phải anh làm điều gì có lỗi với em, nên em mới bỏ đi đúng không?”

Trong nhất thời Phùng Hựu Đông không kịp phản ứng, cứ vươn mắt nhìn Chiêu Vũ, sau đó trả lời: “Đúng là trước đó chúng ta xảy ra một số chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Đúng là cũng do anh!”


Chiêu Vũ nghênh mặt thấy rõ, ánh mắt trừng trừng Phùng Hựu Đông, lên tiếng: “Chuyện gì hả?”

“Thời gian đó anh bận công việc, nên ít quan tâm đến em.”

“Thật không?”

Phùng Hựu Đông nghiêm túc gật đầu, sau đó nâng bàn tay vuốt nhẹ da mặt của Chiêu Vũ, nói: “Đừng nhắc chuyện không vui nữa, đã qua thì cho qua, được chứ?”

Chiêu Vũ lại lần nữa kéo tay hắn xuống, kìm chặt trong lòng, hung hăng rướn người trách móc: “Hôm qua anh làm em khó xử với ông, chuyện này không thể bỏ qua được.”

“Sự thật…”

“Nhưng anh cũng không được nói với ông như thế, ông sẽ có ấn tượng xấu về em.”

Phùng Hựu Đông cười nhẹ, bàn tay đang tự do vòng ra sau lưng của Chiêu Vũ kéo cơ thể cô đến gần ôm chầm vào người, từ tốn lên tiếng: “Sinh cho anh một đứa con được không?”

Trái tim của Chiêu Vũ đập mạnh lộp bộp, thình thịch. Vốn dĩ chuyện đó tương lai sẽ xảy ra, rồi cô sẽ sinh cho hắn những đứa con bụ bẫm đáng yêu, thế nhưng lúc này…

Cô vẫn chưa hồi phục trí nhớ…

Liệu ổn không…?

“Được rồi, không gấp, khi nào em muốn sinh thì sinh!”

…----------------…

Buổi chiều mát mẻ, không khí vô cùng trong lành nên Phùng Hựu Đông đưa Chiêu Vũ ra ngoài đi dạo, hóng gió. Được một lát thì cô bảo muốn đến thăm mộ ba mẹ, đến chỗ thân quen biết đâu sẽ nhanh chóng hồi phục.

Lúc này, Phùng Hựu Đông và Chiêu Vũ đi đến phần mộ của mẹ cô, một tay hắn cầm hoa, hương và trái cây, một tay ôm lấy bả vai của cô dìu đỡ từng bước.

Đột nhiên, phía trước có một người đàn ông trung niên lủi thủi trở ra, sắc mặt không giấu được sự đau buồn, thê lương, đôi mắt khổ sở còn ươn ướt đỏ trạch.

Bỗng dưng, cả người đó và Phùng Hựu Đông đều dừng bước khi đối diện với nhau, thái độ dường như có quen biết.

“Phùng tổng!”

“Giám đốc Mạc, xin chào ông!”


Phùng Hựu Đông và Mạc Đình bắt tay xả giao, sau đó ông ấy lên tiếng hỏi: “Cậu đến thăm ông bà Phùng ư?”

“Không, tôi đưa bạn gái của tôi đến thăm mộ mẹ cô ấy.”

Nghe thế, ông Mạc Đình nhìn qua Chiêu Vũ, ánh mắt giao nhau lại có một chút gì đó liên kết đặc biệt.

Cô cúi đầu, dịu dàng cất lời: “Giám đốc Mạc, chào ông ạ!”

“Ừm.”

Sau đó, Phùng Hựu Đông lên tiếng: “Chúng tôi xin phép!”

“Ừm, chào cậu!”

Phùng Hựu Đông gật đầu đáp lại, bàn tay xoa xoa bả vai của Chiêu Vũ rồi cùng cất bước lướt qua ông Mạc Đình rời đi.

Chiêu Vũ nâng mắt, khe khẽ hỏi hắn: “Là ai vậy anh?”

“Là đối tác, hơn nữa con gái ông ấy là bạn thân của Hựu Di.”

“Dạ!”

Theo lối mòn đến phần mộ của mẹ cô, Phùng Hựu Đông lẫn Chiêu Vũ vô cùng bất ngờ lẫn thắc mắc khi trước đó có người đã tới, thậm chí nén hương còn chưa kịp tàn.

“Là người thân của em sao anh?”

“Chắc là cậu em.”


“Dạ, nhưng sao không thấy tới thăm em?”

“Anh sợ mọi người lo lắng nên chưa thông báo, đến Tết sẽ đưa em về thăm ông.”

Phùng Hựu Đông nói sao, Chiêu Vũ tin vậy, sau đó khụy hai chân xuống cắm hoa vào bình và sắp xếp trái cây trước mộ cho mẹ mình.

Lúc này, tầm nhìn của Phùng Hựu Đông hướng ra bên ngoài lối vào, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc tập trung, trong đầu quẩn quanh cái tên “Mạc Đình”.

“An Đình Chiêu Vũ!”

“Không thể nào!”

Chiêu Vũ nghe hắn lẩm bẩm gì đó, ngẩng lên chớp chớp mi mắt, hỏi: “Gì vậy anh?”

“Không có gì?”

“Nhưng mộ ba em đâu ạ?”

Chiêu Vũ như trẻ con, điều gì cũng thắc mắc với Phùng Hựu Đông. Thế nhưng, lúc này hắn không biết trả lời như thế nào, phải mất gần cả phút mới tìm được câu trả lời hợp lý.

“Lúc chúng ta yêu nhau thì em nói ba em đã mất, sau đó không nhắc đến nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận