Nhân Duyên Khó Tránh!


Tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi không biết bao nhiêu lâu mới được Tuấn Anh vươn tay ra lấy nhưng thay vì ấn nút tắt thì anh lại ấn nhầm vào nút nghe thế là đầu bên kia vang lên giọng điệu trêu chọc:
– Sếp ơi? Sếp định ôm người đẹp ngủ quên ăn trưa đấy à?
– Cậu lảm nhảm gì thế! Im đi cho tôi ngủ!
Tuấn Anh nói rồi tắt máy vứt ra một góc nhưng ngay sau đấy đầu óc cũng bắt đầu vận hành lại, ngờ ngợ ra lời nói ám thị của Thiên Sơn liền mở hẳn mắt, ngồi dậy nhìn quanh thì phát hiện mình và Nhi đang ở trên giường, còn dưới thảm là vỏ mấy lon bia cùng chai rượu vang nằm lăn lóc, đồ ăn cũng được quẳng sang một bên.

Tuấn Anh bóp trán, day day thái dương thì cảnh tượng đêm qua lần lượt gợi về…
Lúc hết chai rượu thấy Nhi định nằm luôn ra thảm ngủ nhưng khi đó anh còn chút tỉnh táo nên cố gắng bế cô lên giường, chỉ là khi đặt được cô nằm xuống thì đột nhiên Nhi lại níu lấy cổ anh giữ lại không cho đi.

Sẵn trong người đang ngấm rượu lại cộng thêm biểu cảm mè nheo của Nhi khiến Tuấn Anh chẳng thể kiềm lòng liền hôn đáp lại.

Giữa hai người khi đó rượu bảy phần còn ba phần là chủ động nên khó mà trách ai được, chỉ là khi mọi chuyện qua rồi anh vẫn thấy có chút áy náy với cô.
Tuấn Anh ngồi ngây ngốc, cố suy nghĩ xem lát nữa sẽ nói gì khi Nhi tỉnh dậy thì đúng lúc cô trở mình thức giấc.

Hai ánh mắt chạm nhau, lại nhìn thấy Tuấn Anh nửa trần khiến Nhi ý thức được tầm quan trọng, vội vàng nhấc chăn kiểm tra thì cô giật mình.
Vậy là sự việc của hơn bốn năm về trước đã được lặp lại rồi nhưng lần này chẳng ai hại cô mà tự cô đưa mình đến với người ta.

Nhi ngồi ngẩn người tự trách bản thân không biết lượng sức, uống cho đã rồi còn mè nheo với Tuấn Anh, đã thế còn ôm anh chặt cứng nữa chứ, nói đi nói lại thì phần lớn sai lầm lần này là do cô mà ra.

Càng nghĩ Nhi càng thấy giận bản thân, cô bực bội lấy tay tự đánh vào đầu như thể đang trách cứ mình đã làm điều không nên thì Tuấn Anh vội vàng cản lại, anh lên tiếng:
– Nhi! Đừng làm vậy!
– …!!!
– Là lỗi tại anh! Lẽ ra anh không nên rủ em thức cùng, không nên để em uống nhiều… Anh xin lỗi!
– Không phải tại anh, bỏ qua đi!
Lần thứ hai rồi mà không có cô gái nào giống như Nhi cả, coi chuyện này như không khiến người có trách nhiệm như anh cảm thấy áy náy lắm.
– Em coi chuyện này bình thường thế sao?
– Không coi thì em bắt vạ anh chắc?
– Ừ.

Bắt vạ cũng được mà!
– Em không thuộc kiểu người đó!
– Nhưng đang anh mong được em bắt vạ đây!
– Anh hâm à! Có thôi đi không?

– Nhi?
Tự nhiên lại gọi giật giọng rồi tiếp theo là thái độ rất nghiêm túc khiến cho Nhi cũng phải dè dặt hỏi chậm lại:
– Anh muốn nói gì nữa?
– Anh hỏi, em phải trả lời thật lòng đấy nhé!
– Ừ.
– Anh đẹp trai không?
– Gì cơ?
Câu chuyện đang rất trầm, tưởng Tuấn Anh sẽ nói vấn đề liên quan tới việc hai người ngủ chung sẽ thế nào nhưng khi nghe anh hỏi câu không liên quan khiến cô đang tâm trạng cũng phải xém phì cười.
– Em đừng có nhìn anh kiểu đó! Anh đang hỏi rất thật đấy!
– Ờ… Thì có…
– Có giàu không?
– Giàu!
– Có chu đáo, hiểu chuyện và chăm chỉ không?
– Có!
– Có yêu gia đình không?
– Có, nhưng sao?
– Cái gì cũng có, vậy sao em không chấp nhận anh?
Vốn là người không vòng vo thế mà bây giờ Tuấn Anh lại đi đường vòng thế này đây, cơ mà trước mong muốn của anh thì Nhi lại không thể đáp ứng được bởi chuyện tình cảm quá khứ đã là vết cắt quá lớn khiến cô chẳng còn dũng cảm để tiến tới.

Nhi thở dài, thật lòng muốn nói lời từ chối thẳng thừng nhưng sau vì thấy anh đang đau đầu về chuyện của công ty nên cô vờ xua đi:
– Anh cái gì cũng tốt quá nên em không dám với tới!
– Anh chỉ là con người bình thường, anh cũng như em, cũng biết yêu biết hận, hãy thử chấp nhận anh được không?
– Được rồi! Không nói chuyện này nữa, anh mau tập trung xử lý chuyện công ty trước đi!
– Em không đưa ra lời hứa anh mặc kệ chuyện công ty đấy!
Càng ngày càng không hiểu nổi, thật sự giờ này Nhi không dám tin đây có phải là Tuấn Anh vốn kiệm lời, có tiếng nghiêm túc hay không nữa.

Thay đổi quá nhiều, ngay cả việc vô lý như này mà anh cũng có thể nói ra được, Nhi tính mặc kệ nhưng Tuấn Anh cứ coi như không mà đáp trả cô một cách thản nhiên hơn:
– Anh bỏ mặc thật đấy!
– Tài sản nhà anh mà anh lại đưa ra làm điều kiện với em à? Vô lý vừa thôi!
– Anh không có vô lý! Tài sản đó là để lại cho cu Tôm nhưng thấy mẹ nó vô tâm với bố nó thế này thì không biết bố nó còn tâm trạng mà làm ăn không nữa!
Ở ngoài rõ là đạo mạo, nghiêm túc thế mà cứ mỗi lần đứng trước Nhi là anh lại như một người khác, chẳng cần liêm sỉ, vẻ bề ngoài cũng không, năm lần bảy lượt vì cô mà hạ mình không cần mặt mũi cũng chẳng cần đền đáp.


Thật tâm, tình nguyện thế này thì con người có sắt đá cỡ nào cũng sao đành ngó lơ chứ…
– Có ai nói anh vừa trẻ con vừa vô lý chưa?
– Chỉ duy nhất em!
Đúng là không có ai giống Nhi mà cũng chẳng có Tuấn Anh thứ hai, câu chuyện của hai người đặc biệt đúng kiểu nhân duyên khó tránh…Nhi tạm thời gác câu trả lời của mình qua một bên mà động viên Tuấn Anh.
– Được rồi! Nếu là tài sản cho Tôm thì bố nó cố gắng làm ăn chăm chỉ đi!
– Vậy mẹ của Tôm thường xuyên vực lại tinh thần cho bố nó đi nhé!
– Cứ tập trung xử lý xong chuyện trước mắt rồi nói!
Thực ra thì công ty chả có vấn đề gì, là Tuấn Anh cố ý lấy lí do vậy thôi nhưng xem ra vẫn là nên lợi dụng cơ hội này để khiến Nhi quan tâm mình hơn.
– Anh làm tốt em phải có trách nhiệm với anh đấy!
– Anh được lợi mà còn đòi hỏi người khác phải chịu trách nhiệm à? Kiểu người ở đâu thế?
– Này! Em tính lại đi! Lần đầu tiên của anh bị em bóc tem đấy, rồi lần thứ hai cũng là em, vậy ai mới được lợi?
– Ơ…
Đúng là cái đồ vô sỉ… Nhi bực mình lẩm bẩm rồi ném mạnh chiếc gối về phía Tuấn Anh nhưng anh đã nhanh nhẹn tránh được và còn nhăn nhở nói tiếp:
– Muốn anh thể hiện sự vô sỉ không hả?
– Này! Hai lần rồi đây cũng không ngại nữa đâu nhé!
– A… Em cũng mạnh miệng nhỉ?
– Gái một con rồi xấu hổ cho ai xem?
– Được! Thái độ tốt! Anh thích!
Lời nói thường đi đôi với hành động và lần này Tuấn Anh mạnh dạn chồm tới hôn như gió vào môi của Nhi khiến cô á khẩu luôn, đã vậy anh còn trơ mặt ra cười cười tự mãn.
– Môi em ngọt thật đó!
– Anh… Anh… Anh đúng là đồ điên mà!
– Em xem có thằng nào điên mà đẹp trai rồi còn biết làm kiếm tiền giỏi như anh không? Đã thế lại còn nhân ra giống cực phẩm nữa chứ!
– Cái đồ khùng này!
– Khùng mà gái xếp hàng dài đăng kí đấy!
– Vậy anh biến ra đó mà duyệt gái đi, còn ở đây lảm nhảm như kẻ dở hơi làm gì?
– Anh bận lảm nhảm ở đây là do phải lòng mẹ của Tôm đấy nên em đừng có thắc mắc!
– …!!!
Thực sự là cạn lời luôn rồi, Nhi chán chả buồn nói liền quấn chăn kín người đi vào phòng tắm trước.

Thấy Nhi mặt đỏ bừng chạy trốn mình thì Tuấn Anh cũng không trêu chọc nữa mà nằm dài ra giường gọi điện lại cho Sơn.
– Cậu đang ở đâu rồi?

– Bọn em đang đi chơi, đợi hai người ôm nhau chán rồi đi ăn trưa thôi!
– Cái miệng cậu lia láu vừa thôi!
– Thế Sếp không ôm thì làm gì con nhà người ta rồi?
– Ngủ thôi chứ không ôm!
Ha ha…
Tiếng cười sảng khoái của Thiên Sơn vọng lại đủ biết cậu ta muốn cho cả thế giới biết chuyện của hai người nhưng giờ này có được Nhi lần hai rồi mà thái độ của cô không quá lạnh nhạt thì Tuấn Anh chẳng quan tâm ngoài kia ai nghĩ gì, làm gì nên giọng điệu cũng thoải mái hơn:
– Cười ít thôi, chuẩn bị ra nhà hàng đi!
– Công nhận, Sếp cũng nhanh chân thật đấy!
– Thì nhờ vào công của cậu và mẹ tôi cả đấy còn gì! Không làm mọi người thất vọng chứ?
– Này! Sếp đừng có mà cố ý xuyên tạc đấy nhé! Cô Dung chỉ là muốn đẩy thuyền cho hai người gần nhau, hiểu nhau thôi chứ không có bảo Sếp ăn sạch con nhà người ta thế đâu!
– Ờ… Thì tại hoàn cảnh nên phải đẩy nhanh tiến độ!
– Không nghĩ Sếp vô sỉ thật đấy! Nhân tiện cơ hội thì thôi rồi!
– Cậu cứ nói thừa! Thôi nhé! Nhi sắp tắm xong rồi, tôi tắt máy đây!
Cả hai tắm xong thì xuống lễ tân trả phòng, sau đó di chuyển ra nhà hàng ăn với anh em Thanh Tuyền một bữa cơm nữa rồi mấy anh em chia tay, Thiên Sơn đi xe riêng nên về sau còn Nhi với Tuấn Anh về trước.
Mới có một tối không được ôm con trai ngủ mà cả hai đã nhớ thằng bé rất nhiều mà Tôm cũng vậy, vừa thấy xe bố mẹ về tới sân đã chạy ào ra đón, nó hôn Nhi rối rít rồi lại bắt Tuấn Anh bế lên cưng nựng.

Bảo An đứng cạnh nhìn cảnh một nhà ba người của anh chị vui vẻ thế này cô liền nghĩ ra một cách, nhất định phải thúc đẩy nhanh tiến độ hơn nữa để cho bà cô Hạ Trâm kia không có cớ xen vào.
Bảo An không phải con ruột của Thùy Dung nhưng tính cách ấm áp, có phần hài hước láu cá lại giống Dung và đặc biệt là sự khôn khéo, dí dỏm nữa.

Nói là làm, ngay ngày hôm sau Bảo An bàn với Nghĩa, lấy lí do ôn đội tuyển nên rủ Nghĩa tới nhà mình ở một thời gian.

Thùy Dung cùng phe với con gái nên đồng ý với ý kiến này ngay và bố trí cho Nghĩa ngủ ở phòng riêng của Tuấn Anh.
Bị hai đứa em tính kế chiếm dụng phòng mình đang ở nhưng Tuấn Anh lại rất vui vì anh có lí do sang ngủ cùng hai mẹ con Nhi mà không bị nghi ngờ gì.

Nhi thì không hề biết có vụ tính kế của hai đứa em mà chỉ nghĩ là do hai đứa đang cần tiết kiệm thời gian ôn học đội tuyển và lí do thứ hai là con trai muốn bố mẹ ngủ chung thôi nên cô vô tư không nghĩ gì mà còn thương Bảo An và Nghĩa vất vả học hành.
Vốn sẵn tính hay lo cho người khác, lại thương các em nên hầu như đêm nào Nhi cũng lọ mọ nấu nướng mấy món để tẩm bổ cho hai đứa.

Đương nhiên là hai kẻ mưu đồ kia có ăn thì tội gì không nhận, chỉ có Tuấn Anh là xót cho mẹ của con trai mình nên tối hôm sau nữa, thấy Nhi chuẩn bị xuống bếp nấu tiếp thì anh vội ngăn lại:
– Em không cần đi đâu, nãy anh có dặn chị giúp việc nấu giúp em rồi!
– Hai chị ấy làm việc cả ngày cũng nên để cho người ta ngủ sớm chứ, anh lại nhờ vả làm gì!
– Anh trả thêm tiền công cho chị các chị ấy, từ nay em không cần vất vả nữa!
– Anh lại đem tiền ra nói chuyện với người ta rồi.
– Thì người ta đi làm cũng vì tiền mà! Thôi, không nói nữa, lên giường đi ngủ đi!
Tuấn Anh đã nói tới vậy thì Nhi cũng không tranh luận thêm, cô nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi trèo lên giường nằm cạnh con trai.

Cô không thường mất ngủ nhưng không hiểu sao đêm nay cô có cảm giác khó ngủ hơn mọi ngày, nằm cả tiếng rồi mà không sao vào giấc được, cả người thấy bứt dứt kiểu gì ấy.

Sợ trở mình nhiều làm phiền Tuấn Anh nên cô cố động viên bản thân nhưng cái giống khó ngủ thì hay lăn lộn, nằm yên không nổi nên Nhi quyết định rời giường thì Tuấn Anh cũng ngóc đầu hỏi nhỏ:

– Em sao thế?
– À… Không sao! Anh cứ ngủ đi!
– Không ngủ được à?
Nghĩ cũng không cần giấu diếm chuyện này nên Nhi nói ra vấn đề của mình luôn:
– Mọi lần đặt mình là ngủ, không hiểu sao đêm nay em khó ngủ thế không biết.
– Anh cũng chưa ngủ được!
– Vậy… Ra ban công hóng gió không?
– Ừ.
Hai người lớn nhẹ nhàng rời giường rồi lại nhẹ tay mở cửa đi ra ngoài ban công đứng, tiết trời là mùa hè nhưng vào giữa đêm sương xuống nhiều cũng có hơi lạnh.

Đứng nói chuyện một lúc lâu thấy Nhi xoa xoa hai cánh tay mình thì Tuấn Anh quan tâm nhắc nhở:
– Lạnh thì vào ngủ thôi!
– Đợi buồn ngủ hẳn em mới vào!
– Sao nay lạ thế?
– Em không biết, chỉ thấy người cứ bứt dứt kiểu gì ấy!
Bản thân Tuấn Anh cũng giống như Nhi lúc này nên khi nghe cô nói thế anh liền mạnh dạn xoay người cô đối diện mình, ánh mắt anh nhìn thẳng mắt cô rồi nói lời trong lòng:
– Có muốn anh chữa tình trạng ấy không?
– Gì…cơ?
– Anh cũng giống em…
Không đợi Nhi nghe hết câu trả lời Tuấn Anh đã cúi xuống hôn lên môi cô, nụ hôn chỉ chừng năm giây nhưng đủ để Nhi hiểu được ý anh muốn nói là gì… Cô mặt đỏ không dám đối diện Tuấn Anh nên trốn tránh, tính lách người đi vào trong nhà thì bị anh giữ lại:
– Em muốn tiếp tục không?
– Không…
– Vẫn còn ngại sao?
Tuấn Anh sau câu hỏi này không vội vã, không ép buộc mà rất bình tĩnh đợi câu trả lời của cô gái mình thích, ánh mắt anh đặt sâu vào đôi mắt của Nhi khiến cho cô như bị thôi miên đứng im không nói lên lời nhưng cái nhìn đáp trả lại có phần dịu đi thì Tuấn Anh lần nữa mạnh dạn áp môi mình lên môi cô.

Hành động được lặp đi lặp lại rất nhiều lần nhưng vô cùng nhẹ nhàng và từ tốn khiến cho Nhi cũng bị cuốn theo mà không cần để ý ranh giới gì nữa…
Càng cuốn theo nụ hôn với Tuấn Anh thì cảm giác bứt dứt ấy lại vơi đi thấy rõ, hóa ra cô khó ngủ là vì muốn gần gũi với anh ư, nếu vậy có phải bản thân đã động tâm vì người con trai này rồi không? Có phải không???
Tuấn Anh vẫn đang say sưa chìm vào cảm giác ngọt ngào thì giữa chừng Nhi đột ngột dừng lại, có một chút bất ngờ nhưng anh hoàn toàn hiểu được cảm giác của cô lúc này nên không vội mà từ tốn nói:
– Không cần xấu hổ.

Đó là nhu cầu bình thường mà!
– Vào…Vào ngủ thôi!
– Nhi! Cũng đã hai lần rồi, cơ thể chúng ta hợp nhau thì đừng trốn tránh nữa!
Lời vừa dứt Tuấn Anh lại cúi xuống hôn lên môi Nhi và lần này anh bạo dạn hơn, không quá vội vã nhưng lại khiến cho Nhi khó có thể từ chối.

Qua một lúc không thấy cô phản ứng nữa thì Tuấn Anh càng mạnh dạn hơn, không chỉ hôn môi mà bàn tay bắt đầu đi chuyển đến nơi đầy đặn của cô nhào lặn, tới lúc này Nhi cũng không muốn mình quá gồng làm gì mà hoàn toàn thả lỏng cơ thể dây dưa cùng anh cho tới khi cả hai thỏa m.ãn mới chịu dừng lại….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận