Nhân Duyên Của Chúng Ta
Thẩm Trác Nghiêm chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt hết sức khác lạ. Lam Uyên không quan tâm lắm, xác nhận hắn còn sống, tốc độ trị thương ổn định là đủ. Bất quá, tốc độ tự hồi của cô đang chậm hơn hẳn vì một lý do nào đó.
Cô nén đau, cúi người nhặt đầu đạn rơi vãi xung quanh hắn. Cơ chế chữa lành có thể tự động loại bỏ dị vật ra khỏi cơ thể, đối với Thẩm Trác Nghiêm... là những đầu đạn công nghệ đặc trưng của Cổ Tộc. Cách đây không đến mười hai tiếng, cũng có kẻ dám chĩa loại vũ khí này về phía cô.
Nói không chừng, kẻ tấn công cô đêm qua là người của hắn nhưng phản chủ đi. Thẩm Trác Nghiêm làm người thất bại quá rồi!
Khóe môi ẩn ẩn nụ cười châm biếm của cô thu hút người đàn ông phía đối diện, làm cho không khí tối tăm ẩm thấp dưới mật thất thêm phần kì lạ. Suy tư một hồi, Lam Uyên nghiến răng kèn kẹt, xoay lưng rời đi.
Thẩm Trác Nghiêm dõi theo bóng lưng cô biến mất sau cánh cửa nhỏ, tay vô thức chạm vào vùng da thịt lành lặn trên ngực mà cách đó không lâu là lỗ đạn sâu hoắm máu thịt lẫn lộn. Hắn biết rõ loại đạn mà Lam Uyên nhận định thật sự lợi hại hơn cô tưởng đến mức nào, càng biết rõ kết cục của bản thân nếu bị kẻ khác phát hiện.
Lam Uyên quay trở lại, mang theo một chiếc áo nam ném về phía hắn:
- Tốt nhất ngươi nên đi nhanh lên!
Hắn im lặng, cởi bỏ manh vải rách rưới không rõ hình dạng trên người, tùy tiện vứt xuống đất. Lam Uyên rất tự nhiên nhìn chằm chằm vào cơ thể người được gọi là chồng trên danh nghĩa của mình, sự hốt hoảng và sợ hãi ban đầu khi gặp hắn biến mất, thay vào đó là thái độ không sợ trời không sợ đất, ngang nhiên buông lời chọc ghẹo:
- Thẩm ảnh đế cũng gầy đi không ít đấy nhỉ?
Bàn tay đang cài cúc áo của hắn khựng lại. Đây là lần đầu tiên Nhã Ly quan tâm hắn, mặc dù là câu đùa cợt vô nghĩa, nhưng hắn không cách nào khiến sự vui sướng tận đáy lòng chìm xuống, khóe môi như có như không nhếch lên vui vẻ.
Động tác kỳ lạ của Thẩm Trác Nghiêm lọt vào mắt xanh của Lam Uyên. Không phải cô ghẹo một câu cũng khiến hắn cao hứng quên trời quên đất luôn đấy chứ?
Mải suy đoán tâm sự đối phương, thậm chí người đàn ông kia cởi quần ra từ lúc nào cô cũng không biết. Thời điểm giật mình phát hiện thì hắn đã đứng ngay cạnh cô mất rồi.
- Mẹ kiếp, nhà ngươi làm cái gì thế? Cút!
- Lâu ngày không gặp, không phải nên làm chút chuyện có ý nghĩa sao? _ Vừa nói, hắn vừa dang tay, kéo cô sát về phía mình.
Lam Uyên nổi da gà da vịt, lắc người tránh khỏi ma trảo của Thẩm Trác Nghiêm, lui về cửa mật thất, sẵn sàng nhốt chết hắn bất kỳ lúc nào:
- Ý nghĩa em gái nhà ngươi! Nhanh mặc quần vào rồi cút đi cho lão nương!
- ---------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...