Nhân Duyên Của Chúng Ta
- Cái gì thế? _ Thẩm ảnh đế tròn mắt quan sát biểu hiện lạ thường của cô.
Dạ Trạch đứng bên cạnh không nhịn được cười ngoác tới tận mang tai, vui lòng phiên dịch giúp Lam Uyên:
- Cô ấy muốn cảm ơn anh vì đã nhường vai chính cho tôi.
- Hả?
Thẩm Trác Nghiêm quay sang nhìn cô sửng sốt, sau đó ánh mắt dần nhu hòa, đón lấy cốc trà nóng trên tay người bên cạnh, khẽ "Cảm ơn" một tiếng.
Mộc Đào im lặng làm bù nhìn sau một hồi liền lên tiếng kiến nghị:
- Quản lý Dạ, tại sao em không có trà sữa? Em muốn sữa tươi trân châu đường đen size XL topping kem cheese trân châu sợi lõi cheese!
Lam Uyên sắc bén đe dọa nghệ sĩ nhỏ:
- Hôm qua ngươi vừa trốn đi ăn lẩu với Lăng Quán, đừng tưởng ta không biết!
Tiểu Đào ỉu xìu bĩu môi, tự rúc vào đống áo lớn quanh người hờn dỗi:
- Không phải ai cũng có thể ăn mãi không béo như chị~
Lam Uyên:... Ăn mãi không béo cũng không phải lỗi của cô nhé? Làm ơn đi, nếu không phải cậu ta một tuần tăng ba cân thịt thì cô đã không mệt mỏi như thế này.
😐 Tình hình là tác giả sẽ bùng vì không chạy kịp 5 chap ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...