Nhân Duyên Của Chúng Ta
Bất quá, Lam Uyên lập tức trở lại, ném vào người anh một hộp quà lớn gói ghém kĩ càng, bá đạo ra lệnh:
- Mở ra!
Dạ Trạch không hai lời, ngoan ngoãn tuân lệnh xé bỏ lớp giấy bọc. Chẳng qua, xé liên tục hết bốn tầng giấy khác nhau vẫn chưa hết. Đến khi lớp vỏ thứ tám mở ra, hộp quà lớn ban đầu chỉ còn vỏn vẹn một cái phong bì dán kín.
Lam Uyên nhướn mày nhìn anh đang tần ngần, giục:
- Mở đi, cậu còn chờ cái gì nữa?
Quả thật món quà này đủ khiến Dạ Trạch kinh hỷ. Cô khoanh tay trước ngực, kiêu hãnh hếch mặt lên trời:
- Thế nào? Vừa ý cậu không?
Chưa để Dạ Trạch vui mừng hết, cô bổ sung thêm:
- Tôi gửi cho mỗi người một vé rồi, tối nay tất cả cùng đi!
Nội tâm họ Dạ tan vỡ. Anh còn tưởng Lam Uyên là đang dần nhận ra tình cảm của cô với mình cho nên mới đặc biệt tặng anh cái vé xem phim này.
- A? Cái này quà tặng nhân dịp gì?
Lam Uyên khoác vai bạn hiền:
- Nhân dịp tám năm quen nhau a! Còn có tôi đền bù cho cậu một cái sinh nhật nữa. Không phải tôi nợ cậu một cái đại lễ sao? Xem phim với mỹ nữ chính là đại lễ rồi!
Thái dương Dạ Trạch chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, không cách nào nuốt xuống cảm giác nóng ran, khéo léo gỡ đôi tay của Lam Uyên đặt trên người mình, cố ý cách xa cô một chút. Hình như càng ngày sức chịu đựng của anh càng kém thì phải?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...