Nhân Duyên Của Chúng Ta
- Được!!!
- Trẻ con xê ra chỗ khác! _ Lam Uyên trợn mắt quát Mộc Đào xen ngang thay đối phương trả lời. Cô là đang cao hứng muốn hố chết ảnh đế nhà người ta cơ mà...
Thẩm Trác Nghiêm chờ hai người trao đổi xong, bình tĩnh đáp ứng:
- Không thành vấn đề, chỉ cần cô nhận duy nhất tôi.
Câu trả lời không nằm ngoài dự tính của Lam Uyên, thân phận cao như vậy, nào có chuyện mỗi lần mở miệng ra không chấn động? Bất quá, mặc kệ anh ta trong đầu suy tính cái gì, thời điểm này cô đang nghèo muốn chết, vẫn phải điên cuồng làm tiền:
- Nghệ sĩ đã nhận trong vòng hai năm không bỏ khỏi tay, đây là quy tắc của tôi. Thật ngại quá!
Thẩm Trác Nghiêm mím môi đăm chiêu, sắc mặt có phần ấm ức, song cuối cùng vẫn buông xuống đòi hỏi:
- Được, cái gì cũng được. Chỉ cần quản lý Vũ chấp nhận. Đây là hợp đồng, chỗ nào không hợp tùy cô xử trí!
Như có chuẩn bị từ trước, y rút ra từ túi áo vest một bì thư đóng kín, đưa cho nhân viên phục vụ đưa đến tay cô. Sợ chưa đủ thuyết phục, còn bổ sung thêm:
- Toàn bộ bồi thường hợp đồng với Tinh Hoa Giải Trí tôi chi trả.
Tất cả mọi người trong phòng đồng loạt hít vào đầy khí lạnh. Quả nhiên đại gia có khác, vung tay thật hào phòng. Thẩm Kiều Kiều nãy giờ đang đứng hình trước phản ứng của tiền bối, sau khi khôi phục tinh thần vội vã đứng dậy phản đối:
- Bác! Chúng ta tới là để mời người!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...