Nhân Duyên Của Chúng Ta
Lam Uyên gần đây rất dễ nổi nóng. Cô xoa xoa thái dương, kiềm chế không ra tay đánh người, phẩy tay xùy xùy Kỳ Nhiên ra chỗ khác. Sau khi đuổi con hàng não tàn kia, cô bàng hoàng nhận ra cái lịch trình cô tốn thời gian ghi chép chú thích cẩn thận dành riêng cho bốn miếng thịt tươi đều đã ướt sạch. Nguyên bản những thứ này cô đặc biệt rảnh rỗi biên thành lovebook mini handmade cực kì cực kì tinh xảo để khiến mấy đứa trẻ kia hào hứng hơn. Bất quá, chỉ một thoáng ngớ ngẩn liền đem công sức bản thân đổ sông đổ bể.
Lam Uyên thở dài thườn thượt, đi sang phòng hóa trang nhắc lại lịch trình với bọn họ.
- Đào Đào, mười hai giờ chúng ta phải đi ăn với đạo diễn, chuẩn bị xong chư.....A?
Cô kéo dài câu hỏi, miệng không tự chủ 'A' lên, tay chỉ vào Mộc Đào đang trong tư thế tụt quần xuống:
- Cậu đang làm cái gì thế?
Họa thủy nam nhân bất động thanh sắc:
- Đương nhiên là mặc quần! Không phải chị bảo phải đi xã giao sao? Tôi thay quần lọt khe...
Lam Uyên ôm ngực, lần thứ hai kiềm chế xúc động không động thủ, đưa bàn tay lên bịt mắt chống ô nhiễm cửa sổ tâm hồn. Qua mấy phút tĩnh tâm, quản lý Vũ nói với chàng trai xinh đẹp:
- Người ta có muốn cũng chưa đến lượt cậu hiến thân, cởi ra đi.
Tiểu Đào Tử mắt chớp chớp, tủi thân nhìn cô rồi lại nhìn xuống đất, tay nhanh nhứ chớp tụt quần xuống.
Lam Uyên mặt đen sì, đóng sầm cửa lại. Đừng nói gì nữa, tất cả sự kiên nhẫn của cô đều bị con hàng này đạp đổ rồi.
Tư Mã Ngọc và Lăng Quán từ canteeen đi lên thấy chị gái ngoại quốc đang cáu kỉnh đứng cạnh cửa phòng hóa trang, thân ái nhắc nhở:
- Chị không đi xã giao với đạo diễn Đào Đào nữa à? Mười hai rưỡi rồi đấy!
- What? _ Một lời này tức thì đá bay sự cáu giận của Lam Uyên, cô tròn mắt nhìn hai minh tinh dưới trướng _ Cậu nói cái gì cơ?
Lăng Quán ưu nhã nở nụ cười, thay đồng nghiệp nói với cô:
- Bây giờ là mười hai rưỡi rồi, xã giao không đi nữa đúng không?
Lam Uyên chồm tới giật lấy điện thoại trên tay Lăng Quán xem đồng hồ điện tử, thoắt một cái liền lao vào phòng hóa trang. Hai nhân vật bên ngoài nhún vai khó hiểu, hướng địa phương quản lý đang ở đi tới.
Mộc Đào bị Lam Uyên đè xuống ghế, thao tác nhanh chóng tóm lấy đôi giày Armani vứt xuống cạnh chân cậu ta, không quan tâm tay có thối hay không liền xịt một lớp keo lên, khéo léo tạo hình tóc cho hắn. Một phút trôi qua, tốc độ của cô như vũ bão xỏ giày buộc dây, thay áo đều hoàn thành, kéo cậu ta lao vào thang máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...