Bên trong căn hộ tuy nhỏ nhưng lại rất gọn gàng, sạch sẽ.
Một mùi thơm hấp dẫn thoang thoảng từ gian bếp bên cạnh, đó là bữa ăn đã được chuẩn bị ngay vào buổi sáng.
Cậu bé đứng trên hành lang với vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn cô từ trên xuống dưới, hừ một tiếng rồi quay người rời đi.
Lý Huệ vội vàng đuổi kịp: “Tối hôm qua mẹ có việc nên không về kịp, con đừng giận mẹ nhé?”
Trường Nam dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn cô, trong mắt mang theo vẻ trưởng thành không phù hợp với tuổi tác.
Bảy năm trước, Trường Nam và anh trai đều là trẻ sinh non, thể chất đều rất yếu ớt, tình trạng của Trường Nam còn đặc biệt nghiêm trọng.
Cậu bé thậm chí còn không thở được khi chào đời.
Các bác sĩ và y tá quyết định bỏ mặc cậu bé.
May mắn thay, cô ôm ấp một thời gian, cuối cùng Trường Nam cũng đã thở lại.
Sau một hồi cấp cứu, cuối cùng cậu bé cũng đã được cứu sống.
Nhưng bởi vì người đàn ông đó đã rời đi, cô cũng không biết gì về người đàn ông đó, nên chỉ có thể tự mình nuôi dưỡng đứa trẻ này.
Bây giờ cô chỉ muốn kiếm đủ tiền để Trường Nam được ăn học đầy đủ hơn so với hoàn cảnh hiện tại.
“Được rồi mẹ, chúng ta ăn cơm thôi.” Trường Nam cầm tay Lý Huệ, đi tới bàn ăn ngồi xuống ăn cơm.
Ăn xong, Lý Huệ liền dỗ Trường Nam đi ngủ.
Vừa bước ra khỏi phòng, cô liền nhận một tin nhắn của Du Minh Nhi.
“Lý Huệ, cô mau đến công ty tôi ngay.”
Trong lòng Lý Huệ chùng xuống.
Cô vội vàng để lại một tờ giấy nhắn trên bàn, nói rằng cô sẽ quay lại công ty.
Vừa mở cửa văn phòng, Lý Huệ đã cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Du Minh Nhi, cô khẽ run lên, lấy hết can đảm đi tới trước.
Khi Du Minh Nhi nhìn thấy vài dấu vết mơ hồ trên cổ của Lý Huệ, một nỗi tức giận lập tức trào lên trong lòng cô ta.
Du Minh Nhi bước nhanh tới trước, vươn tay vạch cổ áo Lý Huệ ra để nhìn kỹ hơn.
Lý Huệ sợ hãi, đẩy cô ta ra theo phản xạ: “Cô muốn làm gì?”
“Cô còn dám hỏi tôi sao? Lý Huệ, cô được lắm.
Tôi mất công lên kế hoạch lâu như vậy, rốt cuộc lại để cho cô hưởng hết.”
Khuôn mặt của Du Minh Nhi méo mó vì tức giận: “Có phải cô cố ý nhận việc này, tìm cơ hội để trèo lên giường của chủ tịch Đường hay không?”
Lý Huệ khó chịu: “Tôi không hề có ý đó, cô đừng nói nhảm.”
Du Minh Nhi gằn hỏi: “Nói mau, tối qua cô có ngủ với anh ta không?
“Tôi...!Tôi có thể không trả lời câu hỏi này không?” Lý Huệ ấp úng.
“Đồ khốn kiếp.” Du Minh Nhi nổi điên.
Cô ta mất biết bao công sức để sắp xếp kế hoạch, bây giờ chẳng những không được ích lợi gì, để cho Lý Huệ hưởng lợi, mà cô ta còn đắc tội với Đường Bảo Thiên.
Nghĩ đến đây, cô ta càng không thể nuốt trôi cục tức này.
“Lý Huệ, nếu như cô đã không hoàn thành việc được giao thì cô phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, cứ làm theo hợp đồng là được."
Lý Huệ nhịn không được hỏi: “Cô Du, cô đừng đổ hết trách nhiệm lên người tôi như thế, tôi cũng đã thua thiệt trong chuyện này.”
“Thua thiệt? Cô thì có thua thiệt gì?” Du Minh Nhi dường như nghe thấy một chuyện vô cùng nực cười.
Lý Huệ siết chặt tay: “Cô Du, không phải ai cũng muốn dùng mọi thủ đoạn để trèo lên giường người khác như cô.”
Câu nói này hoàn toàn chọc điên Du Minh Nhi, cô ta nhào tới phía Lý Huệ: “Khốn nạn! Cô vừa cái gì, nói lại xem nào?”
Lý Huệ cắn môi, không nói gì nữa.
Sắc mặt Du Minh Nhi xanh mét: “Cô đúng là đồ vô dụng.”
Vẻ mặt Lý Huệ bình tĩnh, trong lòng tích tụ tức giận.
“Được rồi.
Tôi cũng chẳng mong gì ở loại vô dụng bất tài như cô.
Trong vòng một tuần, nếu như cô không đưa tôi chín trăm triệu thì tôi sẽ kiện cô.
Cút đi.” Du Minh Nhi hừ lạnh một tiếng.
Sau một lúc im lặng, Lý Huệ quay người rời đi.
Khi cô ra khỏi công ty, ngoài trời đang mưa.
Đứng ở cửa công ty, Lý Huệ ngẩng đầu nhìn trời, cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn lại.
Bố cô đã mất sớm, cô phải dắt con trai đi mưu sinh khắp nơi.
Để kiếm tiên sinh sống, chỉ cần người ta thuê giá cao thì cô sẽ làm mọi chuyện.
Bây giờ, cô đã đắc tội với Đường Bảo Thiên, còn phải chịu khoản tiền bồi thường rất lớn.
Bao nhiêu năm qua, cô luôn tin rằng chỉ cần mình cố gắng thì sẽ vượt qua.
Dù có bao nhiêu vất vả, mệt mỏi, chỉ cần có con trai bên cạnh thì cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Nhưng thực tế lại phũ phàng hết lần này đến lần khác, để cho cô cảm thấy tuyệt vọng, nản lòng.
Lý Huệ cố giữ mình không khóc, giống như Trường Nam đã từng nói với cô, khóc lóc là vô ích.
Đạo lý mà ngay cả một đứa trẻ cũng hiểu được, thì không lẽ nào cô lại không thể làm được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...