Giữ đúng lời hứa với Thư Kỳ, sáng thứ 2 Duy Khiêm đưa mẹ con cô đi hoàn thành tất cả các thủ tục.
Mối quan hệ của hai người từ đó ngày càng gắn bó khăng khít hơn, thời gian này anh cũng qua nhà cô ở.
Trái ngược với hạnh phúc của Thư Kỳ và Duy Khiêm, Hoàng Bách lại chẳng vui vẻ gì, đi làm thì thường xuyên cáu gắt với cấp dưới, mặt mày nặng trịch, lạnh tanh.
Mặc cho Thư Kỳ gặng hỏi nguyên do anh ấy cũng không chịu nói rõ mà chỉ bảo là thất tình.
Vì tâm trạng không tốt, Hoàng Bách đã rủ đàn em đi uống rượu giải sầu nên không may gặp tai nạn, dẫn đến thương tích phải nằm viện theo dõi mấy ngày.
Đã hơn hai tuần trôi qua kể từ lần gặp nhau ở nhà hàng, Hoàng Bách không tìm cũng chẳng liên lạc với Kiều Băng.
Mặc dù bề ngoài vẫn tỏ ra như không quan tâm nhưng trong lòng cô lại có chút thất vọng cùng cảm giác nhớ mong chờ đợi.
Kiều Băng tự nhủ bản thân phải quên đi người đàn ông lăng nhăng như Hoàng Bách, nhưng lâu nay cô đã quen với sự xuất hiện của anh trong cuộc sống của mình nên cứ cảm thấy thiếu vắng, không được vui vẻ.
Hôm đó Duy Khiêm về nhà lấy ít đồ, thấy em gái buồn bã ngồi ở phòng khách xem tivi, chốc chốc lại nhìn đến điện thoại như đang chờ đợi gì đó mỗi khi nghe được âm thanh thông báo, nhưng rồi lại thở dài vứt sang một bên.
Duy Khiêm hỏi em gái:
– Em làm sao mà mặt mày như mất sổ gạo thế?
– Em chả làm sao.
– Dạo không thấy Trần Hoàng Bách tíu tít bên em nữa nhỉ.
– Anh đừng có nhắc đến tên đáng ghét đó.
Em ghét anh ta.
Miệng thì nói ghét nhưng biểu hiện rõ ràng rất quan tâm và đang nhớ đến Hoàng Bách.
Duy Khiêm nhìn là đoán ra ngay em gái cãi nhau với anh ấy vì anh có nghe Thư Kỳ nói anh trai cô dạo cũng đang buồn.
Anh bảo:
– Em và Hoàng Bách có vấn đề gì à?
– Không.
– Thế em đã biết tối qua Hoàng Bách gặp tai nạn chưa? Anh ta hiện đang ở bệnh viện X đấy.
– Sao cơ?
Nghe tin Hoàng Bách bị tai nạn, Kiều Băng đứng bật dậy, sốt sắng hỏi anh trai:
– Sao anh ấy tai nạn, có bị làm sao không anh? Có nặng lắm không?
– Uống rượu xong đâm vào giải phân cách.
Chắc cũng nặng đấy nên phải ở bệnh viện theo dõi một thời gian.
Mà em ghét Trần Hoàng Bách như vậy, anh ta bị thế em nên vui mới phải, sao anh thấy em có vẻ lo lắng quá vậy?
– Này, anh vô tâm vừa thôi.
Hoàng Bách là anh trai của Thư Kỳ đấy, anh nói thế không sợ Thư Kỳ nghe được sẽ giận anh à?
– Anh có nói gì quá đáng đâu mà Thư Kỳ giận anh, anh chỉ đang thắc mắc về thái độ của em thôi.
– Anh…
Kiều Băng bực dọc không thèm đôi co với Duy Khiêm, cô khoanh tay trước ngực ngồi phịch xuống ghế, ngoảnh mặt quay đi mà trong lòng không khỏi tò mò tình hình của Hoàng Bách.
Duy Khiêm biết em gái đã thích anh ấy và đang lo lắng cho Hoàng Bách, chỉ là mấy ngày nay cả hai có hiểu lầm gì đó nên mới giận dỗi nhau, chẳng thế mà Hoàng Bách kêu thất tình với Thư Kỳ.
Duy Khiêm hỏi Kiều Băng:
– Nói thật cho anh nghe, em yêu Hoàng Bách rồi, đúng không?
Kiều Băng làm ngơ như không nghe thấy gì, Duy Khiêm nói tiếp:
– Quan tâm anh ta thì đến bệnh viện hỏi thăm đi.
Anh nghe Thư Kỳ nói dạo gần đây anh ta buồn lắm đấy, thế nên mới đi uống rượu rồi gặp tai nạn.
Chắc buồn vì em đi xem mắt người đàn ông khác chăng?
– Anh ta thì buồn gì chứ? Bên cạnh anh ta thiếu gì gái bu bám, không tới làm phiền em là lại đi tìm gái thôi.
Cái tính trăng hoa, phong lưu không chịu bỏ.
– Em biết anh ta không chịu bỏ? Anh lại thấy anh ta vì em mà thay đổi không ít đâu.
Trước đây anh rất ghét Trần Hoàng Bách, nhưng sau này anh ta sẽ là anh vợ của anh, công bằng mà nói thì anh ta đã tốt hơn rất nhiều rồi, tình cảm đối với em cũng khá sâu đậm.
Nếu em thích Hoàng Bách, có thể chấp nhận chuyện quá khứ thì hãy thử đón nhận anh ta xem sao, còn không hãy lựa chọn người mà em cho là thích hợp, mang đến hạnh phúc cho em.
– …
– Một đời quá dài, chọn sai thì khổ tận cam lại, chọn đúng thì một đời không đủ.
Nhưng em phải biết em chính là người lựa chọn, vì năm tháng sau này của mình tuyệt đối không được tùy ý.
Suy nghĩ cho thật kĩ trước khi đưa ra quyết định, đừng để bản thân phải hối tiếc.
Hơn hai năm nay, mà không, phải là từ trước đến nay chưa có người đàn ông nào đem đến cho Kiều Băng nhiều loại cảm xúc như Hoàng Bách.
Để làm một người hận mình tới tận xương tủy rồi dần nảy sinh tình cảm, nhớ nhung mong chờ là một việc rất khó không hề dễ dàng, vậy mà Hoàng Bách đã làm được điều đó.
Kiều Băng cũng muốn thử hẹn hò với Hoàng Bách nhưng cô sợ anh không bỏ được thói “trêu hoa ghẹo nguyệt”, ai có thể đảm bảo anh sẽ chung thủy với cô cả đời mà không ngó ngàng đến phụ nữ khác.
Thế nên cô cứ mãi đắn đo có nên cho anh cơ hội làm người yêu mình không? Cô đã 27 tuổi, cô muốn một mối tình có kết quả chứ không phải là yêu đương ngày một ngày hai.
Sau khi Duy Khiêm rời đi, Kiều Băng chẳng ngồi yên ở nhà mà vội thay quần áo đến bệnh viện.
Đứng trước cửa phòng bệnh của Hoàng Bách, cô lưỡng lự mãi cũng không tài nào bước vào.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Hoàng Bách thấy Kiều Băng ở đây thì ngỡ ngàng, còn cô lướt nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, thấy đầu anh băng bó thì xót xa nhưng ngoài mặt làm như không có gì.
Hoàng Bách hỏi cô:
– Kiều Băng.
Sao em lại ở đây?
Kiều Băng nói dối:
– Tôi đến thăm một người bạn nhưng đi lộn phòng, không ngờ anh cũng ở đây.
– À… Hóa ra vậy.
Hoàng Bách đang mừng thầm trong lòng vì nghĩ Kiều Băng tới đây thăm mình nhưng sau khi nghe câu trả lời của cô thì vẻ mặt buồn thiu.
Kiều Băng giả vờ thắc mắc:
– Anh làm sao mà bị thương vào viện thế?
– Lái xe không cẩn thận nên xước xát tí thôi.
Em qua thăm bạn đi.
– Tối rồi anh còn đi đâu?
– Xuống dưới sân đi dạo một lát.
Hoàng Bách tập tễnh bước được hai bước thì bị Kiều Băng chặn lại:
– Về phòng.
Chân anh bị đau còn ra ngoài làm gì?
– Ở trong phòng một mình chán nên ra ngoài hít không khí.
– Người nhà anh đâu, tối nay không ai ở đây với anh à?
– Tôi đã què quặt hay nằm bó bột toàn thân đâu mà phải có người ở bệnh viện với mình? Rách tí trán, đau tí chân chứ có nặng nề gì.
– Đồ hâm này.
Nghe Hoàng Bách nói gở, Kiều Băng đánh vào ngực anh nhưng cô không biết ngoài vết thương trên trán và chân ra thì khắp người anh đâu đâu cũng ê ẩm.
Hoàng Bách kẽ nhăn mày, cắn răng không phát ra tiếng xuýt xoa.
Kiều Băng thấy biểu cảm của anh thì lo lắng:
– Sao thế? Tôi làm anh đau lắm như?
– Không có.
Em qua với bạn rồi về sớm đi, không muộn về nguy hiểm lắm.
Nếu không thì lát nữa gọi Duy Khiêm hoặc… cái thằng hôm nọ đi ăn cùng em ở nhà hàng ấy.
Gọi nó đưa về cho an toàn.
Có ý tốt đến đây thăm anh mà cứ bị đuổi, đã thế còn nhắc tới người đàn ông khác với giọng điệu hờn dỗi, Kiều Băng nói:
– Ừ.
Còn anh thì xuống dưới đi dạo xem có cô em nào xinh gái không, tiện thể tán tỉnh, bầu bạn trong mấy ngày nằm viện luôn.
Mà có khi anh tán luôn y tá đi, sẽ có đầy đủ kinh nghiệm chăm sóc anh hơn đấy.
– Tôi không hứng.
– Không hứng? Từ bao giờ anh ăn chay thế, còn tỏ ra thanh cao nữa chứ.
Hơn nửa tháng trước tôi mới thấy anh ôm ấp con nhỏ chân dài nào trước sảnh nhà hàng A cơ mà.
– Ôm ấp ai? Em hoa mắt à?
– Anh đừng có chối, anh có biến thành bộ xương khô tôi vẫn nhận ra nhé.
Xấu xa quen thói, làm mà không thừa nhận.
Khoác tay thân mật thế chắc tối đó lại đưa cô ta lên giường chứ gì?
– Này, tôi cấm dục hơn 6 năm nay là vì em đấy, không có nên giường với ai khác từ sau khi gặp em đâu.
– Còn lâu tôi mới tin, thói ăn chơi ngấm vào máu anh, anh cấm dục được mới lạ.
– Thì tôi cấm với người khác nhưng vẫn tự giải quyết bằng tay, chứ bố thằng nào nhịn được mà không xuất ra ngoài.
Đang ở nơi công cộng mà Hoàng Bách lại thoải mái nói ra những lời này, đã thế còn nói to.
Kiều Băng trừng mắt nhắc nhở anh:
– Anh be bé cái mồm đi.
Sợ người ta không biết anh nhịn giỏi hay anh không có dây thần kinh xấu hổ thế hả?
– Chả việc gì tôi phải xấu hổ, đó là sinh lý bình thường.
Huống chi em đang vu oan cho tôi đi ngủ với gái.
– Tôi nói đúng chứ vu oan cái gì?
– Em vừa mới bảo tôi nửa tháng trước ôm ấp gái, đứa gái lên giường đấy thôi? Con mắt nào của em trông thấy tôi làm chuyện đó?
Kiều Băng không muốn đứng ngoài này cãi nhau với Hoàng Bách nên đẩy anh vào phòng nói chuyện.
Đóng cửa lại, cô bảo:
– Anh tai nạn đến mất trí nhớ luôn rồi à? Anh tự nhớ xem nửa tháng trước anh đi với ai.
Hai con ngươi của tôi tận mắt trông thấy anh cho cô gái khác khoác tay, dựa vào lòng anh nhé.
Thế mà anh nói anh thay đổi vì tôi, không qua lại với phụ nữ nữa, vậy mà ở sau lưng tôi thân mật với người khác.
Đã hẹn hò, ôm ấp người khác còn tới tìm tôi làm gì, hay anh chưa chinh phục được nên mới bám tôi dai dẳng?
Hoàng Bách ngẫm nghĩ một hồi thì cũng nhớ ra nửa tháng trước có đến nhà hàng A dùng bữa với đối tác.
Cô gái khoác tay anh hôm đó là em họ của đối tác kia, cô ta có ý với anh nên viện cớ say rượu dính lấy anh.
Dù sao cũng chỉ là cái khoác tay không vấn đề gì nên Hoàng Bách mới để cô ta tùy ý dựa vào mình, nào có ngờ Kiều Băng trông thấy.
Nghĩ bụng chắc cô ghen nên mấy ngày sau mới lạnh nhạt với anh, còn đi hẹn hò ăn uống với người khác, Hoàng Bách hỏi thẳng:
– Em ghen nên mới đi xem mặt con trai của bạn bố à? Em cũng yêu anh rồi nên mới tức giận, nói những lời khiến anh buồn, mất hết hy vọng, đúng chứ?
Kiều Băng ấp úng chối:
– Không… Tôi không thèm… Yêu anh chỉ khổ ghen tuông mệt người.
Hoàng Bách nắm tay Kiều Băng giải thích mặc cho cô muốn thoát ra anh vẫn quyết nắm chặt:
– Có thể trước đây anh là người không tốt, nhưng từ ngày gặp em, anh đã thay đổi rồi, ít rượu bia hơn, gái gú thì tuyệt đối không còn.
Suốt mấy năm qua chỉ một lòng tìm kiếm em, muốn bù đắp cho em.
Cô gái hôm trước khoác tay anh là em họ của đối tác, cô ta kêu say rượu rồi ngã vào anh đấy chứ, anh vì phép lịch sự và không muốn cô ta mất mặt nên cho cô ta khoác có tí thôi, ai ngờ đúng lúc em thấy.
Nhưng lúc sau anh cũng có nói rõ với cô ta là anh có người yêu rồi, không muốn bạn gái hiểu lầm, mà người yêu của anh đương nhiên là nói em đó.
– Ai tin được lời anh.
– Anh thề là từng câu từng chữ đều là thật, nếu nói dối em nửa lời anh chết ngay tức khắc.
Kiều Băng vội che miệng Hoàng Bách:
– Sao anh cứ mở miệng ra là nói điềm gở thế, không biết quý trọng mạng sống à?
– Nếu không có em, anh sống còn ý nghĩa gì nữa?
– Sến súa.
Anh đừng có dùng mấy câu hay đi lừa gái để dụ dỗ tôi, tôi không nhẹ dạ cả tin, mê trai như mấy cô em chân gái của anh đâu.
– Chẳng ai là “cô em” của anh cả, chỉ có em mới là của anh thôi.
– Mơ đi.
Hoàng Bách dùng giọng điệu chân thành hỏi Kiều Băng:
– Em có thể trả lời tôi một lần nữa, nói thật cho tôi biết chuyện này không?
– Chuyện gì?
– Em muốn qua lại với người đàn ông hôm trước, không muốn anh xuất hiện trước mắt em nữa à? Thời gian qua em vẫn chưa hết ghét anh, không có tí tình cảm nào với anh sao?
– Anh nghĩ sao?
– Anh nghĩ là em có thích anh, chỉ vì giận anh nên mới đi ăn với người khác.
Nhưng mà lời nói hôm đó của em khiến anh rất đau lòng, anh không biết có phải do mình ảo tưởng về tình cảm của em không nên muốn hỏi em lần cuối cho chắc chắn.
Hy vọng nhận được câu trả lời thật lòng từ em.
Kiều Băng rút tay lại, quay lưng về phía Hoàng Bách, cô hít sâu một hơi rồi bảo:
– Nói chuyện với anh ta chán chết, nhạt nhẽo, không có hứng thú.
– …
– Tầm tuổi này rồi, tôi không muốn mất thời gian tìm hiểu người đàn ông nào nữa, mà cũng chẳng thể vội yêu đương với người mình không hiểu hết về họ.
Hơn nữa tôi đâu được như những cô gái khác, kể mà còn trong sạch, không có những năm tinh thần bất ổn thì cũng từ từ chọn người tương xứng.
Nhưng quá khứ anh tạo ra cho tôi quá ám ảnh, chẳng biết có bất hạnh gặp phải người xấu xa hơn anh không.
Thế nên suy đi tính lại, vẫn là thử bắt đầu mối quan hệ nghiêm túc với người tôi đã biết hết thói hư tật xấu xem sao.
Hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Kiều Băng, Hoàng Bách vui sướng xoay cô lại:
– Em nói thật chứ? Ý em là đồng ý cho anh cơ hội được yêu em, chăm sóc em đúng không?
– …
– Kiều Băng, anh hứa sẽ yêu thương em cả đời, không để em phải rơi bất kì giọt nước mắt nào nữa.
– Muốn được cả đời thì còn phải xem biểu hiện của anh.
Hoàng Bách ôm lấy cô, giọng run run vì xúc động:
– Cảm ơn em đã cho anh cơ hội.
Bao năm chờ đợi đã không uổng phí công sức.
Cảm ơn em.
– Anh đừng có vội mừng, còn chưa qua được ải của bố em đâu.
– Không sao, anh không sợ.
Chỉ cần có được tình yêu của em thì khó khăn thử thách nào anh cũng vượt qua.
Tối đó cả hai tíu tít nói không hết chuyện, biết Kiều Băng đến đây là vì mình chứ chẳng có người bạn nào cả thì Hoàng Bách hạnh phúc vô cùng, cơn đau trên cơ thể như biến mất.
Có đôi lúc Hoàng Bách muốn gần gũi với Kiều Băng nhưng chỉ là một nụ hôn nhẹ cũng làm cô ngại ngùng tránh né, Hoàng Bách cũng chẳng ép buộc cô, ngược lại anh càng thêm yêu cô hơn.
Khi Hoàng Bách muốn cô ở lại bệnh viện với mình đêm nay, Kiều Băng chần chừ ít phút cũng đồng ý.
Sáng hôm sau, Duy Khiêm lái xe đưa Thư Kỳ và Kiwi đến bệnh viện còn mình thì phải đến công ty giải quyết công việc.
Thư Kỳ lần đầu tiên gặp lại Kiều Băng sau hai năm, cô có nghe qua chuyện của anh trai và cô ấy thời gian qua từ chỗ Duy Khiêm nên cũng không mấy ngạc nhiên khi cô ấy có mặt ở đây và đoán Kiều Băng chắc đã tha thứ và chấp nhận tình cảm của anh mình.
Khi Hoàng Bách đến phòng khám kiểm tra, có cơ hội ở riêng với Kiều Băng, Thư Kỳ cất tiếng nói:
– Kiều Băng, cho tôi xin lỗi vì chuyện năm xưa nhé.
Tôi biết đây là lời xin lỗi muộn màng nhưng vẫn muốn nói với cô.
Kiều Băng mỉm cười, vỗ nhẹ lên bàn tay Thư Kỳ như một lời an ủi:
– Chuyện năm xưa tôi không trách cô nữa đâu, chúng ta hãy quên hết đi, bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn, đừng nhắc đến chuyện cũ nữa.
– Cảm ơn cô.
Tôi hy vọng cô luôn được hạnh phúc, trên môi luôn nở nụ cười.
– Ừ.
Cô cũng vậy nhé.
Cả hai khẽ cười, Kiều Băng giơ tay vuốt ve má Kiwi, cô ấy hỏi:
– Hai người đã định ngày kết hôn chưa?
– Mọi chuyện tôi để Duy Khiêm quyết định, hai bên cũng chưa ra mắt người lớn, chẳng biết…
Kiều Băng hiểu nỗi lo lắng của Thư Kỳ, không đợi cô nói hết đã lên tiếng trấn an:
– Cô đừng lo về bố tôi nhé.
Ông ấy sẽ chấp nhận hôn nhân của hai người thôi.
– Tôi hy vọng là vậy.
– Chúng ta bằng tuổi nhau, anh Duy Khiêm và Hoàng Bách cũng vậy, nếu tôi và Hoàng Bách cũng kết hôn, chẳng biết sau này phải gọi nhau như thế nào nhỉ? Nghĩ thôi đã thấy rắc rối rồi.
– Ừ.
Hơi rắc rối.
Hay là mình cứ gọi theo vai vế như cũ, còn chúng ta đổi thành “cậu – tớ” hoặc là xưng tên.
– Ừ.
Hợp lý đấy.
Mấy ngày sau Hoàng Bách xuất viện, nhân cơ hội Thư Kỳ dẫn Duy Khiêm đến chào hỏi mẹ, Hoàng Bách cũng giới thiệu Kiều Băng.
Về tình yêu của Bách – Băng, bà không ý kiến nhưng với Thư Kỳ thì có hơi làm khó Duy Khiêm khi anh ngỏ lời xin cưới.
Bà trách anh bỏ mặc con gái và cháu ngoại, giáo huấn anh một bài dài rồi cũng đồng ý cho anh được cưới Thư Kỳ nhưng không quên dặn anh phải đối xử tốt với mẹ con cô.
Sau đó một tuần ông Đặng đi nước ngoài về, biết chuyện con trai muốn cưới Thư Kỳ còn con gái lại yêu kẻ từng cưỡng hiếp mình thì nổi trận lôi đình, nhất quyết phản đối, bắt hai anh em Duy Khiêm phải ngay lập tức chia tay anh em Hoàng Bách.
Thế nhưng Duy Khiêm và Kiều Băng chỉ có ý thông báo cho bố biết chứ không phải xin phép ông nên mặc cho ông phản đối gay gắt, hai anh em vẫn kiên định với tình yêu của mình.
Suốt hai tuần trời ông Đặng càu nhàu không ai chịu nghe, lại thêm Ngọc Yến và Đình Phong khuyên ông, nói giúp anh em Kiều Băng cộng với việc Thư Kỳ đã sinh cháu cho nhà họ Đặng, còn là một bé gái đáng yêu, xinh xắn, hai mắt sáng như sao, gương mặt toát lên vẻ thông minh thì ông cũng dần dần xuôi theo, cuối cùng bảo:
– Các anh các chị lớn cả rồi, đủ lông đủ cánh nên không coi lời ông già này ra gì nữa.
Được rồi, hai đứa bay muốn yêu ai thì yêu, cưới ai thì cưới, tôi không thèm xen vào, không sau này các anh các chị không cho tôi gặp cháu, bỏ mặc thân già sống cô đơn đến chết không ngó ngàng, chăm nuôi.
Có được sự đồng ý của ông Đặng, hôn lễ giữa Duy Khiêm và Thư Kỳ rất nhanh đã tổ chức.
Tại lễ cưới, Ngọc Yến vô tình gặp lại đàn anh khóa trên mình từng yêu thầm, đó chính là Lục Khả Dương.
Cô giờ đã bạo dạn hơn xưa, không muốn bỏ lỡ người đàn ông mình thích nên chủ động đến chào hỏi anh, nhắc lại một số chuyện trong quá khứ, ví như cả hai từng nhiều lần gặp nhau ở thư viện của trường.
Sau nhiều năm gặp lại, Lục Khả Dương đối với đàn em có ấn tượng sâu sắc hơn bởi vẻ ngoài ngày càng xinh đẹp của Ngọc Yến, mà anh ấy cũng không còn ít tuổi nên muốn tìm đối tượng yêu đương, vừa hay Ngọc Yến khá hợp gu anh.
Khi cô dâu chú rể trao nhẫn cưới cho nhau, Duy Khiêm nhìn Thư Kỳ với ánh mắt thâm tình, anh nói:
– Vợ à, quá khứ của em anh không ở bên cùng em trải qua, nhưng tương lai dù có bất kì chuyện gì, bất kì khó khăn nào anh cũng sẽ nắm tay em cùng nhau vượt qua giông bão.
Anh muốn dùng bản thân mình bảo vệ mẹ con em hết cuộc đời này.
Trần Thư Kỳ, Đặng Duy Khiêm – anh đời này chỉ yêu duy nhất một mình em!
Cả hội trường hân hoan tiếng vỗ tay, dành cho Duy Khiêm và Thư Kỳ những lời chúc tốt đẹp.
Đến màn tung hoa cưới, ai ai cũng háo hức mong bắt được hoa nhưng may mắn đó lại rơi vào tay một người đàn ông.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Hoàng Bách reo hò, Khả Dương cười nói:
– Chúc mừng cậu nhé, thế là sắp lấy vợ rồi đấy.
Tô Đình Phong cũng chen vào:
– Trần Hoàng Bách, anh nhanh nhanh rước nàng về dinh đi, không khéo tuột mất lại tiếc hùi hụi.
Hoàng Bách lườm xéo Đình Phong, miệng lẩm bẩm:
– Không có chuyện tôi để tuột mất.
Cậu im đi, khỏi kích đểu.
– Ơ… Tôi kích đểu chỗ nào thế, tôi đang tiếp thêm động lực cho anh sớm lấy vợ còn gì.
Sẵn đây cầu hôn luôn đi chứ nhỉ, mà nếu chưa chuẩn bị nhẫn thì tặng hoa trước cũng được, có mọi người ở đây chứng giám cho anh.
Không cần Đình Phong nói, Hoàng Bách sớm đã có ý định cầu hôn Kiều Băng ngay khi đám cưới của em gái kết thúc.
Vừa hay hoa cưới tự động rơi vào tay mình, anh nhìn Kiều Băng khẽ cười, khụy một chân xuống trước cô lấy trong túi áo hộp nhẫn DR, anh nói:
– Kiều Băng! Có lẽ chúng ta gặp nhau hơi muộn nhưng anh hy vọng sau này người đưa đón em mỗi ngày là anh, người ôm em vào lòng, kể cho em bao câu chuyện trên đời dưới đất cũng là anh.
Em đồng ý lấy anh nhé!
Bỗng dưng được cầu hôn, Kiều Băng chưa chuẩn bị tâm lý nên không kịp thích ứng.
Cô đứng im lặng nhìn Hoàng Bách, rồi đưa mắt nhìn mọi người xung quanh.
Mọi người đều hô hào bảo cô hãy mau đồng ý, Duy Khiêm và Thư Kỳ cũng mỉm cười gật đầu với cô.
Đáy mắt Kiều Băng được bao phủ một màn sương mỏng vì hạnh phúc và xúc động.
Cô gật gật đầu, chìa tay ra trước Hoàng Bách:
– Anh đeo nhẫn cho em đi, vừa thì em đồng ý.
– Đương nhiên là vừa rồi.
Anh chọn kĩ lắm.
Hoàng Bách hồi hộp đeo nhẫn vào ngón tay áp út của Kiều Băng, sau đó đứng dậy ôm cô vào lòng, hứa hẹn sẽ cho cô một đám cưới lãng mạn, là cô dâu xinh đẹp nhất của anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...