Tôn Ngọc Hà ngồi trên ghế, mắt không biết nên nhìn đâu, đành làm bộ nhìn chằm chằm vào màn hình không có nội dung gì của di động đã ngót mười phút đồng hồ.
Ba giờ chiều, cậu ta đang ngồi trong một nhà hàng Đại Hàn, tính cả cậu ta, tổng cộng có sáu người ở bàn.
Hứa Huy, cộng thêm 517.
Tôn Ngọc Hà vốn đang làm việc ở quán, xế chiều nhận được hai tin nhắn từ Hứa Huy.
Tin đầu tiên báo cho cậu ta biết trưa nay sẽ ăn trưa chung với Bạch Lộ và mấy người trong ký túc xá của cô.
Xuất phát từ nhiều lý do phức tạp, Tôn Ngọc Hà sau khi trông thấy cái tên hai chữ của “Bạch Lộ,” viết cho Hứa Huy ngót hai mươi mấy cái tin nhắn uyển chuyển truyền đạt ý của bản thân cậu ta là không muốn đi cho lắm, kết qua nửa tiếng sau, cậu ta nhận được tin nhắn thứ hai từ Hứa Huy, báo cho cậu ta biết vị trí của nhà hàng.
Cậu ta nghiêm trọng nghi ngờ rằng Hứa Huy căn bản chẳng hề mở hai mươi mấy tin nhắn trước đó.
Bạch Lộ ngồi phía đối diện, đang còn nghiên cứu thực đơn với Bì Ché.
“Món này cũng được, còn có món này……”
Bỗng nhiên ngước mắt, Bạch Lộ nhìn thẳng vào mắt cậu, “Ăn thịt ba chỉ không?”
Sắc mặt của Tôn Ngọc Hà bình tĩnh, trong bụng thì đang có hàng vạn con ngựa phi như điên.
“Ờ, được mà.”
Ánh mắt của Bạch Lộ lại quay trở về thực đơn.
Tôn Ngọc Hà rũ ánh nhìn, người anh em của mình ngồi ngay kế bên, lẳng lặng nhìn đám nữ sinh gọi thức ăn.
Tôn Ngọc Hà phân tích, chắc Bạch Lộ hiểu rõ khẩu vị của đám bạn ký túc xá của mình, cũng biết hiện giờ Hứa Huy không thể ăn thức ăn nhiều dầu mỡ, cho nên mới hỏi ý kiến của cậu ta.
Thật là chết tiệt.
Tôn Ngọc Hà cảm thấy răng của mình đã nghiến đến đau cả hàm.
Trên đời này có gì đáng xấu hổ hơn là đắc tội với người phụ nữ của anh em mình?
Đừng nói là có chứ.
Suy nghĩ kỹ một hồi, Tôn Ngọc Hà tuyệt vọng suy ra được một câu trả lời—–
Đắc tội với người phụ nữ của sếp.
Ngồi dưới máy điều hoà, gió lạnh thổi vù vù, Tôn Ngọc Hà vẫn cảm thấy trán mình đẫm mồ hôi.
Nghĩ đến lúc đầu, bao nhiêu lời nói khó nghe mình đều đã nói cho bằng hết, thậm chí còn dùng cả bạo lực, mẹ kiếp…….
Nào có ai ngờ, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, mới qua có vài ngày mà tình tiết vở kịch lại quanh co khúc khuỷu như vầy.
Tôn Ngọc Hà nhẩm thầm trong bụng, cũng không biết cô ta có kể cho Hứa Huy nghe chưa.
Lén nhìn Bạch Lộ một cái, cảm thấy chắc là chưa nói.
Nhưng ai có thể bảo đảm cơ chứ?
Phụ nữ đều nhỏ mọn thế kia…….
Cậu ta lại nghiêng đầu nhìn Hứa Huy một lần nữa.
Ánh mắt của người nọ từ đầu tới cuối chưa từng xê dịch.
Cảnh này trông có giống như là theo anh em đi gặp mặt nhà gái hay không?
Tôn Ngọc Hà nhìn mãi nhìn mãi, trong lòng nảy sinh lời cảm thán hận rèn sắt không thành thép.
Lại bị người ta nắm chặt mất mẹ nó đàng chuôi rồi.
Ngay đúng lúc Tôn Ngọc Hà đang bị thiện ác giao chiến, đám người Bì Ché đã gọi xong món ăn.
“Sếp Huy, lần này bọn tớ không khách sáo đâu nhé!”
Bì Ché cùng với Bé Ba nhìn nhau nháy nháy mắt, một bầu không khí “trời biết đất biết cậu biết tớ biết” bắt đầu dâng trào.
Bạch Lộ thoáng khựng lại, quay đầu nhìn Hứa Huy, mặt người nọ không mang biểu cảm, hiểu ý gật đầu.
“Tuỳ.”
?
Mặt của đám người Bì Ché không nhịn được mà cười —-hoàn toàn là những nụ cười thuộc loại hóng hớt nhiều chuyện.
Bé Ba kín đáo đẩy đẩy Bì Ché, mắt ra ý với cô ấy là đã đủ rồi.
Trưởng phòng tinh lắm đó, còn cười nữa cậu ấy sẽ nhìn ra ngay.
Không sai, đã nhìn ra rồi.
Bạch Lộ khẽ hít một hơi, thu lại ánh mắt về lại trên chóp đũa.
Yên lặng một hồi, lẳng lặng ngước mắt, Hứa Huy cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt của cậu bình tĩnh, không trốn tránh ánh mắt của cô, tựa như mọi thứ đều nên là như vậy.
Thức ăn đưa lên, sức chú ý của Bì Ché bị món thịt ba chỉ hấp dẫn, lúc đã ăn thoả thích, kêu: “Cô phục vụ! Cho hai chai bia lạnh!”
Tôn Ngọc Hà vội nói: “Sức khoẻ của cậu ấy còn chưa tốt, không uống rượu được.”
“Không cho các cậu uống!” Bì Ché phất tay một cái, “Là bọn chị uống!”
Tôn Ngọc Hà câm luôn.
Bỗng phát hiện Hứa Huy đang nhìn mình, Tôn Ngọc Hà nghiêng đầu, há miệng, “Muốn gì?”
Hứa Huy hất hất cằm, lẳng lặng bảo: “Đừng để nữ sinh phải uống rượu một mình, cậu cũng chung vui.”
“…….”
Anh em không bằng chó.
Cậu là anh Hai lời cậu nặng ký.
Lại gọi thêm hai chai, Bì Ché nói đùa: “Cậu coi chừng uống nhiều đó nhé.”
“Uống nhiều?” Tôn Ngọc Hà cảm thấy hoang đường, vẻ mặt không thèm đếm xỉa, giống như ngay cả trả lời cũng chẳng buồn phí sức.
“Chậc chậc chậc!” Bì Ché ngó trái ngó phải, nói với chị em mình ngồi bên: “Các cậu coi cái bộ dạng của cậu ta kìa.”
Tôn Ngọc Hà nói: “Tớ làm nghề gì các cậu còn không biết à?”
Bì Ché cười lạnh một tiếng, “Cậu mở quán, nhưng thế thì đã sao, ai nói bán rượu là khẳng định có thể uống nhiều rượu hơn kẻ mua rượu.”
Tuỳ tiện chỉ vào Hứa Huy, “Vị này còn là ông chủ, có làm được khỉ gì đâu.”
Tự dưng trúng đạn.
Tôn Ngọc Hà quay qua nhìn, Hứa Huy vẫn ngồi mặt không đổi sắc.
Quan hệ giữa Hứa Huy và nhóm người Bì Ché, sau khi nghe Hứa Huy nói xong cái câu “Các cô cứ coi như là tôi đang theo đuổi cô ấy đi” đã phát sinh một biến hoá kinh thiên động địa.
Cứ y như là được giải phóng dân tộc, nông dân vang tiếng ca hát.
Chả còn ông chủ với “cu li” gì nữa, toàn bộ đều vứt bà nó qua một bên.
Trong lòng Tôn Ngọc Hà rủa sả cái bộ dạng túng thiếu của Hứa Huy, còn chưa ra đâu vào đâu mà đã để người ta cỡi lên đầu rồi, mai này biết làm sao?
Lập tức trong lòng lấy làm tự hào.
Dựa lưng ra đàng sau, nghiêng đầu, lạnh lùng nói: “Tớ không như hắn.”
Hứa Huy liếc mắt nhìn qua, Tôn Ngọc Hà nghếch nghếch cằm với đám nữ sinh ở trước mặt, “Bốn người bọn cậu cộng lại cũng chưa chắc qua mặt được tớ, có tin hay không?”
“Phì.” Bì Ché cười muốn rụng răng, nghiêng đầu, “Em Ba, nghe chưa hả?”
Bé Ba nhếch mép, móc một gói thuốc từ trong túi xách ra, rút một điếu, mồi lửa.
Tôn Ngọc Hà hơi sửng sốt.
Bì Ché đã đang hỏi Hứa Huy:
“Sếp Huy, tiền rượu cũng trả à?”
Hứa Huy nhìn các cô, một lúc sau, khẽ cười một tiếng.
“Trả hết.”
Bì Ché quay đầu gào lên với chiêu đãi viên: “Cho một thùng Thuần Sinh trước nhé—-!” (1)
(1) Bia Thuần Sinh.
Bia này thuộc loại cao cấp–mắc tiền–sành điệu.
Một thùng = 12 chai.
Tôn Ngọc Hà trợn mặt há mồm nhìn đám nữ sinh trước mặt mình .
“Các cậu……”
Mắt lơ đễnh quét qua Bạch Lộ, Tôn Ngọc Hà mím môi, thật lòng thật dạ cảm thán một câu:
“Cái phòng ký túc xá của các cậu thật là ngoạ hổ tàng long…..”
Được khơi mào như thế, bầu không khí thoải mái hơn, chút khó chịu ban nãy cũng bớt đi kha khá, bẻ bẻ cổ.
“Thôi được, cũng chẳng có gì, hôm nay tớ thay mặt cho anh Huy hầu rượu tới bến!”
Cậu ta cầm di động lên, gọi một cú điện thoại.
Rất nhanh, nhân viên tên Tiểu Phương ở quán bar chạy tới, giao một cái va li con.
“Quái gì đây?” Bì Ché muốn mở ra xem, Tôn Ngọc Hà ngăn lại.
“Còn chưa nhìn được.”
“Quý báu gì mà không nhìn được?”
“Vậy là không biết rồi.”
Tôn Ngọc Hà bày ra một tư thế của nghề nghiệp, cố làm ra vẻ huyền bí.
Bì Ché nói: “Bốn chọi hai, ủa? Coi chừng thành năm chọi một, bọn tớ sẽ trực tiếp cướp luôn, cậu có tin hay không?”
“……”
“Đừng chứ, thế thì hết hay.”
Tôn Ngọc Hà đặt chiếc va li ra sau lưng, đứng dậy.
Cậu ta không cao bằng Hứa Huy, nhưng rắn chắc hơn Hứa Huy rất nhiều—-Thật ra thì đại đa số nam sinh đều trông rắn chắc hơn Hứa Huy.
Xắn tay áo lên, Tôn Ngọc Hà xách thùng bia Thuần Sinh kia lên, chỉ chỉ, liếc quanh nói: “Uống xong thùng này, nếu như còn chống đỡ được á—–“ Ngón tay cái chỉ ra sau lưng, “Tớ sẽ mở cái phía sau.”
Hứa Huy cười, cậu hiểu Tôn Ngọc Hà, cũng biết cậu ta đem cái gì tới.
Bé Ba ấn điếu thuốc xuống bàn một cái, “Tính sao đây, một chọi một?”
“Một chọi một?” Tôn Ngọc Hà cười hồn nhiên: “Nói vậy mất mặt tớ, bốn người các cậu, tớ một chai, các cậu một chai.”
Bé Ba cười lạnh một tiếng: “Cậu muốn chết hả.”
Hứa Huy ngồi bên chợt lên tiếng một cách hữu nghị.
“Cậu ta uống rất khá, các cô liệu mà lượng sức.”
Tôn Ngọc Hà nhún vai.
Bé Ba dùng hành động thực tế tỏ ý không phục, rút một chai từ trong thùng ra, lấy đũa nạy.
Tôn Ngọc Hà nhìn động tác thành thạo này không khỏi “ối” một tiếng.
Bé Ba nói: “Đừng làm bốn người cùng lúc, chúng ta một chọi một, tớ mà không xong thì đổi người kế tiếp!”
Người đã đứng lên rồi, chỉ vào Tôn Ngọc Hà, Bé Ba hung hăng hạ chiến thư.
“Hôm nay không hạ gục cậu, phòng 517 bọn tớ tuyệt tích giang hồ!”
Bạch Lộ: “……”
Nhỏ Út ngồi bên này vẻ mặt đầy lo âu nhìn Bé Ba và Bì Ché đang ầm ĩ ngay kế bên.
Cô ấy biết tình trạng thực sự.
Đừng xem vẻ la hét ồn ào của Bì Ché, thật ra tửu lượng không khác gì cô ấy mấy, cơ bản là một ly đã gục.
Trong phòng, người có thể tự xưng là có sức chiến đấu thì chỉ có Bé Ba và trưởng phòng.
Nhưng mà vừa nghĩ tới Bạch Lộ, Nhỏ Út lại cảm thấy yên lòng một chút.
Quay qua nhìn, Bạch Lộ đang tay chống đầu, xem trò vui.
Cô vô cùng mẫn cảm, rất nhanh đã để ý có người đang nhìn mình.
Nhướn nhướn mày, sao thế?
Nhỏ Út lặng lẽ biểu đạt lo lắng của mình.
Yên tâm.
Bạch Lộ cười cười với cô ấy.
Thế là Nhỏ Út hoàn toàn yên tâm.
Bé Ba và Tôn Ngọc Hà đã bắt đầu nốc, do muốn biểu hiện quyết tâm tất thắng, bắt đầu từ ngụm đầu tiên, hai người đều nốc thẳng từ trong chai.
Bì Ché luôn theo dõi tình trạng của Bé Ba chằm chằm, mặt cũng nhăn theo cô ấy.
Một chai vào bụng, đặt chai xuống, hai người đều ngồi xuống.
“Khá lắm.” Tôn Ngọc Hà cũng rút ra một điếu thuốc.
Lại xách hai chai bia ra, Tôn Ngọc Hà nhướn nhướn mày: “Tiếp tục?”
Bé Ba nhàm chán nói: “Tiếp tục đi.”
Hai người uống đến nhiệt huyết dâng trào, Bì Ché cảm thấy có hy vọng, ghé qua thì thầm trò chuyện với Bạch Lộ.
“Tớ nói này, em Ba thật tuyệt, bạn gái của nghệ thuật gia quả nhiên có khác.”
Nói một hồi, Bì Ché bĩu môi, “Cái tên Đại Lưu kia cái gì khác thì không làm, hút thuốc uống rượu lại đem dạy hết cho Bé Ba.”
Bạch Lộ lặng lẽ nhìn, một chốc sau, chợt thấp giọng nói một câu:
“Bé Ba uống không lại được cậu ta.”
Bì Ché nghi ngờ, “Uống không lại? Tại sao, tớ thấy cũng khá lắm mà.”
Bạch Lộ không giải thích, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Sắc mặt, hơi thở, trình độ lưu thông của máu…..—-Một người có thể uống rượu được hay không, thật ra một chai là đã có thể nhìn ra.
Hai chai bia vào bụng, Hứa Huy lên tiếng.
“Uống chậm thôi, không cần phải gấp.”
Tôn Ngọc Hà trà trộn trong rượu chè nhiều năm, cũng đã nhìn ra tửu lượng của Bé Ba, đang còn lấy làm vui vẻ, nghiêng đầu nói với Hứa Huy: “Cái gì khác đều nghe cậu, nhưng cái khoản uống rượu thì cậu đừng nhúng tay vào!”
Nói vậy với Hứa Huy xong, Bì Ché bỗng dưng nhớ đến một chuyện, hỏi: “À này sếp Huy, lúc nãy ở trường, cậu nói có chuyện cần bàn với bọn tớ, là chuyện gì thế?”
“À,” Hứa Huy cũng nhớ ra.
“Muốn hói các cô cuối tuần này có rảnh không.”
Bì Ché trả lời: “Có chứ, làm gì?”
Hứa Huy “Có muốn đi chơi?”
Bé Ba và Tôn Ngọc Hà cũng ngừng lại.
Tôn Ngọc Hà: “Chơi?” Cậu ta giống như chưa nghe qua chuyện này, “Đi đâu vậy?”
“Đâu cũng được, gần đây thời tiết không đến nỗi quá nóng nữa, đi du lịch, thế nào?”
Hứa Huy nhìn bốn cô nữ sinh, cười bảo: “Tôi mời.”
Vừa nói là mời, sức chú ý của mọi người đều tập trung một chỗ.
“Mời? Đi đâu chơi?”
“Các cô chọn.”
“Ra khỏi Hàng Châu được không!?”
“Dĩ nhiên được.”
“Ối ối tối ối ối ối—–!”
Bì Ché ráng sức lắc Bạch Lộ, ánh mắt đó và sức lực đó, bao nhiêu lời nói sâu thẳm đều muốn văng hết ra—-
Đều là công lao của cậu hết đấy!
Bé Ba uống bia, càng thả lỏng.
“Có thể đem người thân theo không?”
Tôn Ngọc Hà trừng mắt, “Đừng có được voi đòi tiên!”
Hứa Huy ngước mắt nhìn cô ấy, “Bạn trai sao?”
“Đúng.”
Bé Ba nhoài tới phía trước, mắt khép hờ, âm thanh trầm thấp như bà đồng.
“Sếp Huy, đem uyên ương theo dễ thắt chặt tình duyên đấy.”
Hứa Huy không uống rượu mà cũng hơi say.
“Được.” Cậu thấp giọng đồng ý.
Bì Ché lập tức nói: “Vậy tớ cũng đem! Sếp Huy, đem hai đôi khẳng định là thắt chặt cứng hơn là mang một đôi!”
Tôn Ngọc Hà không nhịn nổi nữa.
Rút vài hai bia, xếp thành một hàng ở trước mặt bốn cô nữ sinh.
“Đem đem đem! Đem cái gì mà đem! Làm xong được chuyện này rồi hẵng nói đến đem!”
Rõ ràng là trắng trợn nhét cho mỗi người một chai.
Nhỏ Út thật tình không uống được, bị Bạch Lộ lấy đi, “Tớ uống thế cậu ấy cho.”
Hứa Huy nói với Bạch Lộ: “Nếu uống không được đừng gắng gượng.”
Bì Ché ngồi bên nhướn mày tặc lưỡi.
Bàn ăn bắt đầu biến chất thành bàn rượu.
Bé Ba đã ngà ngà, Bì Ché cũng vì chai rượu vừa rồi mà má đỏ bừng, sức chiến đấu của Tôn Ngọc Hà không giảm, mở hết chai này đến chai khác.
Lúc chập choạng tối, Bạch Lộ cảm thấy Bé Ba đã đủ đô rồi, lấy đi chai rượu từ tay cô ấy.
“Đừng uống nữa.”
Bé Ba chuếnh choáng lè nhè, “Không sao……”
Bì Ché kéo Bé Ba ra, Bạch Lộ quay đầu nhìn Tôn Ngọc Hà.
Quả thực rượu làm người ta to gan, Tôn Ngọc Hà nhìn lại cô chằm chằm, mặt tuy không đổi sắc một cách rõ rệt như Bé Ba, nhưng cũng đang hâm hấp.
“Đổi cô?”
“Đổi tôi.”
Tôn Ngọc Hà gật gật đầu, bọn họ đứng giáp mặt nhau, bầu không khí hoàn toàn khác xa so với cảnh uống bia vừa rồi với Bé Ba.
Vẻ mặt của Tôn Ngọc Hà nghiêm túc hơn, tay chống hông, thở ra một hơi nặng nề.
“Tới đi.”
Vừa tính lấy bia, Bạch Lộ nói: “Trời đã không còn sớm.”
Tôn Ngọc Hà khựng lại, nhìn cô, Bạch Lộ cũng nhìn cậu, nói: “Bằng không chúng ta tốc chiến tốc thắng?”
“Tốc chiến tốc thắng như thế nào?”
Bạch Lộ hất hất cằm về phía đàng sau của cậu ta, Tôn Ngọc Hà ngoái đầu, biết cô đang chỉ cái gì, hơi do dự.
“Đang giấu gì?” Giọng điệu của Bạch Lộ thoải mái, còn mang chút ý cười, “Đỏ hay là trắng?”
Tôn Ngọc Hà nhìn cô chăm chú, lạnh lùng nói: “Đều có.”
Bạch Lộ nhướn mày, “Lấy ra đi.” Cô lại xách một chai bia lên, “Cái này coi như tráng miệng.”
Tôn Ngọc Hà nghe câu này xong là biết rồi, rõ ràng là cô hiểu chút ít về cách uống rượu mạnh hơn.
Tự dưng vô cớ chập mạch.
Tôn Ngọc Hà cũng không biết mình bị cái gì kích thích, lôi thẳng cái va li sau lưng mở ra, lấy ra hai chai rượu.
Quả nhiên như cậu ta đã nói, một trắng một đỏ, đều là rượu mạnh.
Hứa Huy cuối cùng cũng đưa tay ra ngăn Tôn Ngọc Hà đang muốn khui rượu.
“Không được.” Cậu cũng nhìn về phía Bạch Lộ.
“Không được uống như vậy.”
Đáng tiếc là chả ai trong Bạch Lộ hay Tôn Ngọc Hà đáp lời cậu.
Bọn họ cùng nhìn nhau, giống như đang giương cung bạt kiếm.
Lấy ra một chiếc ly cối, pha trắng với đỏ xong, khui thêm một chai bia bên cạnh.
Bé Ba đang còn nấc cụt, “Mịa kiếp, cocktail ba miền à……”
Tôn Ngọc Hà nâng ly, cắn chặt răng.
Nếu như nên nói gì đó, thì đây chính là lúc.
Anh em của chính mình tuổi còn trẻ măng, bị ông trời chà đạp mấy phen, khó khăn lắm mới đi tới được bước ngày hôm nay.
Tuy không rõ chi tiết sự tình, nhưng cậu ta biết, điều này nhất định có liên quan đến người con gái ở trước mặt.
Cậu ta không muốn vì mình mà bọn họ có khoảng cách.
Hít sâu một hơi.
“Bạch Lộ, tôi muốn nói với cô một lời xin—–“
“Lỗi” còn chưa kịp thốt ra.
Bên tai nghe một tiếng “keng”giòn giã, trong tay khẽ rung nhẹ.
Tôn Ngọc Hà định thần lại, ly của mình đã bị Bạch Lộ cụng.
Cô nhìn cậu ta một cái, không nói năng gì ngửa cổ.
Bạch Lộ uống rượu không mang khí thế, rất mềm mại, rất giống với phong cách của cô ngày thường.
Nếu như bịt mũi, không ngửi thấy mùi cồn, chỉ nhìn cảnh trước mặt sẽ rất dễ dàng tưởng rằng cô đang húp canh.
Tôn Ngọc Hà không cam lòng yếu thế, nâng ly nốc cạn.
Chất hỗn hợp cay sè tiến vào bụng, vừa nuốt xuống cổ họng như bị thiêu đốt, kích thích đến độ thần kinh trong đầu nảy lên từng hồi, chớp nhoáng đã mồ hôi nhễ nhại.
Tuy Bạch Lộ uống trước tiên, nhưng tốc độ của Tôn Ngọc Hà nhanh, hai người gần như buông ly xuống cùng lúc, sau đó đoạt chai bia bên cạnh, uống một hơi hết sạch.
Hứa Huy nhìn rồi lại nhìn, ngồi trở lại xuống ghế.
Trước đó Tôn Ngọc Hà đã uống không ít, đón đợt này đã hơi gắng gượng, sau khi uống xong đầu nặng chân nhẹ, tay chống bàn, gân trên trán lồi ra càng rõ rệt.
“Cô—-“ Lòng trắng của Tôn Ngọc Hà đầy tơ máu, nhấc một ngón tay chỉ vào Bạch Lộ.
Uống xong cú đó, hơi thở của Bạch Lộ cũng rõ ràng nặng hơn, cô nhìn Tôn Ngọc Hà chăm chú, “Tôi thế nào.”
Tôn Ngọc Hà cắn răng, chỉ cô xong lại chỉ người bên cạnh mình.
“Hứa Huy—-“
Sắc mặt Bạch Lộ không thay đổi, “Cậu ấy thế nào.”
Trong mắt của Tôn Ngọc Hà từ từ long lanh ánh nước.
Tư lự nửa buổi, Bì Ché và Bé Ba chờ mất hết cả kiên nhẫn, rống lên với cậu ta:
“Quý ông có cách nào dứt khoát một chút không! Phục hay chưa!?”
Cảm xúc còn chưa kịp tuôn trào, ý cười không biết sao đã trỗi dậy trong lòng.
Tôn Ngọc Hà đặt mông ngã ngồi xuống ghế, mạnh tay xoa mặt.
“Phục.”
Xụi lơ ngửa đầu, thở dài một tiếng.
“Thiệt tình, mẹ kiếp……..
tôi phục còn chưa được sao…..”
Bì Ché và Bé Ba đập tay vào nhau chiến thắng.
Chiến đấu chấm dứt, trong nháy mắt, một đám người đã bắt đầu quây quần vui đùa.
Chân trời ửng ánh chiều tà, đỏ như bờ má say của mỹ nhân.
Di động của Bạch Lộ chợt vang lên.
Lúc cô nhìn thấy cuộc gọi hiện ra trên màn hình, hơi ngừng một chút, sau đó bắt máy.
Tiếng trả lời điện thoại của cô rất khẽ, không nghe thấy được trong gian phòng ồn ào, Tôn Ngọc Hà đã say đến vui vẻ cũng không nghe thấy gì.
“Ngô Hãn Văn.”
Ngước mắt lên, chỉ có Hứa Huy đang ngồi phía đối diện, vẫn lẳng lặng nhìn cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...