Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân)

Cô ấy sẽ thích ăn hoành thánh như thế nào?

Một cô gái giống như Tương Như, tinh tế, nhạy cảm, ngây thơ……. Cái hôm cô ấy gặp cậu, đã ăn hoành thánh như thế nào?

Trước đây mỗi khi hai đứa cùng ăn ở căng tin, Tương Như ăn rất ít, cho dù cuộc sống học tập ở Lục Trung nặng nề, mỗi ngày cô ấy cũng chỉ ăn hai bữa là tối đa.

Cô ấy thích ăn rau, không thể ăn cay, ăn một chút ớt là mặt đã đỏ bừng.

“Chọn xong chưa?”

Bạch Lộ ngẩng đầu. Hứa Huy ngồi ở đối diện, một tay gác trên bàn chống cằm, tay kia nhàm chán gõ gõ mặt bàn.

“Em đã nhìn hết nửa buổi rồi.” Cậu nói.

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh đang nhìn cô, Bạch Lộ trả thực đơn, nói: “Xin lỗi……. vậy, vậy nhân tôm thịt đi.”

Trường Phục Nghệ không cần học ngày thứ Bảy, cuối tuần trường học về cơ bản là vắng tanh, học sinh từng tốp từng đôi kéo nhau ra ngoài chơi, khác xa với cảnh tấp nập ngày thường.

Trong quán hoành thánh chỉ rải rác năm, sáu người, Hứa Huy và Bạch Lộ ngồi chỗ kế cửa sổ, Hứa Huy có vẻ mệt mỏi, vừa ngồi xuống liền cứ một tư thế như vậy nhìn ra ngoài, đến lúc thức ăn được bưng lên đã ngáp tới mấy cái rồi.

“Không nghỉ ngơi đủ sao?” Bạch Lộ nói.

Hứa Huy thản nhiên bảo: “……Cũng không phải.”

Bạch Lộ khẽ nói: “Có tâm sự sao.”

Hứa Huy lừ mắt một cái, khi ngồi Bạch Lộ hơi khòm lưng, càng trông nhỏ hơn. Cậu lắc đầu, đổi đề tài: “Nhà em cũng ở gần đây?”

Bạch Lộ: “Ừ, mình ở gần đây.”

Hoành thánh được bưng lên, Hứa Huy rút từ trong ống đựng đũa bên cạnh ra đôi đũa dùng một lần, rồi lấy bình dấm qua, rưới hai vòng lên mặt bát hoành thành, sau cùng dùng đũa trộn đều lên.

Trong bữa ăn rất yên lặng, Bạch Lộ đang còn bệnh, không có chút khẩu vị nào.

Ăn được giữa chừng, di động của Hứa Huy reng.

Cậu không ngừng ăn, tay bấm máy nhận cuộc gọi.

“A lô?”

“……”

“Tôi đang ăn bên ngoài.”

“……”

“Khi nào?”

“…….”


“Hôm nay không được…… Mai cũng không được, tôi muốn ở nhả ngủ, tối mốt hẵng tính tiếp.”

Càng nói giọng càng bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Tôi nói không được, nghe không hiểu hả? Thích thì cứ việc, không muốn đợi các cậu tự mình đi mà chơi.”

Cúp điện thoại, vứt di động lên bàn.

Bạch Lộ rụt cổ, nhỏ giọng hỏi: “Bạn bè tìm cậu hở?”

“Ừ.”

Hứa Huy ăn đã gần xong, Bạch Lộ lại nói: “Cậu học ở trường trung học bên cạnh sao?”

“Đúng.”

“Năm thứ mấy?”

“Mười hai.”

“Ồ.” Bạch Lộ khẽ bảo, “Chuẩn bị thi rồi.”

Hứa Huy trông có vẻ đói, vài miếng vỏ bọc hoành thánh còn sót lại cũng vớt ăn hết.

“Học tập mệt lắm à.”

“Không mệt.” Cậu thuận miệng đáp, lại kéo chai giấm qua, rưới thêm một chút vào trong nước dùng.

Giấm.

Bạch Lộ nhìn theo động tác của cậu, lại nói: “Học lên cao áp lực nhiều không?”

Hứa Huy nghe cảm thấy buồn cười, khẽ hừ một tiếng, bưng bát lên, húp vài ngụm, rồi rút hai tờ giấy lau miệng từ hộp giấy trên bàn, chùi chùi mép.

“Hỏi tôi nhiều như vậy, em thì sao.” Đôi mắt đen nhánh của Hứa Huy nhìn cô, “Em cũng là học sinh đúng không.”

Bạch Lộ gật đầu.

“Học trường nào.”

Mặt của Bạch Lộ hơi đỏ, ngượng ngùng xua tay.

“Học dở lắm…… đừng hỏi nữa mà.”

Hứa Huy gọi người phục vụ tới, rút tiền trong túi quần ra.

“Đừng đừng!” Bạch Lộ rối rít giữ cậu ta lại, “Cậu không cần, để mình.”

Hứa Huy: “Không cần.”


“Lần trước cậu còn giúp mà……”

Hứa Huy chau mày, “Đã bảo không cần.”

Giọng cậu không vui, tựa như không muốn đùn đẩy qua lại, Bạch Lộ ngậm miệng, không nói gì nữa.

Tính tiền xong, Hứa Huy đứng lên, hai tay giơ cao duỗi thắt lưng, ngáp một cái. Áo bị hếch lên theo động tác, lộ ra vùng thắt lưng thon hẹp.

“Cứ như vậy đi.” Hứa Huy xách túi trái cây, cũng không chờ Bạch Lộ kịp nói gì, xoay người bước ra khỏi quán.

Bạch Lộ ngồi trở lại chỗ cũ, ngoảnh đầu ngó theo bóng lưng của cậu thiếu niên ngoài cửa sổ, như đang suy nghĩ.

Trưa hôm đó, Bạch Lộ chạy vào siêu thị Tesco đối diện với Lục Trung một chuyến. Mua một túi chanh xanh, hai hũ mật ong, còn có một cái lọ thuỷ tinh.

Lúc về đến ký túc xá trời đã nhá nhem tối, lớp tự học thứ Bảy năm giờ kết thúc, sau đó từ sáu rưỡi đến chín giờ hai mươi là giờ học tự nguyện, có nhiều học sinh học thấy mệt thì vào giờ này đã lục tục chuẩn bị về nhà.

Bạch Lộ lăn lóc nguyên một ngày bên ngoài, cả người rã rời, lết tấm thân bệnh tật về đến ký túc xá.

Ở cửa ký túc xá, Bạch Lộ bất ngờ đụng phải một người.

“Ngô Hãn Văn?”

Ngô Hãn Văn lưng đeo cặp táp, đang đứng ngay bậc thềm trước cửa ký túc xá, giống như đang đợi người.

“Cậu về rồi à?” Ngô Hãn Văn trông thấy Bạch Lộ, từ trên bậc thềm chạy xuống. “Cậu đau ốm kiểu gì mà khám nguyên một ngày vậy.” Mắt quét qua túi ny long trong tay của Bạch Lộ, lông mày của Ngô Hãn Văn nhướn lên, “Ê, còn đi bát phố nữa? Chưa bệnh nặng lắm nên vẫn còn đi hả.”

Bạch Lộ không còn hơi sức để tranh cãi, xua xua tay, “Tớ mệt rồi, không nói với cậu nữa.”

“Ớ?” Ngô Hãn Văn gọi với theo Bạch Lộ, “Đừng nha, tớ đợi cậu cả buổi đó.”

Bạch Lộ ngoái đầu, nói một cách yếu ớt: “Hả?”

Ngô Hãn Văn nhăn nhó, “Cậu gỡ khẩu trang xuống được không hả, nhìn y như nữ quỷ.”

Bạch Lộ kéo khẩu trang xuống, Ngô Hãn Văn rút từ trong cặp ra một chồng bài thi.

“Nè, bài thi lần trước đã được trả về, bên trên là của cậu, bên dưới là của tớ. Trưa nay thầy Bao giảng bài toán trong sách luyện thi, trên cuốn của tớ có chép bài, thầy Bao kêu tớ đưa cho cậu.”

Bạch Lộ đón lấy, trông thấy điểm của mình.

127…… không đến nỗi nha, Bạch Lộ lấy làm hài lòng, sau đó thuận tay lật bài thi ở dưới lên, 148.

Bạch Lộ ngước đầu, trông thấy khuôn mặt thản nhiên của Ngô Hãn Văn.

Bạch Lộ nhét bài thi vào trong túi ny lông, “Làm lớp phó học tập thật vất vả.”

Ngô Hãn Văn: “Nói đúng đó.”


Bạch Lộ: “Tớ đi trước đây.”

“Bệnh của cậu tới đâu rồi?”

“Không sao, cảm lạnh bình thường, uống miếng thuốc ngủ một giấc sẽ khỏi.”

“Chủ Nhật cũng nghỉ ngơi đi, ráng tĩnh dưỡng, thứ hai học tiếp.”

Bạch Lộ khẽ ừ một tiếng.

Ngô Hãn Văn nhìn cô, “Cậu sao lại mệt đến như vầy, rốt cuộc làm gì thế?”

Bạch Lộ chậm chạp lắc đầu, “Trông tớ mệt à?”

“Mệt chứ.”

“Tớ không mệt.” Cô nhìn cậu ta chăm chú, lại giống như đang nói với bản thân mình, “……. Hôm nay tớ đi chơi suốt cả một ngày.”

Ngô Hãn Văn nhìn cô một cách quỷ dị, “Có phải cậu sốt đến mê sảng rồi không?”

Bạch Lộ xoay đầu bước vào trong.

Về đến ký túc xá, Bạch Lộ lao đầu vào giường, nằm hai mươi mất phút đồng hồ xong mới bò dậy.

Vào phòng tắm rửa mặt một cái, lúc sắp cầm chanh lên, Bạch Lộ chợt nhớ ra, trong phòng thiếu hai món đồ, dao và thớt.

Trước đây mỗi ngày tan học về Tương Như đều ghé chỗ bán trái cây gần nhà mua hoa quả, cắt xong trình bày đẹp đẽ trên đĩa, rồi sau đó mỗi người một chiếc nĩa chia nhau ăn. Đồ dùng sinh hoạt của Tương Như rất nhiều, Bạch Lộ trước đấy không để ý, bây giờ Tương Như đi rồi, Bạch Lộ mới phát hiện sinh hoạt đôi khi không quen.

Bạch Lộ nhìn mình trong gương, khuôn mặt đang bị bệnh của cô trông càng thêm tiều tuỵ. Bên tai văng vẳng như nghe ——

Ghê quá đi, các cậu biết không, Tương Như lấy trộm tiền trong nhà đi làm phẫu thuật thẩm mỹ đấy.

“Bởi vì đâu…….” Bạch Lộ dạo gần đây không nghỉ ngơi đàng hoàng, mắt thâm quầng, dưới ánh đèn mờ mờ của phòng tắm, tạo ra một cảm giác u ám lạnh lẽo mơ hồ.

Cô nhẹ nhàng khoá vòi nước, cầm thẻ căng tin đi xuống lầu.

Tiệm tạp hoá nhỏ của trường bán thức ăn và dụng cụ học tập, ngoài ra còn có các dụng cụ gia dụng thiết yếu. Bạch Lộ lấy dao và thớt từ trên kệ hàng xuống.

Lúc xếp hàng tính tiền, lại gặp một nhóm nam sinh vừa ăn xong từ trong căng tin đi ra, dẫn đầu lại là lớp phó học tập.

“Ơ.” Ngô Hãn Văn cũng trông thấy Bạch Lộ, vài nam sinh khác chạy qua chọn thức ăn, cậu ta cũng chạy lại, “Duyên phận nha, xuống ăn cơm à?”

Bạch Lộ lắc đầu.

Khoé mắt của Ngô Hãn Văn quét qua dao và thớt trong tay của Bạch Lộ, mở miệng.

“Trò gì thế này?” Ngô Hãn Văn nhìn Bạch Lộ đầy nghi hoặc, “Cậu không phải là bị cái gì ám đấy chứ?”

Cổ họng của Bạch Lộ rất đau, không muốn nói chuyện, chỉ chỉ qua một bên, ý là đứng qua một bên đợi chút.

Nam sinh chọn xong đồ ăn, Ngô Hãn Văn đi theo, đứng vào cuối của hàng.

Bạch Lộ về đến ký túc xá. Trước tiên đun nước khử trùng dao, rồi lấy chanh ra, dùng muối rửa sạch một lần, đặt lên mặt bệ đã lót giấy sạch, cắt bỏ hai đầu của trái chanh, xắt lát.

Lại lấy lọ thuỷ tinh rửa sạch, đổ một lớp mật ong phía dưới đáy.

Chanh từng lát từng lát xếp vào, sau đó đổ một lớp mật ong, sau đó lại xếp thêm chanh, rồi lại mật ong.


Khi lọ đã đầy ắp, dùng bọc nhựa bọc kín miệng, đậy chặt nắp. Giữ yên thân lọ không xê dịch, Bạch Lộ dùng giấy lau xung quanh thật sạch sẽ, sau cùng thì bưng ra khỏi cửa đi tìm dì trông coi ký túc xá.

“Dì ơi, có thể để nhờ trong tủ lạnh được không ạ?” Để tiện cho học sinh, mỗi tầng của ký túc xá có một cái tủ lạnh dùng chung, nhưng để tránh việc cầm nhầm, trước khi dùng phải đăng ký với dì trông coi.

“A, chanh ngâm mật ong.” Dì ấy vừa ghi tên vào sổ vừa gật gù, “Mùa hè trời nóng thật biết hưởng thụ đấy.”

Bạch Lộ cười cười, “Dạ bị bệnh, muốn ăn chút gì mát mát.” Đồ để lại dưới chỗ của dì ấy, “Làm ơn bỏ ở tầng giữ tươi cho cháu.”

“Được rồi, biết rồi.”

Về lại phòng ký túc xá rửa mặt xong xuôi, đã là chín giờ.

Lúc bấy giờ Bạch Lộ mới uống thuốc, để đồng hồ báo thức, leo lên giường ngủ.

Giấc ngủ rất không yên, mũi nghẹt cứng, phải thở bằng miệng, tới giữa đêm thì miệng lưỡi khô không khốc giật mình tỉnh giấc một lần.

Sáng hôm sau, Bạch Lộ tới chỗ của dì trong coi để lấy lọ chanh, dùng một chiếc khăn tay mới bọc chiếc lọ lại, đặt vào trong bao, ra khỏi cửa.

Bạch Lộ đã đứng ở con đường nhỏ đó rất lâu.

Lần đầu tiên cô để ý đến những bông hoa nhẫn đông dưới ánh nắng mặt trời.

Phần màu trắng của hoa nhạt dần, sắc vàng của đoá hoa bắt đầu khiến người ta chú ý.

Lại đến trước cửa nhà Hứa Huy.

Hôm nay càng yên ắng hơn trước đó, ngay cả tiếng mưa cũng không còn.

Bạch Lộ khẽ gõ cửa.

Đợi một chút, không có động tĩnh, lại gõ, rốt cuộc cũng có người trả lời.

Giọng của Hứa Huy nghe khàn khàn, biếng nhác mơ màng.

“Ai đó……”

Đi kèm theo câu hỏi là tiếng dép loẹt xoẹt dưới đất, cửa mở ra.

Hứa Huy mặc quần cộc áo đen, sắc môi nhợt nhạt, ngủ đến độ mí mắt khép hờ, tóc tai bù xù. Nhưng dưới ánh ban mai, bộ dạng lôi thôi này của cậu lại mang đến cảm giác tươi mới của trẻ sơ sinh. Bạch Lộ nói: “Là mình.”

Hứa Huy nhìn Bạch Lộ đăm đăm, trong tình trạng nửa thức nửa ngủ, ánh mắt của cậu càng trực tiếp hơn trước đây, nhưng cũng vì thế mà thêm mơ màng.

Cậu hỏi bằng giọng khàn khàn: “…… Em tới làm gì?”

Bạch Lộ nhấc tay lên, thỏ thẻ: “Trả cậu.” Hứa Huy chậm chạp cúi đầu, là một cây dù.

Cây dù ẩm ướt đã được căng ra phơi khô ráo trong nắng, vải dù đã biến thành thẳng thớm. Cây dù trong tay của Bạch Lộ được gấp hết sức gọn gàng đâu ra đấy, dây cài dù bó gọn rồi cài nút, trông y như mới toanh.

Ánh mắt của Hứa Huy di chuyển từ cây dù lên mặt của Bạch Lộ, ánh mắt sâu hơn trước đó một chút, thản nhiên nhìn, không nói gì.

Bạch Lộ khẽ nói: “Bên trong bị gãy hai que chống, mình dùng keo dán lại, có thể không chắc chắn lắm……”

Hứa Huy vẫn không nói gì.

Bạch Lộ đợi một hồi, Hứa Huy cũng vẫn chưa mở miệng, đầu của cô càng cúi thấp hơn, nói lí nhí: “Mấy lần trước đều…… cảm ơn cậu nhé.”

Im lặng một chút, trên đỉnh đầu chợt vang lên một tiếng cười, Hứa Huy dựa vào cửa, biếng nhác ừ một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui