Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Dịch giả: quantl

Phi độn trên trời, cao quá tầm mắt người nên không việc gì phải ẩn hình cả, ngay cả những cao nhân chân chính của chẳng nhàn tới mức chặn Nam Lạc lại. Lúc này Kim Sí đại bằng đang ở rất cao, chỉ có rất ít loại chim yêu thích bay trên trời mới có thể đạt tới độ cao như vậy.

Nếu không có phi độn thuật mà chỉ từ mặt đất nhìn lên thì chỉ có thể thấy một đạo kim quang lướt qua bầu trời mà thôi. Thiên địa ngày đêm lần lượt lướt qua mặt kính màu xám của Nam Lạc

Lúc Nam Lạc mở mắt ra đã tới Côn Luân. Rời nơi này vào mùa đông, cách đây tầm một tháng, trời cao vẫn còn hoa tuyết bay bay. Dựa vào vị trí trong trí nhớ mà đi thẳng tới Thái Cực Cung.

Khói ráng lượn lờ, mây trắng vờn quanh, giống như tiên cảnh.

Chỉ là ngoài những thứ kia, lại không có vật gì.

Thái Cực Cung đâu? Tại sao lại không thấy?

Nam Lạc nhằm thẳng nơi vốn là Thái Cực Cung đi tới, hắn thậm chí quên mình có thể độn một cái là tới nơi... Liếc nhìn bốn phía, vân vụ mịt mù không một dấu vết.

Hắn không la lớn, chỉ chạy qua lớp mây khói, tiến về phía trước...

Chẳng biết từ lúc nào mặt trời đã về tây, một con cô nhạn chậm rãi bay qua bầu trời, tiếng kêu cô độc vang vọng trong sơn cốc.

Chớp mắt Nam Lạc đã đi tới cạnh vách đá, cây hoa mai vẫn đang chớm nở nụ dưới trời chiều.

Vẫn là khối đã mà hắn đã từng ngồi suốt mấy trăm ngày đêm.

“Ngươi còn ở đây, mai hỡi mai ơi, ngươi vẫn còn. May là ngươi còn ở lại bằng không ta còn tưởng mình đi nhầm” Nam Lạc nhẹ giọng nói.


“Sư tôn, ta cũng ở đây này” Tiểu Thanh Xà chẳng biết chui ra từ lúc nào, vẫn giống như xưa, chỉ bằng chiếc đũa. Chỉ là thân thể thanh linh, càng thêm thần vận...

Nam Lạc nhìn thấy nó không khỏi cười rộ lên nói: “Nguyên lai ngươi cũng ở đây, đến từ lúc nào, không sớm lên tiếng”

Tiểu Thanh Xà nghiêng đầu nói: “Sư tôn, ta đi ra lâu rồi, còn nghĩ ngươi đã thấy ta nữa...”

“Ha ha, thế à...” Nam Lạc cúi người xuống, dùng ngón tay khẽ vuốt đầu thanh xà “Ta còn chưa biết tên ngươi là gì?”

Tiểu Thanh Xà bị ngón tay Nam Lạc chạm vào liền run lên một cái, thân hình khẽ chuyển đã né được ngón tay Nam Lạc nói: “Ta không có tên, sư tôn giúp ta đặt tên đi” Thanh âm của nó vẫn còn là hài đồng như đã không đông cứng và khó nghe nữa, so với khi trước bất phân giới tính thì lúc này hẳn là một nữ hài đồng.

Nam Lạc mỉm cười, híp mắt trầm tư một chút rồi nói: “Thân thể ngươi màu xanh, vậy gọi là Thanh Thanh nhé”

“A!” Tiểu Thanh Xà đáp lại tựa như có chút không muốn... Bất quá Nam Lạc không phát hiện ra.

Hắn nhỏm dậy, quay đầu nhìn về phía sau, chỗ đó vẫn như vậy, trống rỗng.

“Sư tôn, người định đi đâu?” Tiểu Thanh Xà hỏi

Tâm Nam Lạc tựa hồ có chút bất an, trả lời: “Tới một nơi rất xa” Lại đột nhiên nói: “Ngươi gọi ta là sư tôn đã lâu mà ta lại không dạy ngươi được thứ gì, hôm nay ta sẽ truyền cho ngươi một bộ pháp môn luyện khí, có thể luyện tới Nguyên Thần Đại Đạo”

Tiểu Thanh Xà tựa hồ vô cùng cao hứng vặn vẹo thân thể nói nhanh: “Vâng, vâng”

Nam Lạc nói xong câu này, quay đầu nhìn lại tựa hồ như sợ Thông Huyền Thiên Sư đột nhiên xuất hiện ngăn cản hắn truyền pháp...


“Đạo pháp của ta là do sư tổ Thông Huyền Thiên Sư truyền lại, tuy ta chỉ là đệ tử ký danh của người nhưng là ngươi phải tôn kính với Thiên Sư. Bất quá ngươi không cần gọi ta là sư tôn, ta chỉ báo đáp ân tình tặng kính của ngươi mà thôi” Nam Lạc ngồi xuống, bóng đêm chậm rãi bao phủ, ánh sáng yếu ớt của trời chiều vương trên người hắn, thậm chí có một chút khí vị của Thông Huyền Thiên Sư. Mờ ảo mà vĩnh hằng.

“Pháp quyết này tên “Thái Thanh Cảm Ứng Thiên, dùng thiên nhân cảm ứng pháp, luyện tinh hoá khí...”

Thanh âm của Nam Lạc không lớn nhưng xung quanh yên tĩnh dị thường, không có lấy một tiếng trùng kêu, tựa như từ trước tới giờ gió cũng chưa từng thổi tới nơi đây. Trên bầu trời trăng đã bay lên, trăng tròn, mông lung, phủ lên một tầng sáng vàng, xuyên thấu qua mây mù chiếu xuống núi sâu, có vài phần yêu dị.

Khi Nam Lạc giảng Thái Thượng Cảm Ứng Thiên xong, ngẩng đầu lên thì ánh trăng đã treo trên trời cao... Đột nhiên trong ngực hắn truyền tới cảm giác ấm áp. Lấy chiếc gương trong lồng ngực ra, mặt gương lúc này sáng tỏ, thu lấy mặt trăng trên bầu trời.

Đáng lẽ ra cho dù là dưới ánh trăng cũng không thể thu được hình trăng sáng vào trong gương thế nhưng Nam Lạc thấy trong gương rõ ràng có một vầng trăng sáng, hơn nữa không chỉ có trăng mà cả mây đen bên cạnh cũng hiện lên rõ ràng. Phảng phất như có một bầu trời trong gương vậy.

Nam Lạc nhìn trời, rồi lại nhìn gương. Không dám động đậy, chỉ sợ khi mình động thì trạng thái này của gương sẽ biến mất, trở về màu xám xịt.

Hắn cứ ngồi yên như vậy, lặng nhìn, thời gian trôi qua, chậm rãi nhắm mắt lại. Tâm cũng trở nên yên tĩnh, thiên địa cũng thế. Giờ khắc này tựa hồ Nam Lạc đã quên mọi thứ, trong tâm chỉ có một vùng trong sáng. Tựa như mặt gương vậy, sáng tỏ như nước.

Trong đan điền, vân khí chậm rãi lưu chuyển, hình thành một đại chu thiên trong kinh mạch, khi thì tới lòng bàn tay thì chậm rãi chảy vào trong gương... Thần thức Nam Lạc bám vào nội tức cũng chảy vào, vừa tới trong gương liền cảm thấy một không gian xám xịt. Không có thiên, không thấy địa, bốn phía màu xám, hỗn độn. Chỉ chốc lát sau khí tức màu xám lập tức bao trùm nội tức của Nam Lạc, thần niệm biến mất trong chớp mắt.

Mặt trăng lặn, mặt trời mọc, hào quang vạn trượng.

Nam Lạc ngồi im bất động, cảnh trăng đã biến mất trên mặt kính thay vào đó là một mặt trời đỏ rực xuất hiện ở đường rìa gương. Sau đó mặt trời bay lên, di chuyển tới vị trí trung tâm tấm gương, khi mặt trời xuất hiện tại đó thì mặt trời trên gương và mặt trời trên không cũng tựa hồ đối diện nhau. Từng chút ánh sáng vàng dung nhập vào trong gương.

Ba ngày sau.

Nam Lạc chậm rãi mở mắt, mặt gương sáng trong như nước... Đột nhiên hắn giơ gương lên trời cao. Nhìn mặt gương có thêm một đoá mây trắng chỉ là mây trắng này bất động. Lại đảo tay, chiếu vào một ngọn núi lớn phía xa, chỉ thấy trong gương có một con rết cực lớn nằm ở đó, dựa vào khung cảnh quanh nó thì dường như là một cái động ẩm ướt.


Nam Lạc có chút kinh ngạc, hắn không ngờ gương này lại có thể chiếu ra huyệt động của cự thú nằm trong thâm sơn. Nam Lạc hưng phấn chiếu gương đi nơi khác.

Mặt gương nhoáng một cái, hình ảnh trong gương thay đổi, lần này trong gương là một con Giao Long nằm trong hồ sâu, toàn thân Giao Long màu xanh nhạt, khí thế uy phong.

Tâm linh máy động, hắn đứng nguyên tại chỗ chiếu tất cả các đỉnh núi một lần, cơ hồ những yêu quái ẩn tại núi đều xuất hiện, có con thì thân thú tu hình, thôn vân thổ vụ. Có con thì hoá thành người, tĩnh toạ tồn thần...

Đột nhiên Nam Lạc xoay người lại, chiếu vào nơi đã từng là Thái Cực Cung, chỉ thấy mặt kính biến đổi. Hắn vội vàng xem xét chỉ thấy một đám vân vụ màu trắng bốc lên. Tựa hồ trong đó đang giấu vật gì.

Nam Lạc chưa từ bỏ ý đinh, lại chiếu lần nữa, tuy mây mù có chút biến đổi nhưng vẫn không thể thấy được gì.

Lúc này tựa như hắn hiểu ra điều gì đó, chỉ thấy hắn đi thẳng về phía trước, khẽ hất vạt áo lên, quỳ gối, cúi đầu.

“Sư tôn, đệ tử biết ngài không muốn gặp ta cho nên cũng không dám ở đây quấy rầy. Nhưng Khổng Tuyên Thái Tử có đại ân với đệ tử, trước khi đệ tử tới đây hắn muốn đệ tử hỏi sư tôn một câu”

“Phượng Hoàng có thể bất tử không?...”

Nam Lạc lớn tiếng hô với nơi sương trắng lượn lờ này, hô ba lần, sau đó lập tức quỳ gối cúi đầu thật sâu...

Ngữ khí ngưng trọng của Khổng Tuyên lúc Nam Lạc rời đi khiến hắn hiểu đáp án này đối với y rất quan trọng. Thậm chí trong lòng hắn còn cảm giác được, những lời này mới là trọng điểm chứ không phải là Thiên Trì Long Cung.

Côn Luân trùng điệp, kéo dài vạn dặm.

Núi xanh liên tiếp, khói ráng lượn lờ, sương trắng mênh mông.

Khi mặt trời từ phía tây hạ xuống rồi lại bay lên lần nữa thì trong sơn cốc lại truyền tới thanh âm: “Sư tôn, Phượng Hoàng có thể bất tử không?...” Dư âm vang vọng, sóng âm quấn quanh mây núi.

Gió bắt đầu thổi, không biết từ khi nào, một cơn gió núi thổi tới như quay về từ Cửu Thiên mang theo một chút hàn khí. Mưa phùn từng hạt bay trong gió, đáp xuống núi cao, làm người áo xanh đang quỳ lạy kia ướt nhẹp

Bóng tối chậm rãi bao phủ, cả thanh sơn, cả mưa phùn và cả người trong núi... Bỗng dưng trong bóng tối lại có chút ánh sáng trắng, bay múa trong bầu trời đêm


Thiên địa tĩnh mịch, vạn vật tiêu điều.

Từ khi Nam Lạc ngồi xuống nhắm mắt trên tảng đá nó liền núp trong khe. Cho tới ba ngày sau nó thấy Nam Lạc đột nhiên mừng rỡ đứng lên, cầm gương chiếu loạn, chiếu xong rồi nhìn, nụ cười tươi rói. Nhưng chẳng bao lâu nó lại thấy sư tôn của mình quỳ rạp trên đất, sau đó nói mấy câu rồi không đứng dậy nữa.

Nàng biết trước kia chỗ này có một cung điện, nghe nói là của sư tôn của sư tôn nhưng vì sao lại không thấy? Hay vì sư tôn của sư tôn không muốn gặp sư tôn? Nó chỉ suy nghĩ trong chốc lát không thấy được đáp án liền quẳng ra sau đầu.

Núp trong khe đá Tiểu Thanh Xà nhắm mắt gật gù, tuy nó không cần ngủ đông nhưng khi mùa đông tới nó luôn mệt rã rời.

Khi nó mở mắt ra lần nữa, trên bầu trời hôi hôi vụ vụ. Tuyết đang lặng lẽ rơi.

Thì ra là tuyết rơi. Nó vội nhìn về phía Nam Lạc, chỉ thấy trên người hắn đã có một tầng băng tuyết, tóc đen tán loạn trên mặt đất, bị tuyết che lấp.

“Sư tôn... Phượng Hoàng có thể bất tử không?” Khi tiểu thanh xà muốn đi qua thì Nam Lạc dưới tuyết lại hô lần nữa.

Tiểu Thanh Xà mừng rỡ vội trườn thân thể nhỏ màu xanh thật nhanh tới, nó muốn bảo sư tôn đừng hỏi nữa, cũng đừng quỳ nữa, nhưng nó còn chưa đi tới nơi thì Nam Lạc đã động, bái ba bái, đứng dậy, vung tay lên, một con kim sắc đại điểu xuất hiện, sau đó kim quang loé lên, kim sắc đại điểu cùng Nam Lạc bay vút vào không trung đầy tuyết.

“Sư tôn... sư tôn...” Tiểu Thanh Xà gọi lớn vài tiếng với bầu trời đầy tuyết, cố trườn tới bên cạnh cây hoa mai trên vách đá, chỉ thấy nàng tựa hồ như thì thào, thầm nói: “Sư tôn lại đi rồi, lần này chỉ e sẽ không quay về nữa”

Cây mai này chẳng biết từ lúc nào đã nở ra một bông hoa trắng, so với tuyết còn trắng hơn, bông tuyết rơi liên miên không ngớt nhưng lại không có một bông nào rơi trên cánh hoa.

Tiểu Thanh Xà đang định tiến vào trong khe đá thì đột nhiên quay đầu lại, lớn tiếng nói xuống dưới vách đá dựng đứng: “Các ngươi, những người này, hôm đó lắng nghe Thái Thanh Cảm Ứng Thiên của sư tôn ta rồi, từ giờ trở đi, các ngươi cũng phải giống như ta gọi người là sư tôn, còn ta giờ là đại sư tỷ của các ngươi”

Nó nói tiếng này xong, trong rừng núi bỗng nhiên vang lên những tiếng xào xạc, tựa như có rất nhiều động vật đang đi lại trong đó, một hồi sau mới an tĩnh lại.

Tiểu Thanh Xà vô cùng tức giận hừ một tiếng, nhìn xung quanh một lần, tựa hồ không tìm được vật để mình phát tiết nên đành chậm rãi trườn vào khe đá dưới cây hoa mai.

Một con gió núi thổi tới, cành hoa mai lặng lẽ rung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui