Dịch giả: quantl
Cái khí thế đường hoàng uy nghiêm bất khả xâm phạm của Ngọc Hư cung đã biến mất ở nơi mà ngay cả thiên thị nhãn của Nam Lạc cũng không thể nhìn thấy. Đến cần ba ngày, đi không ngừng nghỉ nhưng khi về thì chẳng cần phải vậy. Ẩn độn thuật càng lúc càng huyền diệu, do dù có chẳng may độn ngang qua những yêu thú pháp lực sâu như biển kia thì cũng chẳng có chút cảm giác nào, có kẻ linh giác nhanh nhạy hình như nhận ra gì đó nhưng hết nhìn đông rồi quay tây lại không nhìn thấy hướng mà Nam Lạc độn qua...
Đối với việc Độn Địa Thuật trở nên mạnh mẽ, trong lòng Nam Lạc mỉm cười như gió xuân làm vật sinh sôi, như đại địa được mưa ân trạch.
Thời gian một năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, tỷ như nhờ việc từ từ đi lên sơn đạo mà Nam Lạc bất tri bất giác đã tiến vào luyện tinh hoá khí đại viên mãn. Tinh là chỉ các bộ phận của người, da thịt, xương cốt, huyết dịch. Tinh Huyết của Vu Tộc là mạnh nhất trong các chủng tộc, còn có phương pháp luyện tinh đặc thù cho nên Vu Tộc chiến đấu đều là sử dụng thân thể.
Hiện tại Nam Lạc dung hợp với một chút Tổ Vu Huyết của Chúc Dung nên đã thoát thai hoán cốt... Thể chất cải biến rất nhiều, nếu nói trước kia Nam Lạc dùng độn thuật còn có tiêu hao thì bây giờ cho dù sử dụng nhiều năm cũng sẽ không sinh ra bất cứ ảnh hưởng gì.
Hiện tại hắn cảm giác nhục thể của mình không có sức nặng, thậm chí còn có cảm giác phiêu diêu với gió. Thân thể đều bị Nam Lạc luyện hoá, từng lỗ chân lông, tế bào dường như đã cùng Nam Lạc thần khí tương dung. Khí tức như nước chảy, tuần hoàn vận chuyển thành một vòng tròn, thời thời khắc khắc đều thu nạp linh khí trong thiên địa, thông qua thân thể luyện thành pháp lực của bản thân.
Thôn phệ thiên địa nguyên khí để chuyển hoá thành pháp lực cá nhân, trong quá trình này cũng được thiên địa nguyên khí bồi dưỡng. Quanh năm suốt tháng, chậm rãi tương dung với thiên địa nguyên khí, tốc độ thu nạp sẽ càng lúc càng nhanh hơn nữa khi sử dụng pháp thuật cũng có thể pháp thông thiên địa, khiến cho uy lực được tăng cường.
Thái Cực Cung phảng phất như nằm ngoài thiên địa, bất nhập Ngũ Hành. Một năm qua rồi nhưng Nam Lạc vẫn chẳng thấy bất cứ thay đổi nào... Chỉ là khi trở lại Thái Cực Cung thì có cảm giác mờ ảo, dường như nó đã thành một vùng trời đất riêng. Mặc dù trong núi nhưng cũng dường như không ở trong núi. Mặc dù ở trước mắt nhưng dường như lại ở một không gian khác.
Kim Giác Ngân Giác không có nhà, trong Thái Cực Cung yên tĩnh tường hoà.
Trong thần thức đột nhiên truyền tới thanh âm của Thông Huyền Thiên Sư. Nam Lạc vội đi nhanh tới Thái Cực Điện.
Thông Huyền Thiên Sư tựa như hằng cổ bất biến vẫn ngồi ở đó, không buồn không vui, cùng Thái Cực Cung tan thành một thể, dường như tương hợp với thiên địa...
“Nam Lạc bái kiến sư tôn” Nam Lạc tiến lên khom người lễ bái.
“Lần này đi một năm, trong nội tâm có oán không?” Thông Huyền Thiên Sư híp nửa mắt, thản nhiên nói
“Đệ tử không oán”
“Còn ngộ”
“Có chút ngộ, nhưng không thông thấu, mong sư tôn chỉ điểm”
“Ngộ được gì”
Nam Lạc cúi đầu trầm tư một lát rồi nói: “Đệ tử ngộ ra nhưng rất khó có thể biểu đạt, chi thấy thiên địa vô hạn, có thể lớn vô cùng lớn cũng có thể vô cùng bé... Một bước một thế giới, một ý niệm tan thành thiên địa. Lại có cảm giác thiên địa tự chuyển động có thể thấy rõ, nằm giữ thì nhất niệm có thể thay trời đổi đất, phất tay sáng thế. Lại thấy trong thiên địa vốn không có vật gì, vốn là hư ảo mờ nhạt, mông lung, hư vọng”
Thông Huyền Thiên Sư nghe Nam Lạc nói, chỉ điềm đạm khẽ gật đầu, tay vung lên không, một bức thái cực đồ hiện ra trước mặt Nam Lạc. Hư ảo, phảng phất như không tồn tại. Chớp mắt Thái Cực đồ lại biến đổi, vẫn là nó nhưng lại khiến Nam Lạc có cảm giác đó là một thế giới, hoàn toàn thoát ra khỏi thế giới này, có thể chứa đựng vạn vật.
Nam Lạc không biết nhìn bao lâu, quên bản thân, quên Thiên Sư, quên mọi chuyện của thế gian, vô niệm vô tưởng, mà lại như nhất niệm bách chuyển.
Đột nhiên Thái Cực Đồ biến mất.
“Đây chính là pháp môn tu luyện Đạo Gia Nguyên Thần. Hiện ta đã truyền cho ngươi. Ngày mai ngươi có thể đi rồi”
“Sư tôn” Nam Lạc ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Thông Huyền Thiên Sư đã biến mất.
Đạo Gia Nguyên Thần quyết, không thể truyền ngôn, không thể viết sách, là một loại đại đạo nguyên thần vô thượng, chỉ có thể tự ngộ, khi ngộ ra được xem như có thể mở ra nguyên thần đại đạo chi môn...
Nam Lạc hiện giờ bất quá mới chỉ là Luyện Tinh Hoá Khí, bước tiếp theo cũng chỉa Luyện Khí Hoá Thần mà thôi, tiếp đó mới tới Luyện Thần Phản Hư, sau cùng mới có thể bắt đầu tu luyện Đại Đạo Đạo Gia Nguyên Thần. Nhập Tiên đạo, thoát Ngũ Hành.
Nhưng Nguyên Thần Đại Đạo không phải là tu được mà là ngộ được. Nam Lạc đã ngộ được pháp môn, từ nay về sau chỉ có thể tự mình mày mò, nguyên thần không có pháp quyết để tu, chỉ có thể ngộ mà thôi...
Phải xuống núi sao? Phải rời đi ư? Dù với tâm cảnh bây giờ Nam Lạc vẫn không khỏi có chút thất lạc.
Đi ra ngoài cửa cung Thái Cực đến bên cây hoa mai trên vách đá. Thế mà bất tri bất giác đã lại mùa đông rồi. Đầu cành mai kết một nụ hoa, đón chờ gió tuyết kéo tới.
Nam Lạc ngồi lặng như đá, tựa như lão tăng, tựa như pho tượng.
Tinh quang mịt mờ, mê ly, phủ lên vai hắn, trong ánh trăng mờ ảo, mang theo một chút sắc thái thần bí...
Khi mặt trời từ phương đông mọc lên, lướt qua núi, xuyên thấu mây mù, tạo thành từng đạo ánh sáng sặc sỡ thì Khổng Tuyên xuất hiện.
Khổng Tuyên vẫn mặc pháp bào ngũ sắc, ngũ thải trên đó vẫn lưu chuyển bất định nhưng không hề chói mắt mà ôn nhuận nội liễm. Y vẫn lãnh diễm như vậy, tiếu dung vẫn ôn hoà như xưa. Tựa như không có gì thay đổi mà tựa như lại thay đổi thực nhiều.
Nam Lạc vẫn dùng lễ của đồng tử. Tất thảy giống như mười năm trước, phảng phất như ngày đó Khổng Tuyên tới đón hắn đi.
“Ngươi còn muốn làm đồng tử của ta không” Khổng Tuyên khẽ cười nói
Nam Lạc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt Khổng Tuyên, ánh mắt bình thản: “Thái Tử điện hạ, mạng của Nam Lạc do người cứu tại sao lại không muốn”
“Ha ha... tốt, vậy ngươi vẫn là đồng tử của ta, Khổng Tước Điện đồng tử Nam Lạc” Khổng Tuyên tựa như rất vui với câu trả lời của Nam Lạc, niềm vui xuất phát từ nội tâm, Nam Lạc hoàn toàn có thể cảm nhận được. Y nói tiếp: “Phượng Hoàng Sơn mỗi mười năm đều cử hành một lần Vạn Cầm Triêu Phượng Pháp Hội, mười năm trước Kim Bằng chủ trì, Bất Tử Cung do hắn sai sử, vì ta rời đi mà khiến ngươi gặp phải lửa giận của Kim Bằng, bị đánh trọng thương sắp chết, ngươi nên hận ta”
Nam Lạc sững sờ, lập tức lắc đầu cười.
“Tốt, rất tốt, lần này Vạn Cầm Triêu Phượng Pháp Hội do ta chủ trì, ngươi là thị kiếm đồng tử của ta” Khổng Tuyên trịnh trọng nói, Nam Lạc nghi hoặc trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ đồng tử còn phân loại
Khổng Tuyên tựa như nhìn ra nghi hoặc của hắn cười nói: “Thị kiếm đồng tử khác với đồng tử khác ở chỗ khi cần ngươi sẽ cầm pháp kiếm của ta, chém người, có dám không?” Nói xong lời cuối biểu hiện lạnh lùng, tàn nhẫn.
Nam Lạc cười nhạt một tiếng nói: “Dám”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...