Nhân Đạo Chí Tôn

– Chúng ta rời khỏi mặt trăng đã nửa tháng, có khi hậu nhân của chủ nhân bức tượng thần kia đã sớm quên chuyện này rồi.

Chung Nhạc tự an ủi bản thân.

Truyền tống đại trận nằm ngay trong thần điện. Tân Hỏa khởi động đại trận. Không lâu sau năng lượng mặt trời ùa tới, làm cho nhiệt độ trong thần điện nhanh chóng tăng lên.

Trong lúc Chung Nhạc cho rằng mình sẽ bị nướng chết, một luồng sáng lóe lên, vòng quanh người hắn rồi bắn ra khỏi thần điện, hướng tới mặt trăng.

Chung Nhạc quay đầu nhìn, chỉ thấy ngay khi hắn được truyền tống ra ngoài, tòa thần điện nguy nga lộng lẫy này lập tức từ từ tan rã, bị mặt trời cắn nuốt.

– Tân Hỏa dùng ba món trọng bảo thần minh để ta có thể tu thành linh, trở thành Luyện khí sĩ. Ân tình này thật quá nặng…

Ba tòa truyền tống đại trận, ba món trọng bảo thần minh, đó là để giúp người thừa kế Tân Hỏa trở thành Luyện khí sĩ. Chung Nhạc không phải người thừa kế thuần huyết mà Tân Hỏa muốn tìm, nhưng Tân Hỏa lại sử dụng tòa đại trận này giúp hắn, khiến lòng hắn nặng trịch.

Lần truyền tống này mất khoảng thời gian chừng một nén nhang. Chung Nhạc lại một lần nữa xuất hiện trên Nguyệt cung ở mặt trăng.

– Truyền tống trận ở núi lửa kia đã tiêu sạch năng lượng khi chúng ta sử dụng, hóa thành những cự thạch bình thường, chỉ có thể dùng để định vị, chứ không thể dùng làm truyền tống trận, chỉ có thể khiến chúng ta truyền tống tới đó!

Tân Hỏa nhanh chóng chạy tới truyền tống trận trước Nguyệt cung, nói:

– Hiện giờ chúng ta truyền tống qua đó, nhưng rất có khả năng bị người ta bắt được phương vị truyền tống. Chi bằng lập tức phá luôn truyền tống trận này sau khi ngươi truyền tống xong!

Còn chưa nói xong, mặt đất lập tức rung chuyển dữ dội, càng lúc càng mạnh, dường như có một con quái vật lớn náu mình dưới lòng đất đang cố gắng chui ra ngoài.

Tân Hỏa vội vã thắp sáng từng tấm bia đá. Mặt đất vẫn rung chuyển vô cùng dữ dội. Chung Nhạc không khỏi khẩn trương. Đây là có người đang thôi động đồ đằng của thần linh kia ở trung tâm mặt trăng, công kích ra bên ngoài mặt trăng. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, đồ đằng thần linh kia đang không ngừng tiếp cận bề ngoài mặt trăng.

– Đi!

Rốt cuộc Tân Hỏa cũng thắp sáng được tất cả các tấm bia đá. Lúc này ánh sáng chen nhau kéo tới, rót vao trong những mặt bia đá cực lớn. Tất cả ánh sáng hội tụ lại trung tâm truyền tống đại trận, hóa thành một tấm gương do ánh trăng tạo nên.

Chung Nhạc đứng ở trung tâm tấm gương, sắp biến mất.


Lại đúng lúc này, mặt trăng rung chuyển vô cùng dữ dội. Ngay khi hắn được truyền tống đi từ mặt trăng, từ dưới Nguyệt cung, mặt đất đột nhiên nứt toác, một cái móng vuốt xù xì đầy lông lá thò ra, chộp ra bên ngoài. Móng vuốt này phải to mấy vạn trượng, co hơn cả ngọn núi cao nhất mặt trăng, bao phủ toàn bộ truyền tống đại trận.

Bố trí mà Tân Hỏa để lại bắt đầu bùng nổ. Chỉ thấy truyền tống đại trận tạo nên từ cự thạch bắt đầu sụp đổ. Những tấm bia đá cao tới mấy trăm trượng bắt đầu tan rã, hóa thành bột mịn. Mà ở trung tâm truyền tống trận, thân hình Chung Nhạc đang mờ dần, biến mất.

– Gầm!

Chủ nhân chiếc móng vuốt kia hiển nhiên vô cùng phẫn nộ. Bề ngoài mặt trăng bị chấn cho rung chuyển không thôi. Móng vuốt kia nắm chặt lại, đập nát truyền tống đại trận, rồi rụt về trong mặt trăng. Mặt đất lại chấn động, vết nứt kia tự động bình phục, biến mất không còn chút dấu vết.

Ngay sau đó, Chung Nhạc xuất hiện trong truyền tống trận ở trong lòng núi lửa thuộc Cô Hà thành, lòng vẫn còn khiếp sợ. Vị thần linh đã đánh cắp nguyệt hạch ở trung tâm mặt trăng kia vẫn bị người thôi động. Nếu không phải hắn đi được nhanh, sợ là đã chết rồi.

– Trên mặt đất chắc là không ai thấy cảnh đó đâu nhỉ? Có ai ngờ được nội hạch của mặt trăng đã bị người đánh cắp, bên trong còn linh của một vị thần?

Chung Nhạc cố nén nỗi sợ hãi, suy nghĩ:

– Từ hình dáng của móng vuốt kia, không giống Nhân tộc, chẳng lẽ là thần của Yêu tộc? Nếu Yêu tộc có thần, sợ đã sớm diệt trừ Kiếm Môn rồi. Hơn nữa tinh thần lực ta xuyên qua bề mặt mặt trăng, cảm ứng được khí tức vô cùng thần thánh, như vậy Tân Hỏa đoán đúng, thần linh này tới từ Thần tộc…

Thần tộc!

– “Thần linh được giấu trong lòng mặt trăng nhất định là thuộc Thần tộc. Mà một kích vừa rồi không phải là do linh của thần kia thức tỉnh, mà là bị người ta thôi động, nên mới cho ta thời gian đào thoát.”

Chung Nhạc thầm nghĩ: -“Kẻ thôi động linh trong lòng mặt trăng đó ắt hẳn là người cúng bái nó. Cũng tức là, trên tinh cầu này không chỉ có Ma tộc, Yêu tộc, Nhân tộc, mà còn có cả Thần tộc.

Tất cả các bố trí sắp đặt trong ngọn núi lửa đều đã nát vụn. Chung Nhạc phóng đi, chỉ thấy lòng núi lửa lạnh lẽo vô cùng, phải nói là ngọn núi lửa này đã chết. Còn tất cả các bảo vật mà cường giả Yêu tộc các đời bố trí ở đây cũng bị Yêu tộc lấy đi. Trên các vách núi trong núi lửa còn những dấu vết chiến đấu vô cùng dữ dội. Hiển nhiên có người đã đánh nhau ở đây, hơn nữa trận chiến ác liệt này diễn ra không lâu, bởi các dấu vết này còn rất mới.

– Chẳng lẽ bốn cao thủ Kiếm Môn quyết chiến với cường giả Yêu tộc ở nơi đây? Không biết bọn họ sao rồi? Bọn họ có giết được Lưu Hoàng đảo chủ và Cẩm Tú đảo chủ hay không? Có sống sót rời khỏi Cô Hồng Tử không?

Miệng núi lửa bị cường giả Yêu tộc phong tỏa. Chung Nhạc đang suy nghĩ xem nên ra khỏi đây như nào, chợt nhìn thấy một lối đi trong vách đá, bèn đi vào.

Không lâu sau, hắn xuất hiện bên ngoài Cô Hồng Tử, lòng đầy kinh ngạc, không rõ là ai đã để lại thông đạo này. Hắn lại không biết rằng bốn cao thủ Kiếm Môn đã nhốt tất cả các cường giả Yêu tộc trong núi lửa, suýt nữa thì khiến Yêu tộc bị tiêu diệt, bất đắc dĩ phải đả thông một lối chạy ra khỏi núi lửa.


– Quay về lãnh địa Ưng Chuẩn Lĩnh của ta trước, an bài thỏa đáng rồi trở về Kiếm Môn!

Chung Nhạc nhanh chóng đi tới phía Ưng Chuẩn Lĩnh.

Ở Tây Hoang, trong một tòa thần miếu trang nghiêm mà cao lớn, bỗng vang lên một tiếng thở dài:

– Để kẻ đó chạy thoát rồi…

Một giọng nói khác đầy khí phách cũng vang lên:

– Trước đây rất lâu tổ tông của chúng ta đã phát hiện di tích thần viễn cổ và Nguyệt cung trên mặt trăng cùng tòa lưu tinh đại trận này. Chẳng qua lão tổ tông không cách nào kích hoạt được tòa đại trận kia. Không biết được công dụng của nó. Không ngờ tới ngày nay trận pháp lại hai lần sống lại, mà người kích hoạt lại biết được bí mật của tộc ta.

Lại một âm thanh nữa vang lên:

– Kẻ này không thể lưu.

– Vừa rồi qua dao động của trận pháp, có ai cảm ứng được phương hướng không?

– Hình như là giữa Đại Hoang và Đông Hoang, địa giới giữa Yêu tộc và Nhân tộc.

Một giọng nói vô cùng già nua vang lên:

– Là ở nơi nào? Yêu tộc và Nhân tộc đã có thần sử thâm nhập rồi, để thần sử thăm dò đi. Tra rõ xem rốt cuộc là ai rời khỏi mặt trăng, xem y biết được bao nhiêu về thần viên cổ, rồi giết chết. Còn thứ trong lòng đất ở Đại Hoang nên thu hoạch chưa?

– Vẫn chưa tìm được món đồ đó. Muốn tìm được vật ấy, Kiếm Môn là trở ngại. Thần sứ đã leo vào được cao tầng của Kiếm Môn, chuẩn bị cướp lấy quyền ở Kiếm Môn. Nay tình hình rất tốt, chỉ một thời gian nữa thôi, Kiếm Môn sẽ rơi vào trong tay chúng ta.

***


Ưng Chuẩn Lĩnh.

Chung Nhạc là địa chủ của Ưng Chuẩn Lĩnh rộng năm trăm dặm, tuy không lớn, nhưng số Nhân tộc sinh sống ở đây cũng phải tới mấy vạn người, chia làm mười mấy thị tộc.

Trong khoảng thời gian hai mươi ngày Chung Nhạc không ở, những Nhân tộc này đã sửa sang lại vách và nóc của miếu thờ bị Chung Nhạc và Chuẩn Kiêu làm hỏng.

Chung Nhạc bước vào miếu thờ của Ưng Chuẩn Lĩnh, thì thấy trước cửa có treo một tấm biển, dùng tấm Long Nhạc phủ thay cho tấm Chuẩn Kiêu phủ.

Chung Nhạc bước vào Long Nhạc phủ, năm người hầu là Nhân tộc vội ra chào đón, cười nói:

– Lão gia đã trở lại! Lão gia vất vả rồi!

Chung Nhạc nhìn thì thấy năm người này có một người là lão tẩu đã năm, sáu chục tuổi, gầy giơ xương. Mà bốn người còn lại lại là những thiếu nữ tươi đẹp, từ trong da thịt đều lộ ra linh tính, bèn nghi ngờ hỏi:

– Bốn người này là?

Lão tẩu kia bèn cười nói:

– Là dược liệu mà Chuẩn lão gia nuôi. Nếu Long lão gia đói bụng thì có thể hưởng dụng bất cứ lúc nào. Lão gia muốn ăn sống, hay thì chín?

Chung Nhạc không biết nói gì hơn, bèn bảo:

– Ta đã nói rồi, lão gia không ăn mặn, lão gia là người ăn chay từ khi lọt lòng.

Lão tẩu và bốn thiếu nữ kia đều khẽ thở phào. Lão tẩu lấy một cây san hô ra, cười nói:

– Lão gia, sau khi chôn cất Chuẩn lão gia thì phát hiện ra món bảo vật này.

Chung Nhạc nhận lấy Hồng san hô, ngẩn ra. Hồng san hô này có hình dáng giống như một gốc cây nhỏ, có mười tám chạc, rất là tinh xảo. Hắn bèn rót tinh thần lực vào trong thăm dò, lòng lại kinh hãi, bởi trong gốc san hô này có cất chứa kiếm khí. Một gốc san hô thôi mà chứa tới mười tám đạo kiếm khí.

Nên biết rằng Chung Nhạc tu luyện tới nay cũng chỉ mới luyện ra được hai đạo kiếm khí.

– Hồn binh này rất được! Nếu ngày ấy giao chiến với Chuẩn Kiêu mà để gã tế gốc san hô này lên trước, kẻ chết chính là ta!

Chung Nhạc thầm cảm thấy may mắn. Hắn không có nhiều thủ đoạn phòng ngự, ngày ấy thừa dịp Chuẩn Kiêu chưa chuẩn bị mà từ trên đánh xuống, dùng thế lôi đình kết hợp thủ đoạn cận chiến mới giết được Chuẩn Kiêu. Nhưng nếu Chuẩn Kiêu mà tế gốc san hô này trước, với mười tám đạo kiếm khí kia, Chung Nhạc sẽ bị giết chết.


Chung Nhạc thu san hô lại, thầm nghĩ: “Thật là một hồn binh tốt, giá trị xa xỉ! Chuẩn Kiêu chết cũng thật oan uổng!”

Lão tẩu kia lui ra, mặt mày hớn hở:

– Lão gia mệt rồi ạ? Lão bộc lui ra, để bốn nàng này hầu hạ lão gia.

Bốn thiếu nữ nơm nớp lo sợ bước tới, hỏi:

– Lão gia muốn nghỉ ngơi ạ? Lão gia muốn giao phối với ai?

– Giao phối ai cái gì cơ?

Chung Nhạc đang nghịch cây san hô, nghe vậy thì buồn bực.

Bốn thiếu nữ sắc mặt biến đổi, một cô khiếp đảm đáp:

– Lão gia muốn giao phối với cả bốn người ạ…

Chung Nhạc đau cả đầu:

– Ai bảo các ngươi là lão gia muốn giao… bốn các ngươi?

Cô thiếu nữ tên là Thu Nhi can đảm hơn, vội đáp:

– Là Khâu bá nói vậy. Khâu bá nghe người ta nói rằng Long tộc vốn… ừm, đa tình nhất, thể lực lại mạnh, thích giao phối với các chủng tộc khác, một lần muốn giao phối với nhiều người, bởi vậy mới tạo ra nhiều loại long. Ví như Trư bà long chính là do rồng và lợn sinh. Còn có giao long, là rắn với rồng sinh, còn có long mã, ngư long, ngưu long, kê bà long.. Nếu lão gia không thích chúng nô tỳ, Khâu bá còn bảo chúng nô tỳ tìm hiểu xem lão gia thích gì, liệu lão gia có thích bò cái ngựa cái không…

– Dừng!

Chung Nhạc đen cả mặt. Hắn không ngờ rằng mình giả danh Long tộc lại đẫn tới hiểu nhầm tai hại như vậy, bò cái ngựa cái là gì chứ? Chỉ cần nghĩ tới thôi đã khiến hắn lạnh run toàn thân.

– Lão gia tu luyện đồng tử công, không tu luyện tới đại thành không thể gần nữ sắc… Thu Nhi ngươi nói gì nhỉ? Bò cái… Bò cái cũng không được, sẽ làm ta phá công!

Đám thiếu nữ nghe vậy mới yên tâm, thầm nghĩ: “Đi theo vị Long lão gia này cũng không tệ, không ăn thịt người, còn không hủy hoại các cô nương, ngay cả bò cái cũng buông tha, tốt hơn các vị lão Yêu tộc khác nhiều…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui