– Trong ngọn núi lửa này có cất giấu kho báu của thần viễn cổ, là trọng địa trong trọng địa của Cô Hà thành ta, tất nhiên là có Luyện khí sĩ canh gác tầng tầng lớp lớp, đường vào trong lòng đất cũng có đầy phong ấn, Luyện khí sĩ không lý do dù muốn đi vào cũng không được.
Tay quản sự kia nói:
– Lần này là trận quyết đấu giữa cường giả Yêu tộc với Nhân tộc, kẻ có tư cách xem chiến đều là có danh trong Yêu tộc, đều xuất thân danh môn. Long tiên sinh thuộc Long tộc, không nằm trong những người này, tất nhiên là có tư cách vào rồi. Còn bốn người này…
Gã nhìn đám người Hổ Văn Sinh, Bạch Tú Sĩ rồi lắc đầu, ý bảo là bốn vị Luyện khí sĩ này không đủ thân phận, không thể vào xem chiến.
Mà sự thật thì đúng là như vậy. Lãnh địa của đám người này giống lãnh địa của Chuẩn Kiêu, đều nằm bên ngoài Cô Hà thành chứ không ở trong quần sơn, là nơi cằn cỗi, có thể thấy rằng địa vị không cao. Những Luyện khí sĩ có địa vị cao thì đều có động phủ nằm trong quần sơn xung quanh Cô Hà thành, đó mới là tượng trưng cho thân phận địa vị.
Chung Nhạc nghe vậy bèn cười nói:
– Tiền bối có thể dàn xếp chút ít được không?
Vị quản sự kia tỏ vẻ cố lắm mới được, cười nói:
– Cho bọn họ vào xem cũng không phải là không thể, đây là nể mặt Long tiên sinh thôi. Ta cũng muốn vào xem trận chiến này, cũng được, các ngươi vào theo ta đi.
Đám người Bạch Tú Sĩ, Hổ Văn Sinh cảm động tới rơi nước mắt. Vị quản sự kia vỗ tay, liền thấy một tên Luyện khí sĩ Yêu tộc đi vào, vị quản sự kia cười nói:
– Ngươi canh giữ nơi đây, ta dẫn bọn họ vào núi lửa.
Vị Luyện khí sĩ kia gật đầu. Tên quản sự quay sang nói với Chung Nhạc:
– Mời Long tiên sinh đi theo ta.
Chung Nhạc cất bước đi theo. Không lâu sau tên quản sự kia dẫn mọi người tới trước một hồ nước trong thành. Hồ này không lớn, chỉ chừng hai, ba dặm. Mà hồ này đã bị chia ra làm hai nửa, để lộ ra không gian trống trải bên dưới, lại có trọng binh canh gác, phải có chừng trăm vị Luyện khí sĩ Yêu tộc trấn thủ xung quanh, thậm chí còn khuân cả tượng thần thú ở tường thành tới đặt bên cạnh hồ.
Thế trận này hẳn không chỉ là để tránh cho các Luyện khí sĩ Yêu tộc khác tự tiện xông vào, mà còn là phòng cho bốn vị cao thủ Kiếm Môn xông ra khỏi núi lửa.
“Trong hồ này có phong ấn, nhưng không giống với phong ấn ở ma hồn cấm địa. Phong ấn ở nơi này là để chặn cửa vào núi lửa dưới mặt hồ.”
Chung Nhạc theo vị quản sự kia xuống bậc thang, hắn ngó nghiêng hai bên quan sát, thì thấy vách tường nước ở đây cao ngất như được đao gọt, mà nhìn kỹ thì còn thấy được đồ đằng văn trong nước. Đối với thủy đồ đằng văn, Yêu tộc và Nhân tộc có những kiến giải riêng của mình.
Ngoài đồ đằng văn được khắc ở trong hồ nước, còn có những cây đồ đằng trụ to lớn đóng vào đáy hồ trông như cọc gỗ, dùng để tăng cường hiệu quả phong ấn.
Càng vào sâu bên trong núi lửa, không khí xung quanh lại chẳng có vẻ nóng bức gì, mà mát mẻ một cách kỳ quái. Hẳn là truyền tống đại trận và số sát trận phong cấm do Tân Hỏa bày ra đã rút đi hỏa lực của núi lửa.
Vào trong lòng đất được vài dặm, không gian bốn phía càng lúc càng rộng rãi. Bên trong núi lửa thậm chí còn có không gian lớn hơn mười dặm, khắp nơi đều có dựng những cột trụ dung nham chống lấy trần núi bên trên. Nham thạch nóng chảy tạo nên một hồ nước ùng ục, tỏa ra hơi nóng nghi ngút.
Nhưng đám người Chung Nhạc lại không hề thấy nóng, bởi nhiệt lượng do nham thạch phun ra đều bị một loại năng lượng kỳ dị nào đó hút đi.
– Long tiên sinh dù xuất thân Long tộc, là con cháu quý tộc, nhưng chắc hẳn chưa từng gặp cảnh tượng này đâu nhỉ?
Vị quản sự kia nói với vẻ mặt tự đắc:
– Đây mới chỉ là tầng ngoài của phong cấm trong lòng đất mà thôi. Kho báu thần linh trong lòng đất này nằm sâu mấy trăm dặm trong lòng đất, khắp nơi giăng đầy phong cấm, sát cơ, vĩ đại lắm, nên đã hút hết địa hỏa của ngọn núi lửa này đi rồi. Thế trận này là trận thế hiếm thấy trong các kho báu của thần! Vị thần kia trước khi chết đã bày ra phong cấm trùng điệp như thế này, có thể thấy kho báu bên trong trân quý cỡ nào!
Chung Nhạc gật đầu lia lịa, lòng thì dở khóc dở cười: “Chắc chắn bọn họ không biết rằng Tân Hỏa bày ra trận thế lớn như vậy chỉ để đưa ta lên mặt trăng, để ta cảm ứng nguyệt linh mà trở thành Luyện khí sĩ… Ôi trời ơi, Tân Hỏa cái tên này, qua nhiều năm như vậy không biết đã bẫy bao nhiêu cường giả Yêu tộc rồi!
Trong thức hải, ngọn lửa nhỏ dương dương đắc ý, rồi vụt một cái đuôi mọc ra một cái đuôi lửa, vẩy lên tận trời.
Càng vào sâu trong núi lửa, không gian càng lúc càng rộng. Bên trong nơi này thậm chí còn có núi đá lởm chởm gồ ra bên ngoài như những cây nấm to đùng. Giữa những cây nấm ấy là một cây cầu đá màu đen, dài tới cả vài dặm, men theo những cây cầu đá này là có thể đi xuống bên dưới.
– Cẩn thận không trung, khắp nơi đều giấu sát trận đấy!
Vị quản sự kia nhắc nhở:
– Vị thần viễn cổ đã tạo ra nơi này độc lắm, nếu đi dọc theo cầu đá thì không sao, nhưng nếu bay lên là sẽ khiến sát trận khởi động, nổ bùng một cái chết không còn mảnh xác nào.
Lúc này trong thức hải Chung Nhạc, Tân Hỏa nhô đuôi lên cao, mặt thì ra vẻ “ca ngợi ta đi, mau ca ngợi ta nào!”.
Không biết từ lúc nào mà bọn họ đã chạy tới trăm dặm sâu dưới lòng đất, vách đá bốn phía đều là nham thạch nóng chảy như thác nước chảy xuống. Nham thạch chảy theo vách đá xuống dưới, nhưng không biết là đổ về nơi nào. Chẳng qua nơi này không khí vẫn rất mát mẻ, không hề cảm thấy được nhiệt độ bên trong nham thạch.
Chung Nhạc ngẩng đầu lên nhìn, lòng rung động không thôi:
– Vì bồi dưỡng người thừa kế Tân Hỏa mà Tân Hỏa đã để lại tòa truyền tống đại trận này, thật vĩ đại!
Càng vào sâu trong núi lửa, không gian càng rộng rãi. Đến nơi đây, sợ rằng không gian trong lòng đất này đã rộng hơn núi lửa rất nhiều, phải tới bốn năm trăm dặm.
Khắp nơi đều là những hồ nham thạch nóng chảy, cùng những cột đá dung nham đâm lên trên cao. Cột đá không ngừng di chuyển, biến đổi vị trí trong hồ nham thạch.
Cả một chặng đường tới đây đều rất yên bình, nhưng nhiều tầng sát trận mà Tân Hỏa bày ra ở nơi đây cuối cùng cũng để lộ ra mặt hung ác của nó. Một nguồn dao động vô cùng dữ dội truyền tới, Chung Nhạc nhìn lại thì thấy những cột đá dung nham kia tạo nên những tòa phong cấm và sát trận. Nham thạch nóng chảy tạo nên đồ đằng văn trên cột đá, di chuyển bên trên cột đá.
Đồ đằng văn không ngừng biến hóa, tạo nên đủ loại hoa văn cổ quái, làm cho không ai có thể nghiền ngẫm ra được sự ảo diệu chất chứa bên trong.
Theo sự di chuyển của cột đá, chỉ thấy trong những tòa đại trận hồ nham thạch phát ra những tiếng ùng ục, nham thạch như nước sôi trào, rồi những người khổng lồ, những con quái vật hình thành từ nham thạch nóng chảy từ từ đứng lên, hoành hành khắp mặt hồ.
Trên người những người khổng lồ với những con quái vật kia là đồ đằng văn dầy đặc, phủ kín toàn thân. Mắt chúng có ánh sáng, há mồm phun ra hỏa cầu, có đuôi lửa rất dài, trông vô cùng mãnh liệt.
Ngoài những thứ đó, Chung Nhạc còn thấy bên trên những vách đá xung quanh nơi này có nham thạch chảy xuống như thác, nhưng cũng lại hiển lộ ra các loại hoa văn vô cùng đẹp đẽ, hẳn cũng là đồ đằng văn.
Quả thực là Tân Hỏa đã biến nơi đây thành thế giới của các loại đồ đằng văn, có thể nói là tầng tầng sát trận, nếu muốn vào trung tâm núi lửa, thì phải bước vào sát trận trước. Chỉ cần không cẩn thận thôi là có thể mất mạng.
– Nơi này chính là sát trận tầng thứ nhất, hình như đã bị kẻ khác tìm ra lối vào an toàn rồi.
Tân Hỏa mượn dùng đôi mắt của Chung Nhạc để nhìn bên ngoài, tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng:
– Ta để lại chín tầng trận thế, bên trong mỗi một trận thế có chứa một trăm lẻ tám tòa trận pháp, không ngờ lại bị người ta khám phá ra, tiến được vào trong trận thế thứ hai.
Vị quản sự kia cẩn thận dẫn bọn họ đi vào trong trận thế, đi xuyên qua những tòa trận pháp, con đường dưới chân bọn họ trải đầy thi cốt:
– Năm đó để phá giải trận thế thứ nhất này, Yêu tộc ta tử thương vô số vị đại yêu, dùng thi thể tạo nên con đường này! Trên xương cốt những đại yêu ấy có khắc vẽ các loại đồ đằng văn, đối nghịch với các cột đá đồ đằng nnoiw đây, mới khiến hậu nhân có thể bước vào trận thế thứ hai.
Đám Luyện khí sĩ như Hổ Văn Sinh nào đã gặp được cảnh tượng như này, nên ai nấy đều nơm nớp lo sợ theo sát phía sau, sợ là sẽ đi nhầm. Cả bốn tên đều sắc mặt tái nhợt, ngay cả thở còn không dám thở to.
Vị quản sự kia quay sang nhìn Chung Nhạc, thấy hắn mặt không đổi sắc thảnh thơi bước đi, lòng không khỏi thầm khen: “Không hổ là xuất thân hậu duệ Long tộc, hẳn là kiến thức rộng rãi, chỉ trận thế tầng thứ nhất này còn chưa khiến hắn sợ.”
Gã nào biết Chung Nhạc yên tâm là vì hắn đã có chỗ dựa vững chắc, bởi vì kẻ tạo ra những trận pháp này đang ở trong thức hải của hắn, cho nên bước vào những trận thế này với hắn chẳng khác nào về lại nhà mình cả.
Bọn họ xuống đến trận thế tầng thứ hai, nhưng nơi đây phải nói là hiểm ác hơn tầng thứ nhất rất nhiều. Những hồ dung nham lúc này lại treo lơ lửng trên không trung, mà trong không trung các loại đồ đằng văn hiện ra, đủ loại trận pháp lớn nhỏ trông thật hỗn độn, chỉ có một con đường được luyện nên từ huyền băng uốn lượn xuyên qua những sát trận này.
Huyền băng đóng băng lại nham thạch xung quanh, nên mới khiến con đường này an toàn để thông qua.
– Hàn băng này được vận chuyển tới từ nơi cực hàn, được thủ lĩnh Yêu tộc thời thượng cổ của chúng ta mất vài thập niên khắc các loại đồ đằng văn để làm vững chắc hàn khí không để hàn băng bị đốt chảy, thế nên mới tạo ra được con đường này.
Vị quản sự kia nói.
Trong thức hải của Chung Nhạc, lúc này cái đuôi nhỏ của Tân Hỏa cụp xuống một chút, không còn vẻ đắc ý như ban nãy nữa, y nói thầm: “Không ngờ Yêu tộc lại có kẻ thông minh, biết cách phá giải trận thế mà ta để lại như vậy.”
Tới tầng thứ ba, lúc này vô số hồn binh phải tới cả vạn cái nối tiếp nhau tạo nên một con cầu bắc qua trận thế thứ ba. Ở tầng thứ tư là do rất nhiều đồ đằng thần trụ do lôi kích viêm mộc cao tới mấy trượng tạo nên, mỗi một cái đồ đằng thần trụ cắm vào trong nham thạch để chống cự trận thế, thế là tầng bốn cũng bị Yêu tộc thông qua.
Tầng thứ năm. Trong sát trận ở tầng này xuất hiện đầy hỏa nha với cái mồm đầy răng nhọn hoắt, sải cánh phải dài tới hơn mười trượng, trông vô cùng hung ác. Vị cường giả Yêu tộc phá tòa sát trận này hẳn phải là cường giả cấp bá chủ. Chung Nhạc nhìn thấy thi cốt nhiều vô cùng, rơi trong nham thạch, bị nham thạch nung nóng, tới nay màu đã phai tàn đi.
– Để phá trận thứ năm này, số cường giả Yêu tộc hi sinh nhiều lắm.
Vị quản sự kia thở dài:
– Năm đó người mạnh nhất Yêu tộc ta, Lệnh Hồ Trích Tinh, được xưng là nhân vật tiếp cận tới thần, cũng ngã xuống ở nơi đây. Bộ hài cốt kia chính là của ngài ấy.
Chung Nhạc nhìn sang thì thấy một bộ thi cốt cửu vĩ hồ ly đứng trong dung nham, chỉ còn lại bộ xương không.
– Vì phá giải tòa trận thế này mà quá nhiều cường giả đã chết. Con đường này phải nói là con đường tạo nên từ oan hồn.
Vị quản sự kia thở dài, rồi dẫn đám người Chung Nhạc những cáp treo giữa vô số thi cốt kia. Cáp treo này đúng là vắt ngang giữa các thi cốt, làm cho người đi bên trên có thể bình an tiến vào trận thế.
Chiếc đuôi nhỏ của Tân Hỏa lại cụp xuống vài phần, trông y có vẻ bị đả kích quá. Liên tục năm tòa trận thế bị phá giải khiến sự tự tin của ngọn lửa nhỏ này sụt giảm.
– Tòa trận thế thứ sáu tự tan rã.
Đám người Chung Nhạc đi vào tầng thứ sáu, chỉ thấy nơi đây là một mảnh phế tích, khắp nơi đều là những cây cột gãy cùng nham thạch nóng chảy tuôn trào. Tên quản sự kia cười nói:
– Đoán chừng là do vị thần viễn cổ kia tính toán sai lầm, tạo nên chút khiếm khuyết nhỏ, kết quả qua không biết bao nhiêu vạn năm, khiếm khuyết nhỏ biến thành khiếm khuyết lớn, cuối cùng khiến tòa trận thế này tự mình tan rã.
Cái đuôi của Tân Hỏa cụp xuống hẳn, trông y đầy ủ rũ.
Chung Nhạc an ủi:
– Yêu tộc mất không biết bao nhiêu vạn năm, hi sinh không biết bao nhiêu cường giả mới phá được tới trận pháp này, xuất hiện chút khuyết điểm cũng là chuyện bình thường.
Tân Hỏa đứng ở trên trán Chung Nhạc, uể oải nói:
– Ngươi không cần phải an ủi ta! Giờ ta muốn im lặng một mình….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...