Nhân Đạo Chí Tôn

“Thủy Đồ thị lần này mất mặt lớn rồi...”

Càng ngày càng nhiều người vọt tới, chen nhau nhìn về hướng tĩnh thất
Thủy Đồ thị, nguyên một đám nhìn có chút hả hê: “Lần này Thủy Đồ thị xem như đụng phải tấm sắt rồi, đụng đến ngón chân đều bị sưng lên. Những
tên này ức hiếp đến môn hạ Bồ lão, lại không nghĩ tới sẽ dẫn ra một tên
Luyện Thể giả ngang ngược như là Giao Long.”

”Tên Chung Sơn thị kia có thể không phải là Luyện Thể giả đơn giản như vậy, thủ đoạn Luyện Khí của hắn tuyệt đối so với những tên đệ tử Thủy
Đồ thị này còn cao minh hơn rất nhiều!”

Một vị đệ tử Lê Sơn thị lắc đầu, giải thích cho Chung Nhạc, nói: “Trận
chiến trong tĩnh thất vừa nãy mặc dù diễn ra rất ngắn, nhưng Chung Sơn
thị ở trong pháp môn Luyện Thể còn xen lẫn Bôn Lôi Kiếm Quyết, dùng lôi
đình làm kiếm khí dung nhập vào trong Giao Long Đồ Đằng, Lôi Đình Đồ
Đằng cùng Giao Long Đồ Đằng kết hợp, quét ngang Thủy Đồ thị đệ tử, có
thể thấy tạo nghệ Luyện Khí của hắn thâm hậu cỡ nào!”

Lời vừa nói ra thì có không ít người âm thầm gật đầu. Dù sao đệ tử hạch
tâm Lê Sơn thị cũng là nhân vật từng trải qua Luyện Khí sĩ Lê Sơn thị tự thân dạy dỗ, tầm mắt kiến thức đều muốn vượt qua tầm thường đệ tử
thượng viện một bậc. Phần lớn đệ tử thượng viện đều cho rằng Chung Nhạc
là dựa vào pháp môn luyện thể thủ thắng, mà có thể nhìn ra hắn ở trong
pháp môn luyện thể xen lẫn vào pháp môn Luyện Khí lại không nhiều.

Điều này làm cho người khác có chút khó có thể tưởng tượng, vì có thể
nói hai cái hệ Luyện Thể cùng Luyện Khí này là mâu thuẫn với nhau. Nếu
là ở trên Luyện Thể hao tốn quá nhiều thời gian cùng tinh lực, tu vi
Luyện Khí sẽ bị rơi xuống; còn nếu ở trên Luyện Khí dụng công quá nhiều
thì thân thể sẽ không thể quá mạnh mẽ. Muốn đồng thời tu luyện cả hai,
thì sẽ làm cho cả hai đều không có bao nhiêu tiến bộ, ngược lại còn sẽ
hạ thấp thực lực.

Nhưng là hết lần này tới lần khác Chung Nhạc lại phá vỡ thường thức này, đem Luyện Thể cùng Luyện Khí kết hợp, cùng nhau tiến bộ!

”Thủy Đồ thị có nhiều đệ tử đi theo Luyện Khí sĩ để tu hành như vậy,
nhưng hết lần này tới lần khác lại kêu Thủy Thanh Nghiên sư muội lên núi để cho Thiên Tượng Lão Mẫu đoạt xá. Có thể thấy cho dù không phải đệ tử hạch tâm Thủy Đồ thị đầu nhập vào Ma tộc thì hơn phân nửa chính là phụ
mẫu trưởng bối bọn hắn đầu phục Ma tộc!”

Chung Nhạc đối với việc đả thương những tên đệ tử hạch tâm Thủy Đồ thị
không có nửa phần áy náy. Những tên đệ tử này của Thủy Đồ thị thật sự
quá yếu, mặc dù đạt được chân truyền, mặc dù vận dụng Hồn binh, vận dụng Đồ Đằng trụ, thực lực cũng là có chút ít khó coi, làm cho hắn không
khỏi đối với bản lĩnh dạy bảo đệ tử của những Luyện Khí sĩ cực kỳ hoài
nghi.

Thật ra hắn còn là oan uổng Luyện Khí sĩ Thủy Đồ thị rồi, thực lực của

đệ tử Thủy Đồ thị ở trong số những đệ tử thượng viện cũng đã thuộc về
nhân vật hàng đầu. Nếu không phải như thế bọn người Đình Lam Nguyệt, Hà
Thừa Xuyên cũng không có khả năng bị thua.

Nhưng mà, mặc kệ Luyện Khí sĩ Thủy Đồ thị dụng tâm dạy dỗ đệ tử cỡ nào, lại làm sao có thể so sánh với Tân Hỏa?

Có Tân Hỏa chỉ dạy, trải qua hơn mười ngày tôi luyện trong thời khắc
sinh tử, không nói tu vi thực lực Chung Nhạc tăng nhiều, đối với thân
thể, tinh thần cùng hồn phách khống chế, cũng đạt tới tiêu chuẩn đỉnh
phong trong hàng đệ tử thượng viện.

Cái này còn không phải chỗ đáng sợ nhất, chỗ đáng sợ nhất chính là sức
bật vô cùng kinh khủng của hắn! Có lẽ tu vi Chung Nhạc ở trong hàng đệ
tử thượng viện không cách nào tiến vào đệ nhất hay đệ nhị, dù sao thời
gian tu luyện chính thức của hắn quá ngắn ngủi, nhưng là sức bật của hắn tuyệt đối đã đạt tới trình độ những người khác không cách nào nhìn thấy bóng lưng hắn!

Tuy Tân Hỏa một mực nói hắn không có đạt tới trình độ để nó thỏa mãn, nhưng là yêu cầu của nó cao cỡ nào chứ?

Dùng loại yêu cầu này đến xem thì sức bật của Chung Nhạc không coi là
kinh người, nhưng đặt ở trong đám đệ tử Thủy Đồ thị này thì hắn như là
hổ đói, mà những người khác là con cừu nhỏ!

Hổ đói vào bầy cừu, tự nhiên là vồ chết một đám lớn, còn bầy cừu non thì chỉ có thể kêu be be làm bộ dạng đáng thương!

Trên lầu Truyền Kinh Các, mấy vị Luyện Khí sĩ đang khoan thai uống trà,
quan sát các đệ tử tỷ thí ở phía dưới. Nhìn thấy Chung Nhạc đi ra tĩnh
thất Thủy Đồ thị, một người trung niên Luyện Khí sĩ nhịn không được bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt lộ vẻ tức giận - chính là Luyện Khí sĩ Thủy Đồ thị Thủy Ngạn Sơn.

Thủy Ngạn Sơn đang muốn xuống lầu, đột nhiên thấy bóng xám lắc lư thì
một vị lão giả đầu bạc tóc trắng đã cản ở trước người. Chăm chú nhìn
lại, không khỏi cười lạnh nói: “Bồ lão quả nhiên bao che khuyết điểm!
Môn sinh của ông chỉ đánh đệ tử Thủy Đồ thị ta cũng thôi, nhưng lại khẩu xuất cuồng ngôn, liền có chút thiếu dạy dỗ rồi.”

Bồ lão tiên sinh cười ha ha nói: “Thủy sư đệ có chỗ không biết, tên
Chung Sơn thị này không phải là đệ tử của ta, hắn đắc tội Điền Phong
thị, ta nào dám thu hắn? Hắn chỉ là đứng cạnh môn hạ của ta nghe xong
một khóa giảng, đạt được Bôn Lôi Kiếm Quyết chân truyền mà thôi, lại
không có quan hệ gì với ta.”

Thủy Ngạn Sơn cười nói: “Nếu đã không phải đệ tử Bồ lão, như vậy ta tới dạy dỗ hắn, Bồ lão chắc là sẽ không ngăn cản đi?”

Bồ lão tiên sinh lắc đầu cười nói: “Thủy sư đệ! Đệ tử trẻ tuổi tranh
chấp cuối cùng chỉ là tiểu đả tiểu nháo. Tiểu hài tử đánh nhau, đại nhân lại nhảy ra đánh tiểu hài tử, không khỏi làm cho người chế nhạo, Thủy
sư đệ nghĩ đúng không?”


Thủy Ngạn Sơn nhìn lại xung quanh, thì thấy mấy vị Luyện Khí sĩ khác
trong phòng trà này đều đang uống trà nói chuyện phiếm, nhưng khi khóe
mắt liếc về hướng bên này không tránh được lộ ra có chút hả hê nhìn xem
trò cười, hắn lúc này mới cười gượng một tiếng: “Bồ lão nói rất đúng.”

Mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng Thủy Ngạn Sơn vô cùng khó chịu:“Hừ! Bồ lão này còn nói mình không bao che khuyết điểm, nếu như không
phải bao che khuyết điểm, làm sao lại buông xuống mặt mo đi ra ngăn cản
ta... Tốt! Thiên lý câu của Thủy Đồ thị ta cuối cùng đã tới, rốt cuộc
có thể lấy lại mặt mũi rồi!”

Chung Nhạc đang đi về hướng Hà Thừa Xuyên cùng Đình Lam Nguyệt, đột
nhiên nghe được một giọng nói ôn hòa cười nói: “Vị sư đệ này chậm đã,
đánh xong đệ tử Thủy Đồ thị chúng ta liền muốn rời đi nhẹ nhàng như
vậy?”

Chung Nhạc dừng bước, xoay người lại. Chỉ thấy bên ngoài Truyền Kinh Các đột nhiên có sóng biển từ trên núi lao xuống, sóng biển trận trận giống như sông lớn đổi chiều. Một vị đệ tử thượng viện đứng trên đỉnh sóng,
thân hình được bọt nước nâng lên, giống như nhàn nhã dạo chơi đi tới.

Mỗi khi hắn bước ra một bước, dưới chân lập tức có sóng biển tự động
sinh ra, đem thân thể của hắn nâng lên, chân không chạm đất, phong lưu
tiêu sái! Người này xuất hiện vô cùng sặc sỡ lóa mắt, không biết dẫn tới bao nhiêu người rối rít nhìn sang. Mặc dù là Chung Nhạc cũng không thể
không thừa nhận, người này hoàn toàn chính xác phong thái phi phàm, là
nhân vật hiếm thấy.

”Thanh Hà Đại sư huynh!”

Trong tĩnh thất Thủy Đồ thị, từng vị đệ tử Thủy Đồ thị giãy dụa đứng
dậy, nhìn ra phía bên ngoài, không khỏi đại hỉ: “Thanh Hà Đại sư huynh
đã đến! Đại sư huynh, người này tự tiện xâm nhập tĩnh thất Thủy Đồ thị
ta, còn ra tay đả thương người, kính xin Đại sư huynh chủ trì công đạo
cho chúng ta!”

Thủy Thanh Hà sắc mặt ôn hòa, hiểu ý gật đầu. Mở ra bước chân sóng biển
liền nâng thân hình hắn đưa tới bên ngoài Truyền Kinh Các. Sông lớn dưới chân chảy xuôi, hóa thành các loại cảnh tượng Ngư, Long, đại mãng,...
đó là Đồ Đằng văn biến thành, trong sông thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy băng kiếm chìm nổi bất định ở trong nước, đó là từng đạo Huyền Băng
kiếm khí, do Đồ Đằng văn ngưng tụ mà thành!

Tu luyện tới loại trình độ này, đích thật là hiếm có ở thượng viện!

Thủy Thanh Hà nhìn về phía Chung Nhạc, ánh mắt ôn nhuận, mỉm cười nói:“Chung Sơn thị? Sư đệ, đồng môn so đấu, sư đệ ra tay nặng như vậy, không khỏi làm được có chút quá mức đi.”


Chung Nhạc lắc đầu nói: “Đệ tử Thủy Đồ thị cũng ra tay rất nặng, cũng đả thương Đình sư tỷ và Hà sư huynh, phải chăng cũng là có chút quá mức?”

Thủy Thanh Hà nhìn về phía Đình Lam Nguyệt và Hà Thừa Xuyên, chỉ thấy
thương thế hai người cũng rất nặng, khẽ nhíu mày, nhưng lại lập tức giãn ra lông mày nói: “Đồng môn so đấu, có lúc thất thủ cũng là bình thường. Danh tiếng Thủy Đồ thị là không thể bị nhục, hôm nay ta cũng không thể
không ra tay, cho Thủy Đồ thị chúng ta đòi lại cái mặt mũi. Chung sư đệ, ngươi là Luyện Thể Luyện Khí cả hai đồng tu? Đã như vậy, ta cũng không
khi dễ ngươi, liền dùng Luyện Thể chi pháp quyết đấu với ngươi.”

Rào! Rào!

Các loại Đồ Đằng văn cùng nước chảy quanh thân hắn ngưng tụ kết hợp lại, chỉ thấy hai chân Thủy Thanh Hà biến mất, hóa thành đuôi cá, cả người
bị tinh thần lực bao phủ, dần dần hóa thành một dị nhân thân hình cao
lớn, đuôi cá thân người, tóc trắng mắt bạc, khí tức thô bạo cuồng dã!

Hắn vốn không cao hơn người người bình thường bao nhiêu, nhưng giờ phút
này thân thể vậy mà cao một trượng ba bốn, cơ bắp chi chít, giống như
tràn đầy nổ tung lực lượng!

Thủy Thanh Hà tướng mạo đại biến, loại tư thế chiến đấu này vừa xuất
hiện, chỉ thấy không khí phảng phất trở nên dị thường ẩm ướt, tựa hồ có
thể đem không khí vặn ra nước.

”Thủy Thần Hà Bá!”

Sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng, thủ đoạn mà Thủy Thanh Hà thi triển hắn
mới vừa nãy cũng đã thấy qua. Trong tĩnh thất Thủy Đồ thị, có một vị đệ
tử Thủy Đồ thị thi triển ra Hà Bá Đồ Đằng quan tưởng quyết, chính là
quan tưởng Hà Bá, dung tinh thần lực tạo thành Hà Bá Đồ Đằng trợ giúp
bản thân chiến đấu.

Bất quá, vị đệ tử Thủy Đồ thị kia thi triển ra Hà Bá Đồ Đằng chỉ được bề ngoài mà không có máu thịt xương cốt, kém rất xa không có chân thật
giống như Thủy Thanh Hà.

Hơn nữa Thủy Thanh Hà cũng không chỉ là đơn thuần quan tưởng Hà Bá, mà
là hóa thân Hà Bá. Hắn dùng khủng bố tinh thần lực của mình đem bản thân biến thành Hà Bá chi khu!

Hà Bá chính là Thủy Thần, mà Đồ Đằng của Thủy Đồ thị bộ lạc Vị Thủy liền là Thủy Thần Hà Bá, cũng là Đồ Linh của tổ tiên Thủy Đồ thị lúc Nhân
tộc vạn năm trước khai hoang về sau lưu lại. Trong Thủy Đồ thị có rất
nhiều người quan tưởng Hà Bá, nhưng có thể làm được đến trình độ này lại không nhiều lắm.

Hắn dĩ nhiên quan tưởng ra được máu thịt xương cốt của Hà Bá, tựa như một vị chân chính Thủy Thần!

Tu luyện Hà Bá Đồ Đằng quan tưởng quyết tới loại trình độ này đã trở nên cực kỳ đáng sợ, nếu có thể bù đắp yếu kém về mặt thể lực, thậm chí khi
cùng Luyện Thể giả cận chiến chém giết cũng có thể chiếm được ưu thế
không gì so sánh được!

Giống như một tôn thần linh đi chiến đấu, uy lực có thể tưởng tượng được!

”Nhạc tiểu tử, người nọ là một nhân vật lợi hại.”


Trong thức hải Chung Nhạc, đột nhiên âm thanh của tiểu đồng Tân Hỏa trở
nên ngưng trọng: “Căn cơ của hắn rất chắc chắn nên chỉ cần đi vào Linh
Không Điện là hắn lập tức có thể trở thành Luyện Khí sĩ. Tinh thần lực
của hắn quá mạnh mẽ, còn mạnh hơn cả ngươi, đã tiếp cận trình độ Luyện
Khí sĩ rồi, đã có thể làm được hóa hư vi thực. Chỉ sợ là một trong những nhân vật mạnh mẽ nhất trong hàng đệ tử thượng viện!”

”Hóa hư vi thực?”

Chung Nhạc nghiêm nghị trong lòng, đây là thủ đoạn của Luyện Khí sĩ!

Luyện Khí sĩ có thể làm cho tinh thần lực hóa hư vi thực, ví dụ như trận chiến của Tả Tương Sinh với lão giả Điền Phong thị trong Bích Không
Đường. Lão giả kia dùng cây cối làm kiếm khí, tinh thần lực kết hợp
với Mộc hệ kiếm khí, hiển hóa ra vô số căn ngàn căn cự mộc, bố trí thành vạn mộc kiếm trận. Đây chính là hóa hư vi thực, đem tinh thần lực chân
thực hóa, giống như cây cối chân chính.

Đương nhiên, đây cũng không phải là thật sự đem tinh thần lực biến thành khúc gỗ, mà chỉ là biểu hiện thực hóa của tinh thần lực, so với khúc gỗ thật sự cũng không khác bao nhiêu. Nhưng nếu tinh thần lực tán đi thì
khúc gỗ cũng sẽ tùy theo biến mất.

Thủy Thanh Hà dĩ nhiên cũng làm được hóa hư vi thực, dùng tinh thần lực
bản thân ngưng tụ thành Thủy Thần Hà Bá, trình độ cứng cỏi của tinh thần lực đã trước tiên đạt tới cấp bậc Luyện Khí sĩ!

Ở trong số tất cả đệ tử của thượng viện, Chung Nhạc vẫn là lần đầu gặp được nhân vật mạnh mẽ như vậy!

”Hóa hư vi thực, Hà Bá thực hóa, biến thành chân thật, đủ để cho khí lực của hắn tăng lên gấp mười lần thậm chí gấp mấy chục, biến thành Luyện
Thể cường giả, thậm chí khí lực còn mạnh hơn cả ta!”

Sắc mặt Chung Nhạc trở nên ngưng trọng, người tên Thủy Thanh Hà này rất
mạnh, còn mạnh hơn Ngu Phi Yến rất nhiều, mạnh đến nổi đáng sợ, mạnh tới mức những đệ tử hạch tâm Thủy Đồ thị lúc nãy cũng không có tư cách so
sánh!

Ngu Phi Yến đã tu luyện tới Ngư Long có được máu thịt xương cốt, rất
sống động rồi, nhưng vẫn kém một chút nữa mới có thể làm được hóa hư vi
thực. Chủ yếu bởi vì cường độ tinh thần lực của nàng còn chưa đủ, quan
tưởng ra Ngư Long tuy rõ ràng, nhưng vẫn còn có chút không đủ chân thật.

Chung Nhạc hít vào một hơi thật dài, trong nội tâm chẳng những không có
chút nào e ngại, ngược lại thậm chí còn có chút ít hưng phấn, hưng phấn
vì có thể quyết đấu với cao thủ như vậy!

”Nhạc tiểu tử, ngươi đang kích động?”

Trong thức hải, tiểu đồng Tân Hỏa nhìn xem thức hải bị sóng lớn rung
chuyển, kinh ngạc nói: “Thực lực người tên Thủy Thanh Hà này còn mạnh
hơn ngươi, ngươi chắc hẳn nên sợ hãi mới đúng.”

”Không!”

Trong lồng ngực Chung Nhạc chiến ý sôi trào: “Đối thủ càng mạnh, ta cũng càng hưng phấn! Quyết đấu với đối thủ mạnh mẽ cỡ này, đánh bại hắn, phá tan hắn, nghiền áp thân thể của hắn, tàn phá lòng tin của hắn, chà đạp
tôn nghiêm của hắn; loại cảm giác thành tựu này Tân Hỏa ngươi có thể
hiểu được sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui