Bất luận là hơn mười gã cường giả Hiếu Mang Thần Tộc kia, hay là Liên Tâm, Xích Luyện Nữ, hết thảy đều đã chết, Nguyên thần tan rã, linh hồn tiêu tán. Mặc kệ lúc đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần Chung Nhạc không nói ra, thì không người nào có thể biết được, đây chính là chết không đối chứng.
Sự kiện lần này huyên náo cực lớn, hai đệ tử của Sư Bất Dịch, Liên Tâm và Xích Luyện Nữ song song mất mạng, tuyệt đối là chấn động Đông Hoang. So với cái chết của Thanh Long Quan chủ còn là đại sự kinh thiên động địa hơn một bậc.
Mà chuyện này nói thế nào cũng không tính tới được trên đầu Chung Nhạc. Cái chết của Xích Luyện Nữ là họa từ trong nhà mà ra, là bị Liên Tâm giết chết. Tuy Liên Tâm là chết trong tay Chung Nhạc, nhưng nói ra lại có kẻ nào sẽ tin đây? Ai có thể tin tưởng một gã Luyện Khí Sĩ Linh Thể Cảnh lại có thể giết chết một gã Luyện Khí Sĩ Pháp Thiên Cảnh?
Yêu Tộc chỉ có thể đem chuyện này tính lên trên đầu của Hiếu Mang Thần Tộc, không quan hệ gì với Chung Nhạc. Cho nên Lãng Thanh Vân không khỏi phải nói là chết không đối chứng. Tình huống lúc đó, cỗ Thần uy đột nhiên bạo phát kia, chỉ cần bản thân Chung Nhạc không nói ra, không kẻ nào có thể biết được chân tướng.
Ánh mắt Hiếu Sơ Vân lạnh lẽo, nhìn chằm chằm về phía Chung Nhạc. Lần này Hiếu Mang Thần Tộc tổn thất thật sự quá lớn rồi, gần như tương đương với trận chiến săn giết Thủy Tử An và Chung Sơn thị Chung Nhạc mấy năm trước đây.
Mà trận chiến săn giết Thủy Tử An kia, mặc dù tổn thất đúng là lớn, nhưng cuối cùng cũng đạt thành mục đích, giết chết được Thủy Tử An. Mà trận chiến này hao tổn hơn mười vị cường giả Linh Thể Cảnh, Đan Nguyên Cảnh, lại còn tổn thất một vị cao thủ Pháp Thiên Cảnh, lại không thể diệt trừ một tên tiểu bối Long Tộc này, trái lại khiến cho hắn chiếm hết tiện nghi. Cũng may Hiếu Sơ Vân không biết Chung Nhạc và Long Nhạc đều là cùng một người, nếu hắn biết, nói không chừng lại sẽ tức giận tới mức phát điên.
- Cô Hồng Thành chủ, ngươi bảo vệ được nhất thời, không bảo vệ được một đời! Cáo từ!
Hiếu Sơ Vân chắp tay với Cô Hồng Tử, đi tới bên cạnh Chung Nhạc, ý vị thâm trường nói:
- Long Tộc, ngàn vạn lần không nên rời khỏi phạm vi thế lực của Cô Hà Thành. Nếu để cho ta nhìn thấy ngươi ở bên ngoài, bất luận tồn tại gì cũng không thể cứu được ngươi!
Cái mũi của hắn rung động, ngửi một chút mùi vị Chung Nhạc, lạnh nhạt nói:
- Ta đã nhớ kỹ mùi vị của ngươi rồi! Bất luận ngươi đi tới nơi nào, cũng khó chạy thoát khỏi sự truy tung của ta!
Sắc mặt Chung Nhạc khẽ biến, chỉ thấy ánh mắt vị Trưởng lão Hiếu Mang Thần Tộc này lóe lên một đạo quang mang nham hiểm hung ác, xoay người rời đi. Lãng Thanh Vân cũng vội vàng đứng lên, mỉm cười nói:
- Cô Hồng sư huynh đối với ta có thành kiến, xem ra ta cũng không tiện ở lâu. Cáo từ! Sư đệ, cái chết của Liên Tâm và Xích Luyện sư muội, ta sẽ đúng sự thật bẩm báo với sư tôn, ngươi có thể yên tâm!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Đa tạ cát ngôn của Đại sư huynh! Nếu Đại sư huynh nói không đủ rõ ràng, ta có thể nói với sư tôn kỹ lưỡng hơn một chút, còn có thể giải thích vì sao Hiếu Mang Thần Tộc lại tới đây tìm ta!
Trong lòng Lãng Thanh Vân nhất thời nghiêm nghị, cùng với Hiếu Sơ Vân trước sau rời đi. Cô Hồng Tử cũng không ngăn cản, để mặc cho bọn họ rời khỏi. Hắn phất phất tay mấy cái, để cho đám Yêu Tộc bốn phía lui ra, có chút nghi hoặc hỏi:
- Sư đệ, trong lời nói vừa rồi của ngươi, tựa hồ có ý uy hiếp Lãng Thanh Vân?
Chung Nhạc gật đầu, nói:
- Lãng Thanh Vân là gian tế do Hiếu Mang Thần Tộc xếp vào Đông Hoang!
Hắn tinh tế giải thích lại mọi chuyện một phen. Cô Hồng Tử nghe xong, lâm vào trầm mặc, sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, nói:
- Lần này ngược lại là một cơ hội để lật ngã Lãng Thanh Vân! Nếu Sư Bất Dịch trừ đi Lãng Thanh Vân, vậy năm đại đệ tử của hắn chỉ còn lại có ngươi và Lưu Thanh Sơn. Lưu Thanh Sơn chỉ là một tên đầu gỗ, trí thông minh không đủ, tương lai tất nhiên là ngươi sẽ kế thừa vị trí Yêu Chủ Đông Hoang, trở thành Đại Lĩnh chủ thống trị toàn thể Yêu Tộc Đông Hoang!
Chung Nhạc nghe vậy, nhất thời tâm động, cau mày nói:
- Sư huynh, hắn là gian tế của Hiếu Mang Thần Tộc chỉ là suy đoán của ta mà thôi, ta cũng không có nửa điểm chứng cứ để chứng minh. Hơn nữa, Hiếu Mang Thần Tộc dám đưa hắn tới đây, chứng tỏ là có thủ đoạn ẩn giấu huyết mạch chân chính của hắn. Không có chứng cứ, căn bản không thể lật ngã được hắn. Hơn nữa, Sư Bất Dịch căn bản là không tin tưởng ta, nhiều lần còn mượn đao giết người. Hắn sẽ không cho phép ta sống sót quá lâu. Khả năng ta trở thành Đại Lĩnh chủ Đông Hoang thật sự quá thấp!
Cô Hồng Tử khẽ nhíu mày, Chung Nhạc đã cười nói:
- Ý của ta là, nếu Lãng Thanh Vân là Thần sứ của Hiếu Mang Thần Tộc, như vậy có thể thông qua hắn, biết rõ Thần sứ của Đại Hoang ta rốt cuộc là ai! Chỉ cần bắt giữ hắn…
Nào ngờ Cô Hồng Tử đã đột nhiên nói:
- Sư đệ, ngươi phiêu bạt ở bên ngoài thời gian dài như vậy, còn không biết, nội gian trong Kiếm Môn đã bại lộ!
- Cái gì? Nội gian đã bại lộ?
Hai mắt Chung Nhạc trợn trừng, thất thanh nói:
- Nội gian trong Kiếm Môn ta đã bị bắt giữ rồi sao? Là chuyện từ lúc nào? Nội gian kia rốt cuộc là ai?
- Là chuyện hơn một tháng trước!
Cô Hồng Tử nói:
- Nội gian là Tiên Thiên Linh Thể Lôi Hồng của Lôi Hồ thị!
- Lôi Hồng?
Chung Nhạc nhất thời giật mình, nhớ tới gã nam tử hắc tháp cao lớn thô kệch mạnh mẽ như trâu kia. Lôi Hồng mang tới cho người cảm giác quả thật là một tên thô lỗ, nhìn không ra hắn lại là nội gian. Tin tức này thật sự quá mức chấn động!
Lôi Hồng chính là Hỏa Diệu Linh Thể, tu luyện công pháp Lôi hệ, lôi hỏa đan xen, thực lực cực kỳ cường đại. Tính tình hắn thẳng thắn hào sảng, đồng dạng như các Luyện Khí Sĩ Lôi Hồ thị bình thường, đều là hạng người miệng nói nhiều, lòng dạ không xấu.
Sở dĩ Chung Nhạc hoài nghi hắn, là bởi vì chuyện tình Ngạc Long. Về sau Lôi Hồng cùng với Phương Kiếm Các, Quân Tư Tà và Phong Vô Kỵ chạy tới Đông Hoang giải cứu hắn, Lôi Hồng đã giết chết một gã cường giả Pháp Thiên Cảnh Hiếu Mang Thần Tộc. Chung Nhạc cũng không hoàn toàn bỏ đi hoài nghi, trái lại đối với hắn càng thêm hoài nghi hơn.
- Thân phận của Lôi Hồng bị bại lộ, là bởi vì hắn muốn ám sát Phong Trưởng lão Phong Sấu Trúc!
Cô Hồng Tử nói:
- Ta thân ở Đông Hoang, tin tức nhận được cũng không nhiều lắm. Chỉ nghe nói là thực lực của Lôi Hồng tiếp cận Cự bá, đã tu luyện tới tiêu chuẩn Pháp Thiên Cảnh đỉnh phong. Chỉ cần hắn đột phá tới Chân Linh Cảnh, chính là cấp bậc Trưởng lão rồi. Bất quá, bởi vì hắn là Tiên Thiên Linh Thể, Nguyên thần cường đại không gì sánh được, cho nên thực lực so với một số Trưởng lão còn cường đại hơn rất nhiều. Trưởng lão Phong Sấu Trúc bởi vì Trưởng lão Thủy Tử An đã chết, công việc liên lạc với những thế lực khác liền rơi lên đầu vai hắn. Đại thọ bảy trăm tuổi của Võ đạo Thiên sư Trọng Lê Thần Tộc ở Nam Hoang, Phong Trưởng lão đi tới Nam Hoang chúc thọ, trên đường gặp phải Hiếu Mang Thần Tộc tập sát, suýt chút nữa bỏ mình, may mà được cao thủ Trọng Lê Thần Tộc cứu thoát. Phong Trưởng lão nói, trong những người phục sát hắn có một kẻ là Nhân Tộc!
Nam Hoang nằm tại Nam bộ Đại Hoang, khí hậu cực kỳ nóng bức. Trọng Lê Thần Tộc là di tộc của Hỏa Thần, dùng chữ Hạ làm họ, đời đời cư ngụ ở Nam Hoang. Thần Tộc này trời sinh khống hỏa, thể phách cực kỳ cường đại, Luyện Khí Sĩ tu luyện Võ đạo rất nhiều. Luyện Khí Sĩ tu luyện tới đẳng cấp Cự bá sẽ được xưng là Võ đạo Thiên sư, thực lực sâu không thể lường.
- Phong Trưởng lão ở bên ngoài du lịch mấy trăm năm, chứng kiến qua thần thông và công pháp nhiều đếm không xuể, ánh mắt phi thường cay độc. Mặc dù Lôi Hồng đã tận lực che giấu thần thông và sở học của mình, nhưng Phong Trưởng lão vẫn có thể từ trong chiêu thức của hắn nhìn ra bóng dáng thần thông của Kiếm Môn, từ đó suy đoán ra kẻ này nhất định là sở trường thần thông Lôi hệ và Hỏa hệ!
Cô Hồng Tử lại nói:
- Nhưng chuyện này vẫn chưa khiến Lôi Hồng bị bại lộ, khiến cho hắn bại lộ là Phong Vô Kỵ sắp sửa đột phá Pháp Thiên Cảnh, tu thành Chân Linh. Nếu Phong Vô Kỵ đột phá, thực lực sợ rằng đủ để sánh vai với Cự bá. Bởi vậy Lôi Hồng vô cùng gấp gáp, đã ra hiểm chiêu. Thời điểm hắn đánh lén Phong Vô Kỵ đã bị bại lộ. Phong Vô Kỵ biết rõ nội gian sẽ không dễ dàng để cho hắn đột phá, bởi vậy đã sớm bố trí mai phục, dẫn hắn vào tròng. Nghe nói, thời điểm Lôi Hồng bị bắt, rất nhiều Trưởng lão đều có mặt, tận mắt chứng kiến. Trưởng lão Lôi Sơn của Lôi Hồ thị ói ra mấy ngụm máu, lâm vào hôn mê tại chỗ. Lôi Hồng liều mạng giết ra Kiếm Môn Sơn, bị các Trưởng lão ngăn cản. Hắn chẳng biết từ lúc nào đã lấy trộm Huyết Diêu Kiếm của Lôi Hồ thị, một trong Thập Đại Hung Binh. Trận chiến đó huyên náo rất lợi hại, ngay cả Trưởng lão cũng bị hắn đả thương mấy người. Về sau Lôi Hồng thấy không thể thoát được, đã tự sát mà chết. Cũng có người nói rằng hắn bị Huyết Diêu Kiếm phản phệ mà chết!
- Tự sát mà chết?
Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, thất thanh nói:
- Lôi Hồng tự sát mà chết? Cái này… Sư huynh, Lôi Hồng có hiển lộ ra huyết mạch Hiếu Mang Thần Tộc, hoặc là thi triển ra thần thông công pháp của Hiếu Mang Thần Tộc không? Hoặc là hắn có hiện ra bản thể Bàn Ngao ba đầu không?
- Nghe nói hắn tựa hồ đã thi triển qua thần thông của Hiếu Mang Thần Tộc, về phần có hiện ra bản thể Bàn Ngao ba đầu hay không, có phải huyết mạch Hiếu Mang Thần Tộc hay không, ta cũng không rõ ràng lắm!
Cô Hồng Tử thở dài một cái, nói:
- Lúc trước trong trận chiến phục sát Quân Tư Tà, có người thiên lý truyền âm, thông tri cho chúng ta biết phương vị của Quân Tư Tà. Đạo thanh âm kia trải qua che giấu, không xác định rõ là người phương nào phát ra. Bây giờ suy nghĩ cẩn thận một chút, mặc dù người nọ dùng là giọng giả, nhưng trong thanh âm lại hỗn loạn hỏa tính, Hỏa khí rất nặng, hơn phân nửa chính là Lôi Hồng rồi!
Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh. Trong tứ đại cao thủ trẻ tuổi của Kiếm Môn, kẻ khiến cho hắn hoài nghi nhất chính là kẻ thoạt nhìn là một tên thô lỗ Lôi Hồng. Bất quá, Lôi Hồng hiện tại vậy mà đã chết rồi, ít nhiều cũng khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn và khó có thể tiếp nhận.
Mặc dù hắn chưa từng chính diện giao phong với Thần sứ ẩn giấu trong nội bộ Kiếm Môn, nhưng hắn lại biết được vô cùng rõ ràng sự lợi hại của kẻ này. Lôi Hồng bị bại lộ dễ dàng như vậy, khiến cho hắn cảm thấy trong này tựa hồ có chút không thích hợp.
Nhưng nếu Lôi Hồng không phải là Thần sứ, vậy thì ai có thể khiến cho hắn đi mưu hại Phong Sấu Trúc, ai có thể chi phối hắn, để cho hắn đi thử diệt trừ Phong Vô Kỵ? Tồn tại như Lôi Hồng bậc này, thực lực gần như cấp bậc Cự bá, ai có thể khiến cho hắn làm như vậy?
- Sau khi Lão đầu tử nghe được việc này, đã từng nói một câu!
Cô Hồng Tử than thở:
- Hắn nói, Lôi Hồng khát vọng quyền lực quá lớn, là một đứa nhỏ ngốc!
- Đứa nhỏ ngốc? Lão đầu tử nói Lôi Hồng khát vọng quyền lực quá lớn, là một đứa nhỏ ngốc? Đây là lời nói hình dung Thần sứ sao? Thần sứ có khát vọng quyền lực lớn thì không sai, nhưng tuyệt đối không phải là một đứa nhỏ ngốc!
Chung Nhạc không khỏi giật mình một cái:
- Chết không đối chứng! Đây mới thật sự là chết không đối chứng! Đúng rồi! Sư huynh, sau khi Lôi Hồng chết đi, Thủy Thanh Nghiên có phản ứng gì?
- Thủy Thanh Nghiên là ai?
Cô Hồng Tử có chút buồn bực hỏi.
Trong đầu Chung Nhạc bùng phát ra từng cái từng cái ý niệm. Nếu Lôi Hồng chính là Thần sứ của Hiếu Mang Thần Tộc ẩn giấu trong Kiếm Môn, như vậy kẻ liên lạc với Thủy Thanh Nghiên khẳng định chính là hắn. Lôi Hồng vừa chết, Thủy Thanh Nghiên khẳng định là không dám tiếp tục lưu lại Kiếm Môn, tất nhiên sẽ lập tức đào tẩu. Dù sao thân phận chân chính của Thủy Thanh Nghiên chính là Thiên Tượng Lão Mẫu, là được Thần sứ cứu ra từ trong Ma Khư Kiếm Môn, an bài nàng xâm chiếm thân thể Thủy Thanh Nghiên chân chính.
- Thiên Tượng Lão Mẫu nhất định sẽ lo lắng chính mình bại lộ thân phận, nhất định sẽ đào tẩu. Nếu nàng vẫn chưa đào tẩu, như vậy Lôi Hồng chỉ là một con khôi lỗi do Thần sứ chân chính đẩy ra, thay thế chính mình nhận lấy cái chết mà thôi!
Chung Nhạc hít vào một hơi thật dài:
- Thần sứ có phải đã chân chính chết đi hay không, chỉ cần trở về Kiếm Môn nhìn một cái Thiên Tượng Lão Mẫu có còn ở đó hay không sẽ có thể biết rõ! Xem ra, ta cần phải trở về Kiếm Môn một chuyến rồi!
Đây nhất định là một thời đại xao động. Trong thời gian một tháng này, Tiên Thiên Linh Thể của Kiếm Môn vẫn lạc một người, mà đệ tử của Sư Bất Dịch cũng đã chết hai vị.
- Đám Hồn binh này, ta có thể mang đi cũng không nhiều lắm, nên xử lý như thế nào?
Chung Nhạc nhìn về phía đám Hồn binh chính mình lấy được này, không khỏi đau đầu một trận. Hắn là dùng thân phận Long Nhạc đạt được đám Hồn binh này, tuyệt đối không thể dùng thân phận Chung Nhạc sử dụng chúng. Bằng không, thân phận của hắn cũng sẽ bại lộ. Xử lý đám Hồn binh này như thế nào ngược lại cũng là một vấn đề khó khăn.
- Không bằng đưa dòng Vũ Dương Hà này tới Nhạn Minh Sơn đi? Nhạn Minh Sơn địa thế hiểm trở, dùng con sông này quấn quanh Nhạn Minh Sơn, có thể chế tạo ra một cái trận pháp công phòng nhất thể. Hiện tại mặc dù ta đã có lãnh địa, cũng có nơi cư trú Lão Gia Miếu Ưng Chuẩn Lĩnh, nhưng lại để mặc cho người ta tùy ý ra vào, không giống như là thân phận Luyện Khí Sĩ!
Trong lòng Chung Nhạc khẽ động:
- Nay có con sông này và đám Hồn binh này, lãnh địa của ta sẽ có thể chế tạo thành giang sơn thùng sắt, có được uy nghiêm của chính mình, khí tượng nguy nga, trở thành Thánh địa trong lòng tất cả những sinh linh trong lãnh địa của ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...