– Tông chủ của Ngao thị? Không phải đi trấn áp Sa Kỳ Sơ sao? Về từ bao giờ vậy?
Giao Thanh Đồ chấn kinh, nhìn Chung Nhạc đi vào trung tâm quyền lực của Long thành, lẩm bẩm:
– Tông chủ Ngao thị đích thân triệu kiến hắn? Tông chủ Ngao thị cũng ngu ngốc vậy sao? Lẽ nào không nhìn ra còn rất nhiều điều chưa xác định được việc liệu Long Nhạc có trở thành lãnh chủ thống trị Đông Hoang hay không?
Hắn không thể tin nổi, rõ ràng tông chủ Ngao thị sẽ không phải loại ngu ngốc như vậy, nếu không cũng chẳng thể trở thành tông chủ của Ngao thị.
Một vị long tộc đầy trí tuệ như vậy lại coi trọng Long Nhạc, thậm chí còn không tiếc đánh bay cường giả của tứ đại thị tộc khác?
Mà bốn người bị đánh bay đều là cường giả Pháp Thiên Cảnh của Ly, Giao, Ngọc và Bà thị. Tất cả đều bị dính trên Long Bích không động đậy nổi, treo mình trên đó đầy nhục nhã. Rõ ràng tộc trưởng Ngao thị ra tay không nhẹ, đánh trọng thương họ để răn đe.
Đây chính là một lời cảnh cáo tứ đại thị tộc đừng có nhằm vào Chung Nhạc!
Điều này cũng có nghĩa là Ngao thị rất coi trọng Chung Nhạc, thậm chí không tiếc đắc tội với tứ đại thị tộc còn lại!
– Vậy, Ngao thị dựa vào cái gì mà cho rằng Long Nhạc có thể đứng dậy và thống trị được Đông Hoang, lãnh địa của yêu tộc đó?
Giao Thanh Đồ nhíu mày suy nghĩ, thấp giọng nói:
– Chỉ dựa vào việc Long Nhạc đã có chỗ đứng ở Đông Hoang, việc này không đủ để một vị tông chủ có suy nghĩ như vậy. Chắc chắn tên Long Nhạc này không đơn giản như bề ngoài. Ta rất mong đợi trận chiến với hắn!
Long Nhạc bước vào tòa Long Cung, nhìn quanh thì thấy Long Cung đã bị cường giả Côn Bằng tộc phá hoại. Không ít cung điện sụp đổ, những cây cột đồng, dầm gỗ ngang khổng lồ rơi đổ ngả nghiêng, còn có đất từ trên rơi xuống đè nát một mảng cung điện.
Không ít long tộc đang bay qua bay lại vận chuyển gạch vụn chuẩn bị tu sửa cung điện.
Một vị lão long bước ra, cười:
– Mời theo ta!
Chung Nhạc đi theo, qua hành lang rộng, đi qua các tòa đại điện, chu quang bảo khí ập tới, phía trước là một tòa kim điện sừng sững cao tới nghìn trượng. Phía trước hai bên cung điện có hai con cự thú ngồi canh.
Chung Nhạc nhìn, thầm kinh ngạc:
– Cự thú này giống rồng nhưng cũng giống kỳ lân, lẽ nào là hỗn huyết của hai thần tộc này?
Vị lão long kia dẫn Chung Nhạc tới trước điện, ra ý bảo hắn đi vào. Chung Nhạc định thần bước vào cung điện, nhìn quanh, có phần chấn kinh. Trong kim điện này sáng lòa ánh kim, vô cùng sa hoa. Kim trụ, kim tọa, kim địa, ngọc bình phong, điêu khắc các loại long hình.
Trong đại điện rất rộng lớn, cao tới nghìn trượng, các hàng ghế ngồi khổng lồ trống rỗng. Mỗi chỗ ngồi có thể chứa được tới trăm người. Rõ ràng là chỉ nhân vật quan trọng của long tộc mới được ngồi đó.
Trên kim tọa, một lão giả cao lớn ngồi đó giống như một vị lão cự nhân, phía sau hiện lên thương long chi khí, giống như một con thương long khổng lồ đang nhìn về phía Chung Nhạc.
Trên các chỗ ngồi ở hai bên, cũng có các vị lão giả cao lớn, phía sau là kim long cuộn mình, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Hắn là trưởng lão của Ngao thị, khí tức vô cùng cường đại đáng sợ, lại chứa khí tức thần thánh mà chỉ long tộc mới có, trang nghiêm khiến người khác khó lòng nảy sinh ý định phản kháng!
– Ngươi chính là Long Nhạc?
Phía sau một trưởng lão long tộc, kim long biến từ long khí duỗi thân thể, từ vị trí xa nghìn trượng thò đầu tới. Cái đầu kim long khổng lồ đưa tới trước mặt Chung Nhạc, hai mắt như có lửa cháy rực, uốn quanh người hắn quan sát kỹ lưỡng.
Trưởng lão Ngao thị thấp giọng nói:
– Lạ thật, lạ thật, rõ ràng có huyết mạch long tộc ta nhưng không phải long tộc chân chính….
Vù vù vù…
Hai bên đại điện, các vị trưởng lão Ngao thị nghe thế, kim long phía sau cùng động đậy, những cái đầu kim long khổng lồ đều vây quanh Chung Nhạc quan sát, cũng chép miệng kỳ quái nói:
– Đúng là vậy. Long tương huyết mạch của hắn rất cổ quái. Có khí tức long tương nhưng trong huyết mạch lại có một loại huyết mạch khác…
– Đây là một loại huyết mạch thấp kém, nhưng dường như bên trong ẩn chứa một loại sức mạnh thần thánh.
– Ừm, long tương huyết mạch của hắn là được ngụy tạo mà thành. Chỉ để che giấu một loại huyết thống khác. Ngao Phượng Lâu ở đâu?
Một vị trưởng lão Ngao thị chau mày:
– Tiểu tử này không nói rõ sự việc, chỉ nói Long tương tộc Long Nhạc đánh vào Đông Hoang, không nói rõ hắn rốt cuộc có phải Long tương tộc không.
– Long Nhạc này thân phận khả nghi! Long tương huyết thống của hắn chỉ là ngụy tạo!
Các vị trưởng lão ánh mắt như lửa nhìn thấu được vỏ bọc của Chung Nhạc, nhưng không vội bắt hắn. Sự thực là trong kim điện này tập trung chiến lực mạnh nhất của Ngao thị, hơn nữa tổ linh cũng ngủ vùi trong bí cảnh dưới kim điện. Cho dù thần ma tới nơi này cũng khó lòng thoát được. Vì thế, tuy đã nhận ra Chung Nhạc ngụy trang, nhưng cũng không sợ hắn bỏ chạy.
Tông chủ Ngao thị ngồi trên kim tọa cười:
– Chư vị sư đệ hãy bình tĩnh. Ngao Phượng Lâu dẫn binh bên ngoài, tấn công dư nghiệt Sa Kỳ Sơn, nhất thời chưa thể về được, nhưng hắn đã nói rõ việc này rồi. Chắc mọi người đều đã nghe về Long Nhạc rồi?
Các vị trưởng lão Ngao thị gật đầu:
– Long tương tộc, nửa rồng nửa yêu, đệ tử của Sư Bất Dịch, tu luyện Yêu Thần Minh Vương Quyết, đệ nhất cao thủ Thoát Thai Cảnh yêu tộc, đệ nhất cao thủ Khai Luân Cảnh, tu thành Ngũ Luân.
– Hắn làm lãnh chủ dưới trướng Cô Hà Thành Cô Hồng Tử, lãnh địa ba nghìn dặm, chiến lực cực mạnh. Tới long tộc ta, một cước giẫm đệ tử Khai Luân Cảnh của tứ tộc ở Lục Phủ Ti xuống lòng đất. Chiến lực có thể xếp trong mười hạng đầu đệ tử Khai Luân Cảnh long tộc Đông Hải.
– Nhưng bọn ta vốn tưởng hắn là đệ tử Long tương thật. Nếu là đệ tử Long tương tộc, bồi dưỡng thêm thì có thể thành vũ khí lợi hại. Nhưng giờ xem ra huyết mạch của hắn là ngụy tạo, thân phận Long tương tộc e cũng là giả.
– Tông chủ, Long Nhạc thân phận bất minh, buộc phải kiểm tra cho kỹ càng. Ta nghi ngờ là kế phản gián của yêu tộc!
Tông chủ Ngao thị chờ họ nói xong, mỉm cười:
– Thật ra hắn còn có một thân phận khác. Nói ra các ngươi sẽ càng kinh ngạc. Long Nhạc, ngươi hãy cho các vị trưởng lão thấy tướng mạo thật của ngươi đi.
Chung Nhạc cúi người nói được, rồi gương mặt dần thay đổi, thân hình cũng nhỏ dần, vảy rồng trên người cũng lặn đi, từ Long Nhạc biến thành Chung Nhạc.
Chung Nhạc cúi người hành lễ với các vị trưởng lão Ngao thị, nói dõng dạc:
– Kiếm Môn Chung Nhạc bái kiến chư vị tiền bối long tộc, bái kiến tông chủ!
Hắn đành phải biến lại nguyên hình, vì Ngao Phượng Lâu biết thân phận của hắn, biết hắn chính là Chung Sơn thị Chung Nhạc của Đại Hoang Kiếm Môn. Hơn nữa trước mấy vị trưởng lão này hắn không thể che giấu thân phận. Họ rất dễ dàng đã buộc được hắn hiện nguyên hình, chi bằng cứ biến lại chân thân.
Các vị trưởng lão Ngao thị sững người nhìn sự thay đổi của hắn, cứ há hốc mồm không nói được gì. Đột nhiên một vị trưởng lão kêu lên:
– Kiếm Môn Chung Nhạc. Chung Nhạc nào?
– Kiếm Môn Chung Nhạc chỉ có một mà thôi.
Lão tông chủ Ngao thị cười ha hả:
– Chính là Chung Sơn thị Chung Nhạc đã mở ngược Ngũ Luân, đại náo Hiếu Mang Thần Miếu, giết đi mười vạn dặm đường, đi ra từ thần chiến chi địa!
Các trưởng lão hít vào hơi khí lạnh, nhìn Chung Nhạc với vẻ khó tin.
– Nhân tộc Chung Nhạc mở ngược Ngũ Luân, không phải cao tám trượng, bề ngang tám trượng, tám đầu, tám chân, tám tay ư? Sao lại không giống trong truyền thuyết vậy?
Một trưởng lão lẩm bẩm.
Chung Nhạc dở khóc dở cười, không ngờ cái tin đồn đó cũng truyền tới long tộc.
Lão tông chủ Ngao thị cười:
– Phần lớn long tộc Đông Hải đều chưa từng lên lục địa, cũng rất nhiều trưởng lão chưa từng thấy nhân tộc, không biết tướng mạo nhân tộc ra sao. Tin đồn này khi truyền tới Đông Hải đã dọa chết ta. Cũng may ta từng thấy nhân tộc, biết họ thế nào. Chư vị, trước mặt các ngươi chính là luyện khí sĩ Kiếm Môn, Chung Sơn thị Chung Nhạc, và Đông Hải Long Nhạc, cùng là một người!
Các vị trưởng lão Ngao thị tuy đã đoán Chung Nhạc có hai thân phận nhưng khi nghe đích thân tông chủ nói vẫn không khỏi chấn kinh.
Cả hai thân phận này của Chung Nhạc đều không tầm thường!
Hai thân phận của hắn giống như hai ngôi sao mới tỏa sáng, ánh sáng chiếu rọi cả Đông Hoang và Đại Hoang, được gọi là “Song Nhạc”. Chiến tích của hắn có thể nói là ngọn núi lớn Khai Luân Cảnh và Thoát Thai Cảnh đều không thể vượt qua, được tôn là cao thủ trẻ tuổi nổi bật nhất nhân tộc và yêu tộc.
Công pháp thần thông hồn binh họ tu luyện khác nhau, chủng tộc cũng chẳng có chút liên quan, nhưng lại là một người!
– Ngao Phượng Lâu đã lập đại công cho long tộc ta.
Một trưởng lão Ngao thị định thần, thở ra một hơi khí đục, sắc mặt ngưng trọng.
Các trưởng lão khác cũng gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng. Ngao Phượng Lâu tạo mối quan hệ với luyện khí sĩ tiền đồ vô lượng như Chung Nhạc, hơn nữa còn mở ra tia hy vọng long tộc bước lên lục địa, đúng là đại công!
Đại kế lên đại lục mà hàng vạn năm nay long tộc đeo đuổi cuối cùng cũng có hy vọng!
Lão tông chủ cười:
– Ngao Phượng Lâu lập công, đương nhiên phải luận công khen thưởng. Chung tiểu ca và Phượng Lâu đã có giao ước, lãnh địa phân bốn sáu. Giờ Ngao Phượng Lâu đã lệnh cho Úy Trì Lệ tới lãnh địa xây dựng căn cứ địa. Sau này, lãnh địa của Chung Nhạc tiểu hữu mở rộng thì lãnh địa của long tộc ta cũng sẽ dần mở rộng. Sẽ càng ngày càng nhiều long tộc tới Đông Hoang, mở rộng căn cứ. Ngày Long tộc ta lên lục địa đã không còn xa nữa.
Các vị trưởng lão đều mừng rỡ, Chung Nhạc có hai tầng thần phận, hơn nữa còn bị long tộc biết được. Điều này có nghĩa là Chung Nhạc tuyệt đối không được phản bối giao ước với long tộc. Nếu không, long tộc truyền tin này ra ngoài hắn sẽ khó lòng thoát khỏi sự truy sát của yêu tộc.
Yêu tộc thẹn quá hóa giận chắc chắn sẽ băm hắn thành vạn mảnh!
Vì thế Chung Nhạc đành phải hợp tác với long tộc Ngao thị, nếu không chắc chắn sẽ thân bại danh liệt.
Chung Nhạc không phản bội được, có nghĩa là cuối cùng đại kế lên đại lục của long tộc cũng được thực hiện. Hơn nữa hai thân phận của Chung Nhạc đều kinh người, nghĩa là thành tựu của hắn sau này sẽ rất lớn. Thậm chí có thể còn trở thành Đông Hoang chi chủ. Cho dù không thành Đông Hoang chi chủ thì cũng là nhất đại cự phách, lãnh địa đương nhiên rất rộng.
Có khả năng đứng vững, long tộc xâm nhập Đông Hoang, đại sự có thể trông chờ!
– Tuổi trẻ tài cao, đúng là tuổi trẻ tài cao!
Các vị trưởng lão Ngao thị liền rời chỗ, vây quanh Chung Nhạc, cười:
– Nhân tộc có được thiếu niên anh tài thế này chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió!
– Chung Sơn thị, ngươi hợp tác với long tộc ta, sau này long tộc chắc chắn sẽ báo đáp ngươi, trợ giúp ngươi trở thành môn chủ Kiếm Môn!
Các vị trưởng lão khen ngợi luôn mồm, Chung Nhạc thành khẩn nói
– Chư vị tiền bối quá lời rồi. Giờ ta tu vi còn yếu, có lẽ khó lòng gánh vác được trọng trách. Không biết các tiền bối có những thứ như bảo vật, công pháp gì đó không…
Các trưởng lão quay lại long tọa, trầm ngâm không nói. Chung Nhạc cười khảy:
– Quả nhiên là muốn ngồi mát ăn bát vàng, đánh đổi một chút cũng không muốn, keo kiệt, quá keo kiệt!
Lão tông chủ Ngao thị chần chừ một lúc, nói:
– Long tộc ta có rất nhiều bảo bối… cũng được, giờ ta mở Vạn Bảo Các, ngươi có thể vào chọn một món bảo bối. Ngoài thần binh ra thì các loại bảo vật khác ngươi tùy ý chọn. Nhưng chỉ được một món, không được nhiều hơn. Chung tiểu ca, ngươi thấy sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...