Lâm Chấn Phong điên cuồng đạp xe, phi thẳng đến nơi điện thoại mình đang định vị.
Hắn lao đi trong đêm tối với nỗi hoang mang và lo lắng tột cùng.
Dòng tin nhắn đó, rõ ràng không phải do hắn gửi.
Bước chân bình bịch leo qua ba tầng cầu thang bộ của trường học, cuối cùng Lâm Chấn Phong cũng lên tới hành lang tối tăm ấy.
Hắn giật mình và bàng hoàng khi nghe thấy tiếng hét thảm thiết phát ra từ phòng thực hành hoá học.
Trong tích tắc, hắn lập tức vùng chạy đến và đẩy cửa xông vào.
Cảnh tượng trước mắt thật sự bóp nghẹt trái tim Lâm Chấn Phong như một cơn đột tử.
Căn phòng tối om, ngột ngạt và ngổn ngang mảnh thủy tinh vỡ.
Châu Vân Du đang nằm sõng soài trên mặt sàn, váy áo rách tươm thảm hại.
Tấm thân yêu kiều mà trần trụi của cô thoi thóp co giật dưới sự đè chặt của hai gã đàn ông cao lớn.
Những đường cong mềm mại của thiếu nữ sáng lên dưới trăng, nhưng bị chính mảnh trăng khuyết ấy đâm nát tan một cách tàn nhẫn.
Dây thừng siết trên cổ tay và cổ chân.
Vải rách bịt trong miệng.
Đôi mắt to tròn thơ ngây ngày nào nay đã trợn trừng chết sững.
Những vết bầm, những vết cào, những vết vân tay dơ bẩn khắc sâu vào da thịt và có lẽ sẽ chẳng đời nào phôi phai.
Vẻ đẹp thuần khiết của tuổi thanh xuân bị ép phải phô bày trọn vẹn, bị hành hạ, chơi đùa, vấy bẩn và dập vùi như một cánh hoa đào vừa kịp trổ sắc đã vội nát tan.
Thình thịch!
Trái tim Lâm Chấn Phong quặn thắt dữ dội.
Hơi thở ngừng lại.
Mắt mở trừng trừng.
Toàn thân hắn tê dại run lên lẩy bẩy.
Khi cảnh tượng người con gái hắn yêu thương bị cư*ng bức hiện ra ngay phía trước...
Khi những tên đàn ông sâu bọ dám hạ nhục em...
Khi có kẻ cả gan làm tổn thương em...
Khi em đã phải rơi lệ, sợ hãi và đớn đau mà không có hắn ở bên...
Khi nỗi bàng hoàng, căm tức, phẫn nộ và xót xa cùng lúc bùng nổ dữ dội...
Tất cả đã cho ra một nhân diện điên cuồng đến cực điểm.
Lâm Chấn Phong gồng chặt các khớp xương.
Hắn lao thẳng về phía Châu Vân Du.
Tình yêu thương phút chốc đã biến dạng và thành hình thù hận.
Đôi mắt hổ phách xuyên thủng màn đêm.
Đồng tử hoá thành viên đạn đồng, cứ thế mù quáng nhắm trực diện vào hai tên hèn hạ ấy.
Và hắn gào lên, xô mạnh chúng ra khỏi người Châu Vân Du.
Lâm Chấn Phong hoá thú.
Gầm thét, đập phá, nắm đầu chúng và dập mạnh xuống sàn, đá vào sườn, đấm vào hàm, bóp lấy cổ, quăng đạp, cào xé.
Hắn muốn tiếng xương vỡ tan phải vang lên để an ủi tiếng rên rỉ nghẹn ứ của em.
Hắn muốn lấy máu tươi mà tắm sạch cơ thể đã tàn tạ của em.
Hắn muốn móc những đôi mắt bẩn thỉu kia ra, bóp nát bằng chính bàn tay mình để xoá sạch những gì chúng dám thấy.
Hắn muốn cắn nát tất cả ngón tay ấy, đốt trụi thứ vân tay đồi bại dám chạm vào cơ thể ngọc ngà của em.
Hắn muốn giết.
Giết sạch.
Giết bằng hết.
Giết cho đến khi em ngừng khóc và hắn ngừng điên.
Tại sao? Tại sao lại làm vậy với em?
Hắn nâng niu em hết mực còn sợ chưa đủ, vậy mà chúng...
Ba tên đàn ông lao vào vật lộn quyết liệt, cứ thế vứt bỏ mọi lí trí.
Tiếng đánh đấm, xô đẩy và gầm gào náo loạn cả màn đêm.
Máu tràn lênh láng trên mặt sàn, tưới đẫm những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn.
Lâm Chấn Phong thở hồng hộc, một mình giằng xé lại hai kẻ cầm thú kia.
Tiếng khóc yếu ớt của em làm hắn đau quá.
Càng đau hắn càng điên lên.
Nắm tay siết thành đấm, như đang nghiền chặt nỗi đau xót, đắng cay và niềm căm phẫn tột cùng.
Hắn đã đến muộn rồi, đã không có ở đây khi em vô vọng nhất.
Thật đáng chết khi hắn không thể bảo vệ em, người con gái hắn từng thề nguyện sẽ dành cả đời để yêu thương và che chở.
Lực xô xát của hai gã kia đẩy hắn ngã đập lưng vào chiếc bàn bày la liệt các ống nghiệm và hoá chất.
Cả hắn và chúng đều còn sung sức quá, cán cân thắng thua chao đảo kịch liệt.
Phải dứt điểm thôi, một lần và mãi mãi.
- Vân Du! Chạy đi! - Lâm Chấn Phong hét vọng về phía cô.
Châu Vân Du lảo đảo cố nhấc cơ thể nặng trịch lên.
Cô lết mình trên sàn, nén cơn đau mà gắng gượng trườn ra khỏi cửa.
Đôi giày của Đình Nguyệt Sam nằm ngay phía trước, Châu Vân Du ngước lên, nhìn chị ta bằng đôi mắt khẩn cầu tha thiết.
Cuối cùng Đình Nguyệt Sam cũng chấp nhận cúi xuống và đỡ cô dậy.
Cả hai tập tễnh thoát khỏi căn phòng hỗn tạp ấy.
Lâm Chấn Phong dồn lực đạp những gã cầm thú kia ra xa.
Nhìn bóng Châu Vân Du đi khuất, hắn mới khẽ nhếch môi mỉm cười.
Em đã từng than vãn rằng mớ kiến thức hoá học hắn giảng cho em thật xa vời và không có tác dụng.
Ngày hôm nay, hắn sẽ thực hành cho em thấy.
Đảo mắt quanh chiếc bàn sau lưng mình, Lâm Chấn Phong bất chợt vơ lấy hai lọ đựng đầy bột KClO3 và C12H22O11 rồi ném mạnh xuống sàn.
Thuỷ tinh vỡ nát ra, hai thứ chất nằm ngổn ngang, lẫn lộn.
Lâm Chấn Phong nhân lúc hai gã kia đang ôm bụng và lảo đảo đứng dậy, liền trực tiếp dùng tay trộn thật nhanh.
Mặc cho thủy tinh cứa rách da, hắn lại tiếp tục quơ lấy lọ H2SO4 đặc trên bàn mà đổ sạch xuống hỗn hợp ấy.
Bùng!
Một ngọn lửa lớn bất ngờ rực cháy dữ dội.
Tàn lửa nổ ra tứ phía, bén vào tấm rèm, thiêu rụi giấy tờ nằm la liệt.
Hơi nóng và khói khét ngùn ngụt bốc lên như một cơn hoả lốc.
Ánh sáng đỏ chói ấy phá tan bức màn đêm đen chỉ trong tích tắc ngắn ngủi.
- Thằng điên! Mày làm cái đ*o gì đấy! - Hai gã kia trợn tròn mắt và gào lên, kéo nhau lết ra xa khỏi ngọn lửa hừng hực.
Lâm Chấn Phong siết chặt chai cồn trên tay.
Hắn cười sặc sụa bằng chất giọng đã khản đặc mà đáp:
- Ừ tao đang điên lên đây.
Tiếp tục đánh đi! Tao phải chơi sống chết với chúng mày! Dám động vào một nửa mạng sống của tao, chúng mày tới số con mẹ nó rồi mấy thằng đần!
Dứt lời, Lâm Chấn Phong tạt thẳng cồn vào ngọn lửa.
Đám cháy càng bùng phát dữ dội, thiêu đốt gần như toàn bộ căn phòng.
Khói đen phủ kín không trung và thoát ra thành đám dày đặc khỏi cửa sổ.
Cả hắn lẫn hai gã kia ôm ngực ho sặc sụa.
Chúng trừng mắt nhìn hắn, thấy trong khói lửa ngùn ngụt là hình hài của một con quái vật giữa cơn cuồng nộ hơn là một con người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...