Lâm Chấn Phong đưa cô tới trạm y tế cách đó không xa.
Hắn dừng xe trước bậc thềm.
Châu Vân Du lúc này đã dần trấn tĩnh lại.
Không còn khóc nữa, mắt chỉ đỏ hoe và hơi ươn ướt.
Cô nén cơn đau, toan tự mình nhảy xuống khỏi xe.
- Nào.
Ở yên đấy.
Thích từ bong gân thành què chân à? - Hắn nói, tuy cộc lốc nhưng vẫn khẽ khàng bế cô lên.
Lâm Chấn Phong cố gắng trở nên tử tế nhất có thể và hắn vẫn nơm nớp sợ cô sẽ lại đau đến phát khóc.
Chỉ tại cô mà hắn phải lúng túng thế này đây.
Ngồi trên giường bệnh, Châu Vân Du được bác sĩ nắn chỉnh vết sưng, chườm lạnh và băng bó cố định.
Trái ngược với khi Lâm Chấn Phong phải tiêm phòng dại vì chịu vết cắn thay cô, lần này lại đến lượt hắn ngồi bên Châu Vân Du làm điểm tựa.
Cô gục đầu vào bả vai hắn, gương mặt khẽ nhăn nhó mỗi lần bị bác sĩ nắn cổ chân.
Sơ cứu xong, Châu Vân Du mới cảm thấy ổn hơn phần nào.
Lâm Chấn Phong đưa khăn ướt cho cô, hắn bảo:
- Lau cái mặt mèo lem nhem của nhóc đi.
Khóc trông xấu lắm, nên đừng có khóc.
Rồi thuận tay bốc một viên kẹo ngọt trong hũ kẹo trên bàn bác sĩ, hắn ném cho cô.
Châu Vân Du ngậm viên kẹo ấy trong miệng, tâm trạng đã dần vui vẻ trở lại sau cú ngã đau điếng vừa rồi.
Dỗ dành cô quả nhiên dễ như dỗ dành một đứa trẻ vậy, chỉ cần một chút ngọt ngào là đủ.
Sau khi trao đổi với các y tá, Lâm Chấn Phong quay đầu lại báo với Châu Vân Du:
- Người ta bảo phải dùng nạng cho đến khi chân khoẻ lại đấy.
Đợi tôi ra ghi giấy nợ rồi quay lại.
Nhanh thôi, nhớ nín khóc.
Dường như hắn vẫn chưa thôi buông bỏ chấp niệm về giọt nước mắt của cô.
Tất nhiên đây là điều rất đỗi thường tình.
Cô mà khóc thì hắn lại phải cố sống cho có lương tâm một chút.
Đây là điều vô cùng khó khăn mà hắn không đời nào muốn làm.
Bắt một tên côn đồ trở nên dịu dàng là hình phạt đáng sợ nhất đấy.
Châu Vân Du bỗng lắc đầu:
- Chẳng cần đâu.
Nạng vướng víu lắm.
- Thế mấy ngày sau nhóc định đi bằng gì? Xe lăn à?
- Không, mà là anh đấy.
Anh phải chịu trách nhiệm với tôi.
- cô thiếu nữ nhếch mép cười đầy ranh mãnh.
Thế là Lâm Chấn Phong bất đắc dĩ bị ép trở thành phương tiện di chuyển của cô.
Hắn bất mãn thở dài, cằn nhằn vài câu, nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận điều này để chuộc tội.
Chỉ có điều hắn vẫn không đời nào chịu nói lời xin lỗi và thừa nhận rằng mình sai.
Chiều tà dần buông, Lâm Chấn Phong đạp xe đưa cô về tới nhà, rồi lại phải cõng cô sau lưng mà vào tận cửa.
- Ôi! Du Du sao thế này? - Bà ngoại lo lắng thốt lên khi thấy tình trạng của cô.
Châu Vân Du chỉ nhe răng cười tươi:
- Cháu vẫn sống khoẻ, chân đang cần bảo trì chút thôi ạ.
Ngoại đừng lo, hì hì.
- Lạy trời, đi đứng phải cẩn thận chứ cháu.
Từ giờ phải hạn chế di chuyển nhé, mong là vết thương sớm lành thôi...
Ngoại ôn tồn nói, nhẹ nhàng đỡ Châu Vân Du rời khỏi lưng Lâm Chấn Phong.
Cô ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi và bắt đầu tận hưởng chuỗi ngày được sống trong sự chăm sóc đặc biệt.
Có khi sẽ được nghỉ học cũng nên.
Nghĩ tới đây, Châu Vân Du liền vui vẻ vẫy tay với hắn:
- Cảm ơn nhiều, anh cứ về đi, không tiễn đâu.
Tôi sẽ ổn thôi nên cũng đừng lo boss ạ.
Lâm Chấn Phong nhăn mặt ngay:
- Ai thèm lo cho nhóc? Đây không thiết nhé!
Rồi hắn chào tạm biệt bà và sớm quay gót rời đi.
Trời bắt đầu nổi gió.
Cái se lạnh của màn đêm nhanh chóng tràn về.
Mùa thu dường như đang ngắn lại và tiết đông có lẽ chẳng còn bao lâu nữa sẽ tới bên vùng quê thanh bình này thôi.
...oOo...
Sớm hôm sau, khi Châu Vân Du những tưởng sẽ được nghỉ ngơi cả một ngày dài, thì kế hoạch lười biếng của cô đã hoàn toàn bị Lâm Chấn Phong phá vỡ.
Hắn có mặt trước nhà Châu Vân Du đúng sáu giờ sáng, bấm chuông inh ỏi và gọi:
- Dậy đi học nào!
Châu Vân Du lúc này vẫn còn đang say giấc nên chẳng hay biết gì.
Hắn phải vào tới tận trong căn nhà nhỏ của cô.
- Chào buổi sáng thưa bà, nhóc kia đâu rồi ạ? - Lâm Chấn Phong liếc mắt nhìn quanh căn nhà vắng vẻ, hỏi.
Bà ngoại của Châu Vân Du đang rán trứng trong bếp, chỉ nói vọng ra:
- Con bé đang ngủ trên phòng ấy mà.
Cháu lên gọi giúp lão nhé.
Lão còn đang bận nấu bữa sáng rồi.
Lâm Chấn Phong thở dài trước thói ngủ nướng của cô.
Hắn đành lò dò đi lên tầng trên gọi cô dậy.
Đứng trước cánh cửa gỗ đang khép chặt, hắn gọi lớn:
- Cháy nhà đến nơi rồi! Có dậy đi học không thì bảo?
- Châu Vân Du.
Tôi đang gọi nhóc đấy.
Lết xác ra đây mau trước khi tôi vào tận nơi đập nhóc dậy.
- Này, thích muộn giờ học à? Nhóc có nghe thấy tôi nói gì không?
- Đồ lùn kia, nhóc không chịu dậy là tôi vào thật đấy nhé!
Sau màn gọi hồn mệt đứt hơi, hắn vẫn không nhận lấy được một lời đáp.
Cô thật sự ngủ say đến nỗi chẳng nghe thấy tiếng sấm đánh ngang tai sao? Lâm Chấn Phong tức điên lên.
Hắn mất kiên nhẫn, bắt đầu vịn lấy tay nắm và đẩy cửa bước vào trong.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời, Lâm Chấn Phong bước chân vào phòng của nữ nhân.
Một khung cảnh rất đặc trưng tính nữ đã hiện ra trước mắt hắn.
Căn phong nhỏ xinh với sắc trắng và hồng làm chủ đạo.
Bàn ghế, tủ đồ, giá sách, tất cả đều đóng từ gỗ và trông rất tối giản.
Giữa sàn trải một tấm thảm lông mềm mại.
Những lọ hoa, tấm áp phích cùng tranh ảnh trang trí khắp nơi.
Chỉ có điều sách vở và quần áo lại mỗi chỗ quăng bừa một chiếc.
Trong không gian kín này, một mùi hương thoang thoảng khẽ ôm lấy khứu giác hắn.
Vừa giống như hương nến thơm, vừa tựa hồ mùi nước hoa, lại cũng vừa ấm áp, thân thuộc như hơi ấm cơ thể.
Có lẽ đây chính là bí ẩn lớn nhất mà người ta thường truyền tai về phòng ngủ của thiếu nữ chăng? Hắn mơ màng chôn chân ở đó một hồi, rồi mới tiến tới chiếc giường đặt bên cửa sổ, nơi Châu Vân Du còn đang say giấc nồng.
Cô cuộn tròn mình trong chăn ấm như một con nhộng chưa chịu phá kén.
Mặc cho Lâm Chấn Phong hô hào khản cổ, Châu Vân Du vẫn ngủ rất ngon lành.
- Rốt cuộc nhóc còn sống không thế? - hắn ôm đầu tuyệt vọng.
Không nén được máu nóng trong người, Lâm Chấn Phong trực tiếp túm lấy và kéo phăng chiếc chăn của Châu Vân Du.
Hiện ra dưới lớp chăn ấy là một cô gái nhỏ nhắn nằm co người, mặc bộ đồ ngủ thỏ bông mà an tĩnh nhắm mắt ngủ say sưa.
Bị bắt chui khỏi cái vỏ của mình, Châu Vân Du khẽ cau mày, đưa tay lên che mắt vì ánh sáng chói chang xung quanh chợt ùa đến.
- Năm phút nữa thôi mà...!- Châu Vân Du nài nỉ.
Lâm Chấn Phong hắng giọng ngay:
- Không là không! Dậy mau, nhóc muốn thất học như tôi hay gì?
Cô không thể van xin thêm, đành phải uể oải ngồi dậy.
Lười biếng vuốt ngược mái tóc mềm đang buông xoã, Châu Vân Du mơ màng ngồi chờ bộ não mình tỉnh giấc mất hồi lâu.
Rồi cô ngước mắt lên nhìn hắn, bỗng nhiên đưa hai tay ra mà cười ngây ngốc:
- Boss à, bế tôi đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...