Nhân Cách Nguy Hiểm

Dịch: LTLT

Giải Lâm dùng cớ “ông chủ, có thể công ty tôi có chút việc, không được rời khỏi điện thoại quá lâu, phải xem có ai tìm tôi không” để xin ông chủ ra ngoài lấy điện thoại trước.

Ông chủ dẫn hai người ra ngoài bằng đường thoát hiểm, lúc đi trong đường thoát hiểm vừa hẹp vừa cũ, ông chủ hỏi bâng quơ: “Vừa rồi bị dọa sợ à? Nhưng tôi thấy bạn cậu chẳng có biểu cảm gì.”

Giải Lâm: “Em ấy bị dọa đến ngơ ngác, bây giờ vẫn chưa hoàn hồn lại.”

Ông chủ: “Vậy à.”

Giải Lâm quay sang hỏi người bên cạnh: “Phải không?”

“…” Trì Thanh, một người đã gặp không ít xác chết từ sau khi vào tổng cục nói một cách không cảm xúc: “Phải.”

Giải Lâm, người mà số xác chết nhìn thấy từ nhỏ đã có thể chồng thành một ngọn núi cũng nói theo: “Anh cũng vậy, đây còn là lần đầu tiên anh nhìn thấy đạo cụ xác chết này, bình thường ngay cả xác con muỗi anh còn hiếm khi gặp.”

Trì Thanh: “…”

Có phải hơi lố rồi không?

Mấy cái khác không nói, mới vài ngày trước, người này nhìn da mặt và phần xác chết còn lại của La Dục cả ngày để suy nghĩ vụ án.

Giải Lâm tiếp tục thể hiện thiết lập nhân vật thương nhân của hắn, hỏi như bệnh nghề nghiệp đang phát tác: “Tiêu bản mua ở đâu vậy? Giống thật như này chắc mắc lắm. Tôi cũng là người làm ăn, bây giờ mở phòng mật thất kiểu này kiếm tiền được không? Vốn kinh doanh khoảng bao nhiêu? Chu kỳ hoàn vốn thế nào?”

Ông chủ cũng không muốn nói nhiều với Giải Lâm: “Cũng được.”

Giải Lâm: “Số lượt đánh giá chỗ của ông rất cao, trước đây có kinh nghiệm kinh doanh không?”

Người đàn ông trung niên mặc một cái quần lanh màu xanh thẫm, ống quần rộng rãi có thể che đi vấn đề đi đứng bất tiện của ông ta, e rằng người bình thường rất khó phát hiện ngay chân ông ta từng bị thương.

Ông ta cầm chùm chìa khóa, lúc đút chìa khóa vào trong ổ, Trì Thanh để ý thấy ngoài việc đi đứng không tiện ra thì khớp ngón tay của ông ta thô to vô lạ thường, da vô cùng thô ráp, trên tay có nhiều vết chai. Đây là một đôi tay lao động quanh năm.

Ông ta trả lời: “Phải.”

Sau khi dẫn bọn bọ ra ngoài, ông ta lại quay về phòng giám sát. Ông ta bước đi chậm rãi, mở cánh cửa cùng màu với cánh cửa mật thất. Cánh cửa đen bóng, nhìn qua khe cửa bị mở ra một nửa thấy bên trong cũng tối om. Trước khi bước vào ông ta nói: “Mau lên, thời gian năm phút.”

Trong phòng giám sát tối om.

Hiệu ứng âm thanh kinh dị loáng thoáng phát ra từ mật thất, trong sự im lặng bao gồm vô số tiếng thét chói tai.

Ông chủ ngồi cái ghế gỗ, cái ghế chịu lực không tốt, phát ra tiếng “cọt kẹt”.


Trong đoạn trò chuyện vừa rồi, Giải Lâm không để lộ bất cứ sơ hở nào. Lúc này tinh thần ông chủ thả lỏng, thậm chí ông ta còn không ngừng khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn theo nhịp của hiệu ứng âm thanh kinh dị. Đến khi ông ta nhìn thấy trên màn hình mơ hồ không rõ, người chơi vừa rồi thảo luận kinh nghiệm kinh doanh lúc bấm số, chỉ nhấn ba cái trên màn hình.

… Số điện thoại gì chỉ có ba chữ số?

Ngón tay gõ bàn của ông chủ chợt dừng lại.

Ở bên kia, trong điện thoại.

Mới đầu Quý Minh Nhuệ vẫn chưa biết bất ngờ mà Giải Lâm nói rốt cuộc bất ngờ đến cỡ nào. Anh ta dẫn theo Tô Hiểu Lan, hai người nhanh chóng chạy đến hiện trường.

Quý Minh Nhuệ: “Bất ngờ? Bất ngờ cỡ nào?”

Giải Lâm nói: “Vốn dĩ muốn chơi trốn thoát khỏi mật thất…”

“…” Cái này đúng là bất ngờ thật.

Quý Minh Nhuệ chuyển cuộc gọi sang điện thoại di động, ngồi vào xe nhấn ga, lại hỏi: “Bây giờ anh ở một mình sao?”

“Không.” Giải Lâm đáp, “Hai mình, còn có một người cậu quen.”

Quý Minh Nhuệ: “Hai người, đi ra ngoài chơi thôi cũng có thể gặp án mạng. Được rồi, anh không cần nói, tôi biết là ai rồi.”

Quý Minh Nhuệ vừa mới dứt lời, quả nhiên nghe thấy một giọng nói vừa quen thuộc vừa mất kiên nhẫn ở đầu dây bên kia: “Nói xong chưa.”

Quả nhiên là người anh em tốt của anh ta, Trì Thanh.

Mới nghỉ được mấy ngày…

Quý Minh Nhuệ chịu thua thể chất thần xui xẻo của người này.

“Hai người mấy anh…” Quý Minh Nhuệ rất mệt, nói từng câu từng chữ, “Sao-mà-đi-đến-đâu-thì-có-án-mạng-ở-đó-vậy? Có đôi khi tôi nghĩ có phải luật pháp lồng lộng thưa nên dễ thoát hay không, nếu không thì sao lại thả hai người ra ngoài.”

Giải Lâm không trả lời câu này, nhưng Trì Thanh nghe rõ Giải Lâm đang nói trong bụng: [Cậu tưởng tôi muốn à? Ai muốn đang hẹn hò lại mò xác chết chứ? Trong mật thất tối đen như mực, làm chút chuyện gì đó chẳng phải tốt hơn à.]

Trực giác nói cho Trì Thanh biết, “chuyện gì đó” mà Giải Lâm nghĩ chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

Trì Thanh: “Buông tay.”

Giải Lâm hơi nhướng mày, biết bị Trì Thanh nghe thấy rồi, nhưng hắn chẳng e dè: “Không buông.”

Hoạt động trong lòng cuối cùng vẫn không thể tiếp tục được, bởi vì Giải Lâm nắm cổ tay Trì Thanh kéo anh ra sau người, sau đó buông tay ra, nguy hiểm trong nháy mắt. Vách tường rắn chắc chỗ Trì Thanh đang đứng bị đập ra một lỗ.


Ông chủ đang đứng ngược sáng, trong tay cầm một cái búa, mặt không nhìn ra biểu cảm.

“Có gì từ từ nói.” Giải Lâm cười, vừa nói vừa suy nghĩ mình đã sơ suất ở chỗ nào, “Đang yên đang lành động tay động chân chi vậy? Làm ngành vật chất vốn không dễ dàng, đến lúc cuối tháng lại thêm một khoản sửa sang mặt tường, không đáng đâu.”

Hắn thoáng liếc mắt nhìn, đối diện có một camera giám sát bị hắn bỏ qua.

Chuyện này e rằng phiền phức rồi.

Vốn dĩ còn muốn đổi địa điểm tiếp tục hẹn hò.

Giải Lâm chậm rãi cởi nút cổ áo sơ mi, sắc mặt sa sầm, hiếm khi bị người khác làm phiền mà cảm thấy tức giận. Tuy lúc nói chuyện hắn vẫn mỉm cười nhưng giọng nói lại lạnh tanh: “Vốn định dùng cách hòa bình một chút để giải quyết, nhưng tự anh làm mất thì không thể trách tôi, ông chủ.”

Về lý thuyết, hai người đánh một người què cũng không thành vấn đề. Nhưng tên què này lại cầm búa thì lại khác rồi. Với lại, bên bọn họ cũng không thể tính hẳn hai người, có Trì Thanh bị chứng ưa sạch sẽ, nhiều lắm là tính một nửa thôi.

Nhưng dù như thế, Giải Lâm vẫn dần dần chiếm được ưu thế lúc ông chủ vung búa.

Sau khi phát hiện hai người trước mặt không thể giải quyết nhanh được, ông chủ xoay người chạy về phía lối thoát hiểm, cơ thể lách vào chỗ rẽ. Giải Lâm với Trì Thanh đương nhiên không thể để ông ta chạy thoát khỏi đây.

Bọn họ không quen thuộc kết cấu căn phòng mật thất, chủ đề của chỗ này không chỉ có một, phòng này liên tiếp phòng kia, mới không để ý đã để ông chủ lê cái chân khập khiễng thành công chạy vào một lối thoát hiểm khác.

Trước một khắc cánh cửa lối thoát hiểm sắp sửa đóng lại, Giải Lâm đạp mạnh vào.

“Đứng yên! Cảnh sát!!!”

Lúc Quý Minh Nhuệ chạy đến thì hiện trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, tội phạm bị hai người dùng dây thừng trói ở cửa ra vào mật thất: “…”. Tru𝒚ệ𝙣‎ cop‎ từ‎ tra𝙣g‎ ﹏‎ T‎ rU𝐦Tru𝒚e𝙣﹒v𝙣‎ ﹏

Nguyên nhân, quá trình, kết quả của sự việc, động cơ của kẻ tình nghi, người chết là ai cũng được hai người điều tra rõ ràng trong khoảng thời gian ngắn.

Nhiệt huyết tràn trề của Quý Minh Nhuệ dần lạnh đi.

Hóa ra bọn họ chỉ là một dụng cụ kết án.

Trước khi về lại đồn để lấy lời khai, Giải Lâm nhìn những căn mật thất với chủ đề khác nhau trên bức tường ở sảnh lớn rất lâu: “Mấy chủ đề khác cũng kiểm tra đi, nếu anh ta có thể giấu chuyện của mình với em trai ở trong chủ đề này, có lẽ mấy phòng khác cũng có. Nơi này rất có thể không chỉ có một cái xác chết.”

Sau khi được kiểm tra, đúng là không chỉ có một xác chết.

Ba chủ đề, tổng cộng ba xác chết.


Tuổi tác, đặc điểm, giới tính của người chết đều khác nhau, ngoại trừ người em trai, thi thể được trưng bày trong “phòng giải phẫu” của chủ đề bên cạnh là một người đàn ông bụng bia, mắt mở to, bất động nhìn trần nhà. Lòng trắng của xác chết quá lớn, đồng tử co lại thành một đốm đen nhỏ, trông quỷ dị cực kỳ.

Nhân vật của xác chết này trong chủ đề được gọi là “sếp Vương”.

Trong chủ đề có một đoạn thoại: “Tôi nghĩ có lẽ tôi điên rồi, thường không phân biệt được là mơ hay là thực. Tôi muốn sửa lại lựa chọn trước đây của mình. Cả đời này, dường như tôi luôn quyết định sai lầm, bởi vì còn trẻ, vì ngu ngốc, vì không biết, vì ma xui quỷ khiến.

Tôi thường nằm mơ… trong giấc mơ, tôi không bị sếp Vương lừa đi tất cả tiền tích góp. Đó là lần đầu tiên tôi muốn chống lại vận mệnh bị em trai buộc chặt. Tôi nghĩ rằng, đi theo sếp Vương thì có thể khiến mình nở mày nở mặt. Trong mơ, tôi không vì nghèo hèn, tự ti và không cam lòng mà bỏ lỡ người con gái tôi thích. Tôi sẽ cưới cô ấy, mở một cửa hàng tạp hóa nho nhỏ, giống như những gì chúng tôi đã bàn lúc yêu nhau, sẽ sinh hai đứa con, một trai một gái.”

Theo danh tính của nghi phạm, trong danh sách người mất tích ở quê nghi phạm, bọn họ nhanh chóng tìm thấy một người thương nhân họ Vương phù hợp điều kiện.

Trong tài liệu lưu trữ, ông ta đã mất tích bảy năm.

Chỉ có xác chết thứ ba là chưa tìm được thông tin chi tiết.

Đó là xác chết nữ, khoảng chừng ba mươi tuổi, tóc khô quắt, gương mặt teo lại, mặt mũi bình thường.

Bọn họ đang định xem nội dung cụ thể của chủ đề là gì thì nghe thấy ông chủ mật thất im lặng không nói nãy giờ chợt lên tiếng: “Cô ta là vợ tôi, vì một vài chuyện mà tôi phải cưới cô ta. Cô ta là một kẻ điên, tinh thần có vấn đề.”

Ông ta nhìn nhóm người trong đồn công an, bình tĩnh kể lại: “Chuyện đến nước này cũng không còn gì để giấu, mấy anh không tìm được cô ta trong hồ sơ người mất tích là vì cô ta không có người thân. Sau khi lấy tôi thì người thân nhất của cô ta chính là tôi, vậy nên không ai phát hiện cô ta mất tích, càng sẽ không có ai đi báo án.”

Quý Minh Nhuệ cũng coi như là người từng phá các vụ án lớn, nhưng mức độ kỳ lạ của vụ án này không hề nhỏ hơn các vụ án trước. Một ông chủ mật thất, ba chủ đề trong cửa hàng giấu ba xác chết.

Cửa hàng này có lượng đặt trước cực lớn trên mạng, một tháng bán hơn cả trăm lượt.

Mỗi ngày đều có người tiếp xúc với những xác chết này, cười nói với hung thủ đã giết ba mạng người nhưng chưa từng để lộ tội ác.

Trên cánh tay Quý Minh Nhuệ nổi đầy da gà: “Vì sao anh làm chuyện như thế này? Là để giấu xác chết sao?”

Ông chủ mật thất ngẩng gương mặt tang thương của ông ta lên: “Ba chủ đề mật thất này chính là cuộc đời của tôi.”

“Không có vì sao, nếu phải nói thì có lẽ là vì sau khi đến một độ tuổi nhất định, nhìn lại nửa đời của mình, phát hiện sống rất bừa bãi.”

Cách tấm kính ở phòng thẩm vấn.

Giải Lâm có thái độ khác thường, không nói chuyện, sau khi cẩn thận hỏi xem Trì Thanh có bị thương hay không thì hắn trở nên yên tĩnh lạ thường. Không chỉ lúc này, trong phần lớn thời gian tham gia vụ án, trên người hắn đều có một cảm giác rất nồng, không nhìn rõ được, giống như hắn đã quay lại thành Giải Lâm mà Trì Thanh không đọc được suy nghĩ.

Trì Thanh không giỏi ăn nói, muốn hỏi “sao thế” lại không mở miệng ngay được, cuối cùng anh thử thăm dò, đặt tay mình lên tay Giải Lâm.

Bình thường anh sẽ không chủ động nghe người khác đang nghĩ gì.

Một là cảm thấy xúc phạm, hai là không thấy hứng thú.

Nhưng chạm vào Giải Lâm sẽ không tồn tại vấn đề đó, trừ khi Giải Lâm muốn cho anh biết thì anh mới nghe thấy được.

Với lại… đây là lần đầu tiên anh có lòng tò mò về người khác.

Chỉ là lúc nà, Trì Thanh không biết đây không phải tò mò, mà là tâm trạng muốn hiểu một người.


Khi tay Trì Thanh đặt lên, đôi mắt đang cụp xuống của Giải Lâm nhìn về phía anh.

“Có nhiều cảm xúc rất lạ lẫm với tôi.”

Trì Thanh nói: “Người khác buồn, tôi cũng rất khó biết được vì sao họ buồn, cũng không muốn biết. Trước đây tôi không để ý những thứ này, nhưng bây giờ dường như không giống.”

Trì Thanh còn chưa kịp nói nửa câu sau “đương nhiên anh không muốn nói cũng được” thì vùng im lặng của Giải Lâm mờ dần đi trước mặt anh.

[Không có buồn.]

[Chỉ là tôi sợ không kiểm soát được.]

Từ khi Giải Lâm mở quyền hạn với Trì Thanh, những điều anh nghe thấy đều là nội dung thường ngày khá bình thường.

Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Giải Lâm muốn “phạm tội” trong lòng.

[Tôi biết vì sao anh ta giết người, chuyện muốn làm chưa làm xong, người con gái muốn lấy lại lấy người khác. Anh ta hối hận rất nhiều việc, anh ta luôn chọn sai trong những lựa chọn quan trọng của cuộc đời. Hối hận làm ăn với tên lừa đảo kia (sếp Vương), hối hận lấy ả đàn bà điên nọ… À, còn có em trai anh ta. Anh ta cho rằng là bọn họ đã từng bước hủy hoại cuộc đời anh ta.]

[Thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được tâm trạng của anh ta lúc róc da thịt bọn họ, biến những cái xác thành tiêu bản.]

Trì Thanh phát hiện Giải Lâm phân tích tội ác càng kỹ thì sẽ bị những suy nghĩ trong lòng đưa đến một nơi rất sâu.

Từ rất nhỏ Giải Lâm đã biết “phạm tội” có một sức hấp dẫn nào đó đối với hắn.

Có lẽ một bộ phận nào đó trong cơ thể hắn sẽ nuốt chửng hắn giống như vực thẳm.

Dường như Trì Thanh hơi hiểu được vì sao trước đây anh không đọc được suy nghĩ của Giải Lâm. Bởi vì hắn luôn kìm nén bản thân, kìm nén… “ham muốn” đối với tội ác của mình.

Trì Thanh nhìn bàn tay đang nắm lấy của hai người, nói: “Lần trước, hình như tôi đã trả lời câu hỏi này của anh. Kẻ giết người là hắn, không phải anh. Anh cũng sẽ không bao giờ trở thành hắn.”

Giải Lâm sửng sốt.

Lần đầu tiên anh cảm nhận được rõ ràng năng lực của Trì Thanh có ý nghĩa gì.

Thông qua bàn tay tiếp xúc với nhau, Trì Thanh có thể dễ dàng kéo hắn về.

Nhưng mà Giải Lâm không thể cảm động quá lâu.

“Nếu như suy nghĩ cũng có thể phạm tội…” Hắn nghe thấy Trì Thanh nói tiếp, “Thì tôi cũng phạm pháp không ít. Một khoảng thời gian rất dài sau khi gặp anh, tôi thường nghĩ làm thế nào mới có thể khiến anh biến mất không chút dấu vết khỏi thế giới này. Đến nỗi, tôi vì chuyện đó mà chuẩn bị nhiều phương pháp phạm tội hoàn hảo.”

Giải Lâm lại rơi vào im lặng: “…”

Nếu như không phải đã hiểu người này, e rằng hắn khó mà nghe ra được đây là người yêu của hắn đang an ủi hắn.

Lần đầu tiên Trì Thanh tốn nhiều thời gian và sức lực vào cảm xúc của người khác. Sau khi anh nói xong câu này, tự cho rằng có lẽ đã làm dịu cảm xúc của Giải Lâm, chờ Giải Lâm phản hồi lại anh, lạnh lùng hỏi: “Bây giờ anh thấy đỡ chưa?”

Giải Lâm không biết lúc này mình nên trưng ra vẻ mặt gì, cuối cùng rất nể mặt người yêu nói: “Nghe em nói thế, quả thực tôi thấy… đỡ hơn nhiều rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui