Dịch: LTLT
“Hiện tại vụ án đã được điều tra phá án thành công.”
“Một cửa hàng lưu niệm Thái Lan ở đường Hỗ Đài bởi vì dính líu đến kinh doanh phi pháp nên đã bị cưỡng chế ngừng kinh doanh. Chuyện lần này vô cùng nghiêm trọng. Ở thế kỉ 21 rồi mà không ngờ còn có người tin mấy thứ mê tín dị đoan này. Bài trừ phong kiến, bài trừ mê tín luôn là chuyện trọng điểm nhấn mạnh của nước ta…”
Trì Thanh tắm xong bước ra ngoài lau tóc, trong tivi đang phát chương trình tin tức.
Kênh thông tấn xã này chắc chắn đã điều tra kỹ càng, tin tức được đính kèm rất nhiều ảnh hiện trường đã được làm mờ.
Trì Thanh đang lau tóc thì nhìn thấy một tấm ảnh chụp anh với Giải Lâm trong mấy tấm ảnh chạy lóe qua. Tấm ảnh đó không chụp được chính diện, nhưng đặc điểm cá nhân của hai người đều vô cùng rõ ràng. Cái chân bó bột cùng với cánh tay của Giải Lâm đang khoác lên vai anh, cái tay đó lười đến mức giống như không có xương, người dựa ở sau lưng nhấc tay lên huơ huơ làm động tác “tạm biệt”, chiếc nhẫn trên ngón tay cũng được chụp rõ vô cùng.
Còn về phần anh bị Giải Lâm dựa vào, cái cằm chụp trông hơi gầy, mái tóc dài và có cả đôi găng tay màu đen khác biệt kia. Anh chẳng quay đầu lại, dáng vẻ không muốn để ý đến cái tên bên cạnh.
Lúc người dẫn chương trình đọc đến đoạn: “Có thông tin cho rằng, vụ án lần này được giao cho đội đặc biệt của tổng cục công an thành phố Hoa Nam điều tra. Đội đặc biệt này được thành lập bởi các cảnh sát của tổ trọng án và cố vấn mời đến. Sự vất vả của bọn họ đã đổi lấy xã hội yên bình ổn định, tỷ lệ phá án của nước ta tăng nhanh mấy năm liền…”
Tấm ảnh kia ngừng trên màn hình tivi rất lâu, người dẫn chương trình ca ngợi cảnh sát, ca ngợi đất nước, ca ngợi tận mười mấy phút.
Vụ án này ban đầu không thu hút quá nhiều sự chú ý, nhưng sau khi phá án, mọi người phát hiện có liên quan đến ngôi sao đang nổi tiếng (tuy đã dùng tên giả nhưng vẫn có thể đưa ra nhiều suy đoán), lại liên quan đến biến tướng “mê tín”, mức độ quan tâm lập tức tăng lên.
Cư dân mạng bàn tán xôn xao:
[Trời ơi, tôi tưởng cái chuyện nuôi tiểu quỷ chỉ là chuyện bịa đặt, không ngờ thật sự có người tin, còn nấu thi du… Da đầu tôi tê rần luôn.]
[Tôi từng du lịch ở nước X, lúc bọn họ bán Phật bài có dầu gì đó, xém chút nữa thì tôi mua rồi.]
[Bày tỏ cảm ơn với tổng cục công an, vất vả rồi.]
[…]
Cũng có thảo luận về phía nghệ sĩ.
[Tò mò là nghệ sĩ nữ nào.]
Advertisement
[Lầu trên +1, không biết ai mà thảm đến vậy, mang thai rồi phá thai còn bị người quản lý lấy đi nuôi thai quỷ.]
Chủ đề nhanh chóng lệch đi sau khi bóng lưng cố vấn xuất hiện: [Tuy tôi cũng rất tò mò là ai nhưng tôi càng tò mò hai người này hơn, không ai cảm thấy tấm này rất đáng để ship sao?]
[Muốn nghe câu chuyện giữa cố vấn thiên tài và cố vấn thiên tài.]
[Có điều, đôi găng tay này làm tôi nhớ đến một người, là người trong giới giải trí, không nổi tiếng gì. Mỗi lần người đó xuất hiện đều mang găng tay. Tôi nhớ lúc anh ta mới ra mắt có tham gia sự kiện thời trang nào đó, vừa bước xuống xe vừa nhận đôi găng tay màu đen mà nhân viên đưa qua, tấm ảnh động chậm rãi mang găng tay kia còn từng lên hot search, có ai nhớ không?]
Chuyện mà cư dân mạng này kể chính là lúc Trì Thanh mới vào nghề. Lúc đó anh mặc bộ áo đuôi tôm màu đen, mái tóc hơi dài màu mực khiến anh trông vừa lạnh lùng vừa tao nhã, giống như quỷ hút máu bước ra từ trong lâu đài cổ. Ngón tay thon dài, sau khi đeo găng tay lại tăng thêm một tầng khí chất nguy hiểm không nói nên lời.
Găng tay màu đen vì cái hot search này mà tăng giá, một khoảng thời gian rất dài trở thành phụ kiện phổ biến trong giới thời trang. Mặc dù bản thân Trì Thanh không nổi tiếng bằng găng tay.
[Trả lời cho lầu trên, người mà bạn nói có phải người tên hai chữ không, trong tên có màu sắc còn chuyên đóng vai phản diện?]
[Phải, nhưng tôi không chắc lắm, có ai fan của người đó ra xác nhận chút không?]
Thời gian gọi fan rất lâu, có lẽ là vì thật sự quá ít fan, phía dưới chủ đề cực hot như này thế mà hơn nửa ngày mới xuất hiện một nhân vật nghi ngờ là fan.
[À… Tôi đã hết làm fan từ rất lâu rất lâu rất lâu rồi, có hơi giống, nhưng tôi cũng không dám xác nhận, chờ người fan tiếp theo đi.]
Người qua đường thật sự mơ hồ: [… Nhà mấy cậu rốt cuộc sao thế? Đâu đến nỗi flop thành như này chứ?]
Sau đó lại chờ rất lâu rất lâu…
Cuối cùng cũng có một fan đến.
[Đậu má, hình như là anh ta thật! Phải nói là tôi nhìn thấy anh ấy thì lại nhớ đến nỗi sợ lúc mới đu idol. Mọi người đã từng trải qua cảm giác cùng vài người bạn cực khổ chống đỡ super topic* nửa năm trời, cuối cùng tin lịch trình canh được lại là người quản lý tự dọn hành lý vào đoàn làm phim chưa? Nghệ sĩ không làm việc, đích thân quản lý đi quay phim. Tôi đu idol nhiều năm, lần đầu tiên thấy hiện tượng lạ này. Nhưng sao anh ta lại xuất hiện ở đây?] (*super topic: tiếng Trung “超话” là một tính năng của weibo cho phép một nhóm người có cùng sở thích tập hợp lại với nhau tạo nên một vòng kết nối)
[Này là nhảy ngành rồi sao? Nhảy cũng quá xa rồi.]
[Vậy là người ta trước đây chỉ vì vẻ ngoài quá đẹp trai nên đến trải nghiệm cuộc sống giới diễn viên? Nghề chính là phá án?]
[…]
Trì Thanh hoàn toàn không biết về những thảo luận trên mạng.
Anh không lên mạng, tài khoản lúc trôi nổi trong giới diễn viên cũng không ai quản lý, ngay cả super topic bị văng đến mấy thứ hạng cuối cùng cũng đã giải tán. Nhưng trong vòng một đêm, tên của anh lại bắt đầu được mọi người liên tục nhắc đến.
Trì Thanh tỉnh ngủ, phát hiện điện thoại bị người ta oanh tạc, nhận rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Anh ngồi dậy bước xuống giường, vừa đánh răng vừa mở danh sách tin nhắn.
Người đầu tiên là quản lý Hà Sâm.
Phối hợp điều tra xong, Hà Sâm tiếp tục quay lại đoàn làm phim để quay phim. Đêm hôm khuya khoắt, trong rừng sâu núi thẳm anh ta bị cóng đến run cầm cập, đến khi có người đến vỗ vai anh ta hỏi: “Này, đây là người trước đây anh quản lý đúng không?”
Hà Sâm hít mũi, cầm điện thoại, phải cảm thán là cuộc đời thật kỳ diệu. Người lúc đầu tính kế vắt óc, dẫn dắt thế nào cũng chẳng nổi tiếng được dùng góc độ không bình thường xuất hiện trong tầm mắt của cư dân mạng.
Tin nhắn đầu tiên Hà Sâm gửi đến là: Bây giờ có rất nhiều người bàn tán về anh trên mạng.
Trì Thanh cụp mắt nhìn tin nhắn đó.
Anh đang định trả lời rằng mình không có hứng thú gì với diễn xuất.
Anh vốn muốn học biểu diễn để chữa bệnh, nhưng dường như biểu diễn không có tác dụng với bệnh của anh, bàn về có tác dụng còn không bằng cái người ở đối diện.
Sau khi nghĩ đến người ở đối diện kia thì Trì Thanh ngẩn người, phát hiện thức dậy chưa qua mười phút, tên của Giải lâm đã chạy trong đầu anh một lần.
Nhưng câu nói tiếp theo của Hà Sâm lại nằm ngoài dự đoán của Trì Thanh.
Hà Sâm: Thực ra bây giờ là cơ hội tốt để quảng bá cậu, nhưng tối qua tôi nghĩ rất nhiều. Tôi không ngừng suy nghĩ rốt cuộc thứ tôi đam mê thật sự là gì!
Trì Thanh mặt không cảm xúc đánh răng, nhìn câu này xong thì lau khóe miệng.
Đoạn sau Hà Sâm viết rất dài: Vì thế tôi muốn thật lòng nói câu xin lỗi với cậu. Tôi nhận ra thứ tôi yêu thích thật sự chính là biểu diễn. Tôi hoàn toàn không ngờ rằng mình sống để biểu diễn! Đương nhiên cũng phải cảm ơn cậu, nếu như không phải cậu thì tôi sẽ không chó ngáp phải ruồi, phát hiện tôi có tiềm lực này.
Trì Thanh: “…”
Hà Sâm: Trước đây làm người quản lý chỉ là để tìm một công việc mà thôi. Bây giờ nhớ lại lúc đó, nhận ra đó chỉ là một lựa chọn máy móc. Cuộc đời vẫn nên có ước mơ, ước mơ hiện tại của tôi là hi vọng có một ngày tôi có thể đứng trên lễ trao giải Kim Long, giành được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc. Hợp đồng của cậu cũng sắp hết hạn rồi, con đường sau này của cậu chỉ có thể do bản thân cậu khai phá. Cố lên.
Nếu như để số fan ít ỏi trước đây của Trì Thanh nhìn thấy đoạn trò chuyện này, e là sẽ nghi ngờ cuộc đời.
Người quản lý không chỉ đi đóng phim mà còn chạy đến triệt để như vậy.
Trì Thanh chẳng biết trả lời thế nào. Anh cúi đầu rửa mặt. Bản thân anh cũng cảm thấy lúc đầu mình lăn lộn ở giới giải trí thật sự hơi ảo. Lau mặt xong, anh trả lời lại hai chữ: … Cố lên.
Phần lớn tin nhắn còn lại đều liên quan đến tin tức trên mạng.
Quý Minh Nhuệ: Không biết tòa báo chụp tấm ảnh đó từ lúc nào, đã liên hệ bọn họ gỡ ảnh rồi, suy đoán thân phận của hai người cũng xóa, chắc qua mấy ngày nữa thì nhiệt độ sẽ xuống.
Trì Thanh lướt một đống tin nhắn, cuối cùng dừng lại ở hai chữ “Giải Lâm”.
– Tôi đến bệnh viện tái khám, đoán cậu chưa dậy nên không gọi cậu đi cùng, chắc không có việc gì, đừng lo.
“…” Ai lo chứ.
Nói giống như anh muốn đi cùng vậy.
Trì Thanh di chuyển ngón tay trả lời:
– Không ai lo cho anh.
– Mau tháo cục bột kia của anh đi.
Đợt này Trì Thanh rất bận, vụ án tiến triển thay đổi trong nháy mắt, hiếm có thời gian nghỉ ngơi. Hôm nay ngủ đủ rồi, anh chợt nhớ ra chuyện mình vẫn muốn làm: Hẹn bác sĩ Ngô.
—
Phòng khám tâm lý vẫn mở bình thường. Hôm nay bác sĩ Ngô có thời gian rảnh, buổi sáng có hẹn một bệnh nhân, thời gian còn lại có thể đọc sách trong phòng làm việc.
Ông đang đọc được một nửa thì tiếp đón một vị khách bất ngờ.
“Sao hôm nay lại có thời gian đến đây?” Bác sĩ Ngô khép sách lại, nói với Trì Thanh đang bước vào cửa.
Hôm nay Trì Thanh quấn một chiếc khăn choàng màu đen, che phần cằm lại, phần gương mặt lộ ra bên ngoài lại càng ít hơn, từ xa nhìn qua chỉ có thể thấy một vùng màu đen, giống như đeo khẩu trang. Anh bước vào trong thì tháo khăn choàng ra, nói rất bình tĩnh: “Tôi cảm thấy tình hình tâm lý gần đây của mình không bình thường lắm.”
“…” Bác sĩ Ngô chỉ chỗ ngồi đối diện, “Ngồi đi, quả thực lâu rồi không gặp cậu. Trước khi bắt đầu, chúng ta làm bảng câu hỏi đánh giá tính cách nhé? Xem thử cụ thể là mặt nào xuất hiện vấn đề.”
Trì Thanh gật đầu: “Được.”
Bảng câu hỏi đánh giá nhân cách mà bác sĩ Ngô lấy ra trước đây Trì Thanh đã từng làm. Mười năm trước trong bệnh viện, sau khi anh bắt đầu “nghe nhầm”, bệnh viện cử một bác sĩ tâm lý đến tư vấn cho anh. Trước khi xuất viện, vị bác sĩ tâm lý đó nói với anh có thể định kỳ lên mạng kiểm tra tình hình sức khỏe tâm lý của mình. Khi ấy, kết quả anh kiểm tra ra được là nguy hiểm cao.
Trì Thanh bắt đầu trả lời.
Câu đầu tiên, nếu như trên đường nghe thấy có người khóc, phản ứng đầu tiên của bạn là?
A. Chắc người đó gặp chuyện gì đau lòng, tiến đến an ủi
B. Chần chừ nhưng cuối cùng vẫn chọn không quan tâm
C. Đi thẳng
D. Đáp án khác
Trì Thanh chọn D.
Bác sĩ Ngô: “Đáp án khác là?”
Trì Thanh: “Có lẽ sẽ hỏi người đó có thể đổi chỗ khác khóc được không, rất ồn, ảnh hưởng tôi đi đường.”
Bác sĩ Ngô: “…”
Cuối cùng bác sĩ Ngô nhìn kết luật “nguy hiểm cao” này một lúc lâu, nghĩ rằng cách đánh giá này có thể không thích hợp với Trì Thanh, hoàn toàn không nhìn ra được chỗ nào có vấn đề, vì người này hình như chỗ nào cũng có vấn đề.
Bác sĩ Ngô: “Cậu vẫn nên nói tỉ mỉ tình huống gần đây đi. Cậu cảm thấy chỗ nào có vấn đề, hay nói cách khác là có liên quan đến việc gì?”
Trì Thanh im lặng một lúc, nói: “Có lẽ liên quan đến một người.”
—
Cùng lúc đó, Giải Lâm đang tái khám ở bệnh viện.
Bác sĩ hài lòng nói: “Tình hình khôi phục vết thương của cậu rất tốt, thanh niên đúng là khác biệt. Có thể tháo bột rồi, tháo bột xong cậu hoạt động thử xem, có chỗ nào không thoải mái.”
Khả năng hồi phục của Giải Lâm nhanh, bản thân vết thương cũng không tính là quá nặng, nếu không thì mấy ngày này dựa vào Trì Thanh cũng không thể hoạt động khắp nơi được.
Sau khi tháo bột, hắn hoạt động di chuyển hai vòng trong phòng bệnh, ngoại trừ vết mổ vẫn chưa lành hoàn toàn thì không có chỗ nào khó chịu cả: “Hồi phục rất tốt, miệng vết thương qua một thời gian nữa chắc cũng không vấn đề gì quá lớn. Cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ vừa dọn đồ vừa nói “không có gì”. Ông đưa áo mà Giải Lâm đã cởi ra khoác ở bên cạnh cho hắn: “Đúng rồi, vừa nãy nghe thấy điện thoại cậu rung, có lẽ có người tìm cậu. Cậu xem đi.”
Bình thường rất ít người tìm Giải Lâm, chỉ một mình Ngô Chí có thể spam đầy màn hình.
Hắn lướt qua một mớ tin nhắn kia, tìm trong sốt ít các tin nhắn chưa đọc, cuối cùng dừng lại ở cái người chỉ trả lời hai tin.
Giải Lâm gõ chữ:
– Tháo bột rồi, buổi trưa cùng ăn cơm không?
Hắn gõ xong mấy chữ này lại cảm thấy không đúng, ngón tay ngừng lại trên bàn phím rất lâu, xóa ba chữ “tháo bột rồi”, chỉ để lại nửa câu sau, gửi nửa câu sau đi.
Bác sĩ dọn dẹp xong đồ đạc và dụng cụ đang định cầm hộp thuốc rời đi.
Giải Lâm gửi tin nhắn xong cầm điện thoại gọi bác sĩ lại: “Khoan đã bác sĩ. Là thế này, gần đây tôi luôn cảm thấy cổ tay có hơi khó chịu, có thể bó bột lại cho tôi không?”
Bác sĩ: “?”
“Cổ tay cậu không có vấn đề gì mà.”
“Có.” Giải Lâm nói, “Có căn bệnh không bó bột thì toàn thân khó chịu.”
“…”
Bác sĩ nói thầm, bệnh thần kinh à, chưa từng thấy ai đến đòi bó bột.
Giải Lâm cũng mới nhớ ra, nếu tháo bột thì bình thường hắn muốn ở gần Trì Thanh cũng không được nữa.
Nhưng chân bó bột thì thật sự bất tiện, cũng không đẹp, lúc ra ngoài lên xuống cầu thang, hành động không lanh lẹ.
Nếu so sánh với nhau thì bó bột trên tay tiện hơn nhiều.
Giải Lâm mượn cớ làm một lớp vỏ thạch cao không khác gì đồ trang trí lên cổ tay xong thì rời khỏi bệnh viện.
Đến khi hắn ngồi lên xe, tài xế lái xe đi, hắn muốn xem Trì Thanh có trả lời tin nhắn của mình hay không, vừa nhấc tay lên thì phát hiện cổ tay nặng muốn chết, không tiện gõ chữ. Hắn nhìn cục bột màu trắng quanh cổ tay mình rơi vào im lặng: Từ nhỏ hắn được mọi người khen là “thiên tài” đến tận khi lớn lên, sao dạo này lại luôn làm mấy chuyện không có não vậy?
…
—
Ở nơi khác, Trì Thanh trị liệu đến sương mù đầy đầu. Sau khi nói người nào đó xong, anh lại nói tỉ mỉ vấn đề gần đây của mình: “Rất phiền, phiền anh ta dựa quá gần, lại phiền bản thân vì sao không đẩy anh ta ra.”
“Nhưng nhìn thấy anh ta lại cảm thấy yên tâm, anh ta là người duy nhất trên thế giới tôi có thể đụng chạm.”
“Lúc đụng anh ta, âm thanh xung quanh sẽ trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, nhưng dường như lại rất xa.”
Trì Thanh nói đến đây, càng nói càng cảm thấy không hiểu nổi, bản thân anh cũng không biết rốt cuộc mình đang nói cái gì.
Với lại, đây hoàn toàn không giống anh lúc bình thường.
Cảm xúc xa lạ thì cũng thôi đi, lúc này bản thân ngồi ở đây cũng khiến anh cảm thấy hết sức lạ lẫm.
Lúc đầu bác sĩ Ngô còn uống trà, nghe đến phần sau thì không uống nữa, giống như nghe thấy chuyện gì thú vị, lại còn bật cười.
Trì Thanh không hiểu nụ cười này của ông có ý gì, là cười khẩy hay cười giả tạo hay là cười giễu. Anh không biết trên thế giới có một nụ cười gọi là nụ cười của dì*. Anh ngước mắt, lạnh lùng nhìn bác sĩ Ngô: “Rất buồn cười sao?” (*ý chỉ nụ cười từ ái, cưng chiều)
“Khụ.” Bác sĩ Ngô che khóe miệng lại, điều chỉnh biểu cảm phần mặt của mình, “… Không buồn cười, không buồn cười chút nào.”
Trì Thanh vẫn đang chờ ông trả lời.
Nhưng bác sĩ Ngô chỉ mang ý tứ sâu xa tặng anh một câu: “Cậu Trì, chuyện này e rằng cần bản thân cậu tự tìm đáp án.”
Trì Thanh: “…”
Trì Thanh lại nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của bác sĩ Ngô.
Cần anh tự tìm vậy thì cần bác sĩ tâm lý làm gì?
Sau khi Trì Thanh đi, bác sĩ Ngô tiễn anh đến cửa phòng khám, tiếp tân thấy nụ cười trên khóe môi của bác sĩ Ngô vẫn chưa tắt, tò mò hỏi: “Bác sĩ Ngô, bác sĩ cười gì thế?”
Thực ra ý cô muốn nói là: Vì sao nhìn gương mặt không có cảm xúc gì của anh Trì cũng có thể cười vui vẻ như thế?
Bác sĩ Ngô cười lắc đầu: “Tôi nghĩ rằng bệnh của cậu ấy có thể sắp khỏi rồi.”
“Hả?”
“Chuyện này cô không hiểu.” Bác sĩ Ngô nói úp mở, “Trên thế giới này, ngoài bác sĩ tâm lý thì còn có một loại thuốc tốt có thể thay đổi bất cứ ai.”
Trì Thanh không nhìn thấy tin nhắn Giải Lâm gửi đến. Bây giờ anh nhìn thấy hai chữ “Giải Lâm” lại cảm thấy buồn bực khó nói. Sau khi rời khỏi phòng khám, giữa đường anh đến nhà Quý Minh Nhuệ, mang chút đồ đến cho mẹ Quý, bị bà ấy kéo lại nói chuyện một hồi rồi giữ lại ăn cơm.
Lúc học cấp hai, mẹ Quý từng nuôi anh, bây giờ bà đã nghỉ hưu rồi. Bà trông rất tao nhã, đeo kính, chỉ là con người đến độ tuổi này không thể không thấy già. Bà kéo tay Trì Thanh vỗ vỗ, hỏi anh: “Tuổi của con với Minh Nhuệ cũng không còn nhỏ nữa vẫn chưa gặp được người mình thích sao?”
Trì Thanh đối với ai cũng nói cút, chỉ có trước mặt mẹ Quý thì cố nhịn, cũng không rút tay lại.
Quý Minh Nhuệ chà nồi trong nhà bếp, trông chẳng giống con ruột, anh ta nói to: “Sự nghiệp quan trọng. Mẹ, mẹ có hiểu cái gì là sự nghiệp quan trọng không? Có sự nghiệp trước mới có nhà. Con còn nhỏ, con với Trì Thanh đều không gấp.”
Mẹ Quý: “Mẹ nói chuyện với Tiểu Trì, ai hỏi con hả?”
Khí thế của Quý Minh Nhuệ xẹp xuống: “Hỏi cậu ta còn không bằng hỏi con này, hỏi cậu ta có ích gì. Đừng nói thích người khác, bên cạnh cậu ta còn chẳng tìm được vật sống nào…”
Quý Minh Nhuệ nói đến đây thì dần yếu đi.
Vì anh ta nghĩ đến một người.
Thực ra vật sống vẫn có một người.
Người họ Giải nào đó không biết tại sao cứ xuất hiện xung quanh người anh em của anh ta, với lại hai người còn rất thân thiết, thường xuyên động tay động chân, suốt ngày ôm ôm ấp ấp.
Quý Minh Nhuệ nghĩ nghĩ, cảm thấy cái nồi trong tay dường như trở nên nặng hơn.
Mẹ Quý tóm được phản ứng của anh ta: “Đúng là có người thật à? Ai thế, nói cho dì Quý nghe đi.”
Trì Thanh: “Không có ạ.”
Miệng Trì Thanh nói không, một lát sau hỏi: “Thích là gì ạ?”
Bên cạnh anh không có người lớn, lại có rất nhiều cảm xúc không hiểu. Nhưng nụ cười lúc mẹ Quý nói chuyện trông rất giống với nụ cười của lang băm Ngô.
Sau khi về, Trì Thanh tắm rửa xong thì nằm lên giường, câu nói của mẹ Quý vẫn còn đọng lại trong đầu anh.
“Thích à.” Lúc nói, ánh mắt mẹ Quý sáng lấp lánh. Ánh mắt của bà nhìn về phía tấm ảnh cưới treo trên tường, “Thích giống như trong bụng chứa hàng ngàn con bướm, chỉ cần nghe thấy tên của người đó thì bươm bướm sẽ vỗ cánh.”
Nói thật, lời nói văn nghệ chua chua này thật sự rất khó khiến anh nghe hiểu.
Mặt Quý Minh Nhuệ bị chua đến ê răng.
Trì Thanh nằm trên giường, suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu. Anh định ném hết mấy thứ không đâu này ra khỏi đầu thì nhận được cuộc gọi của Giải Lâm.
Giải Lâm nghe thấy Trì Thanh bắt máy, thở phào một hơi: “Sao gửi tin nhắn cho cậu không trả lời?”
Cả nửa ngày Trì Thanh không trả lời, hắn còn tưởng người này xảy ra chuyện.
Trì Thanh: “Không trả lời là không muốn trả lời, có gì sao?”
Giải Lâm nhìn miếng bột mà buổi sáng mình vất vả đắp lên: “… Không có gì, chỉ là vết thương vẫn chưa khỏi, tắm rửa vẫn có hơi không tiện.”
Trì Thanh cúp điện thoại luôn.
Mười phút sau, Trì Thanh nhập mã khóa cửa nhà Giải Lâm bước thẳng vào. Vừa vào cửa, câu đầu tiên chính là: “Chẳng phải bột của anh nên tháo rồi sao?”
Giải Lâm giống như biết anh sẽ đến, ngồi trên sô pha chờ. Hắn cởi áo khoác, bên trong chỉ còn lại một cái áo sơ mi mỏng màu đen, tay không biết gác ở đâu mới có thể bày ra trước mặt Trì Thanh ở mức độ lớn nhất. Sau khi tạo tư thế xong, hắn hơi nghiêng đầu nhìn Trì Thanh nói: “Bột trên chân tháo rồi, nhưng gần đây xui xẻo, tay lại bất cẩn bị trẹo. Lần này thật sự không tiện.”
Trì Thanh nhìn miếng bột vốn nên ở chân đã biến mất, trên cổ tay lại có thêm một miếng: “…”
Giải Lâm lo lắng bị nhìn ra, cũng không muốn dẫm vào vết xe đổ “lấy sách giùm” lần trước, lần này đã kín đáo sắp xếp, logic của sự việc được hắn xếp đặt vô cùng thông suốt: “Khoảng 8 giờ 10 phút sáng, tôi đến bệnh viện tháo bột, ở lầu trên có một ông cụ đi xuống, tình hình lúc đó là thế này…”
Trì Thanh không muốn nghe tình hình lúc đó thế nào.
Anh nên xoay người bước đi, nhưng thấy vòng bột màu trắng kia vẫn hỏi: “Anh có tắm hay không?”
Giải Lâm: “… Tắm.”
Trì Thanh lần thứ hai bước vào phòng tắm nhà Giải Lâm.
Bày biện trong phòng tắm không khác gì với lần trước, hình như có đốt huân hương, anh ngửi thấy một mùi hương rất nhạt giống nước hoa, ngửi có hơi giống tuyết tùng.
Giải Lâm chống nạng, giống như lần trước dựa vào bên bồn nước. Cổ áo sơ mi màu đen trên người hắn đã mở một nút áo, vết trầy màu đỏ mờ ám gần xương quai xanh trước đây đã không còn nhìn rõ nữa, nhưng dù không có dấu vết đó thì nhìn từ cổ áo vẫn lộ ra một cảm giác khó tả.
Hầu kết của hắn hơi lồi lên, lúc nói chuyện sẽ di chuyển lên xuống.
“Chân tôi vẫn chưa khỏi hẳn, một tay chống nạng tay còn lại không tiện động, cởi nút giúp tôi là được, phần còn lại tôi tự làm.”
Khi nói chuyện, hắn kéo gần khoảng cách với Trì Thanh, hơi thở thoáng thổi qua tóc mái lòa xòa trước trán Trì Thanh. Trì Thanh chợt nhận ra mùi hương lúc nãy ngửi thấy hình như trước đây được tỏa ra từ người trước mặt này.
Anh vốn định đi ngủ rồi, ra ngoài một chuyến cũng không thay quần áo, đồ mặc trên người vẫn là áo thun ngắn tay mà anh tiện tay lấy làm đồ ngủ. Bình thường anh không chỉ đeo găng tay mà quần áo cũng che chắn rất kín, luôn là áo tay dài quần dài. Đây là lần đầu tiên anh để lộ nhiều đến thế trước mặt người khác.
Giải Lâm phát hiện không chỉ có tay Trì Thanh trắng mà trên người chỗ nào cũng trắng quá mức, cổ tay đến khuỷu tay gầy đến mức không nhéo ra thịt.
Trì Thanh: “Anh dùng kéo cắt là được rồi, chẳng phải anh có tiền sao?”
Giải Lâm: “Có tiền cũng không thể đốt như thế, dù sao cậu phải có trách nhiệm với tôi.”
Trì Thanh cảm thấy chuyện này không đúng lắm: “Lần trước chân anh bị thương miễn cưỡng tính do tôi được. Tay bị thương thì liên quan gì đến tôi?”
Giải Lâm “chậc” một tiếng: “Nếu như chân tôi không bị thương thì hôm nay đến bệnh viện được sao? Tôi không đến bệnh viện thì tay tôi cũng sẽ không bị thương. Cậu nói có phải đạo lý này không? Nếu mà nói nhân quả, thì đây có phải nhân mà cậu gieo trên người tôi không?”
“…”
Gieo cái đầu anh.
Ai gieo nhân trên người anh?
Trì Thanh lười nhiều lời, cố hết sức tập trung ánh mắt ở nút áo sơ mi trước mắt, ngón tay trắng bệch chạm vào, làn da và màu sắc của chiếc áo sơ mi tạo thành sự tương phản. Vùng màu đen giống như lò lửa, Trì Thanh bỗng dưng cảm thấy ngón tay nóng lên.
Nút áo sơ mi mở đến cái nào thì chỗ không nên nhìn lại lộ nhiều hơn một chút.
Giải Lâm cúi đầu nhìn thấy lông mi của Trì Thanh hơi run, bình thường đôi con ngươi đen láy kia bị lông mi dài này che lại. Giải Lâm chơi xấu bắt Trì Thanh cởi áo sơ mi giùm hắn, muốn trêu Trì Thanh, muốn nhìn biểu cảm không tình nguyện lúc Trì Thanh phải dựa gần mình. Nhưng sau khi Trì Thanh mặt lạnh lùng cởi mấy cái nút, hắn cảm thấy chuyện trêu Trì Thanh, người chịu tội có lẽ là bản thân hắn.
Người lúc đầu còn chẳng cho đụng bây giờ lại đang cởi nút giùm hắn.
Ngón tay Trì Thanh rất thon, ngày đầu tiên Giải Lâm nhìn thấy đã biết.
Động tác càng ngày càng xuống dưới, ngón tay thỉnh thoảng sẽ cách lớp vải lướt qua eo.
Cởi xuống nữa thì thật sự sắp đụng phải thắt lưng rồi.
Giải Lâm nhắm mắt, nhấc cái tay vừa rồi còn nói “bị thương không tiện lắm” lên, năm ngón tay hơi xòe ra, lòng bàn tay đè lên đỉnh đầu Trì Thanh, đẩy anh qua ra: “Được rồi… Phần còn lại tôi tự làm.”
Trì Thanh bình thường sẽ không bỏ qua bất cứ chi tiết gì thế mà lại không tóm được sơ hở này.
Anh giống như ném củ khoai lang bỏng tay, thở một hơi nhẹ nhõm, sau khi ra ngoài mới phát hiện nhịp tim của mình đập rất nhanh.
Nhanh đến mức giống như bươm bướm vỗ cánh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...