Dịch: LTLT
Trong bình sứ đựng một chất lỏng giống như nước bẩn, máu loãng hôi thối trộn với thi du. Thai chết lưu chỉ là một cục máu dạng viên thịt rất nhỏ, khoảng chừng một centimet, nếu như không nói đây là thai chết lưu thì rất khó phân biệt được rốt cuộc “viên thịt” này là thứ gì.
Nhìn kỹ mới có thể miễn cưỡng nhận ra phôi thai to bằng hạt đậu thực ra đã có hình dạng sơ bộ của con người. Đầu “viên thịt” bị ngâm trong nước bẩn mơ hồ không rõ, rất lớn, vị trí mắt có hai chấm nhỏ màu đen, lỗ mũi cũng đen bóng giống như hai cái động. Trên viên thịt có vật thể dạng sợi giống như mầm non, sau này hai sợi này sẽ lớn lên thành cánh tay và chân, nơi khác cũng có một vài sợi cơ.
Ân Uyển Như vốn đang ngồi bên cạnh, Tô Hiểu Lan rót cho cô một ly nước để bình tĩnh lại. Lúc xem bình sứ, cô đứng bật dậy, giống như không tin sinh mệnh nhỏ bé lấy từ trong cơ thể cô ra ở bệnh viện hôm đó lúc này đã trở thành một quái vật khiến người khác buồn nôn.
Sắc mặt của Ân Uyển Như trắng bệch: “…”
Sắc mặt của tất cả mọi người đều không tốt lắm.
Nói tất cả mọi người cũng không chính xác, có hai nhân vật không giống người thường tồn tại… Hai vị cố vấn của tổng cục bọn họ không hề đổi sắc mặt.
“Chưa ăn cơm trưa, chắc cậu đói rồi nhỉ?” Cố vấn họ Giải nói.
“Chưa đói lắm.” Cố vấn Trì trả lời.
Thế là trong lúc chờ lát nữa đi ăn cơm, hai người bắt đầu trò chuyện.
“Bên ngoài tổng cục có một quán ăn Nhật, đánh giá rất được, lát nữa ăn thử không?”
“Sợ lạnh không muốn ăn.”
“Lẩu thì sao?”
“Mùi vị quá nặng, không đi.”
“…”
Quý Minh Nhuệ bỏ qua hai vị này, tiếp tục nghiêm nghị tra hỏi: “Cậu giải thích xem, chẳng lẽ thứ này tự mọc cánh bay vào trong nhà cậu?”
Lucas nhìn bình sứ kia, bỗng nhiên nở nụ cười, tuy cậu ta đẹp trai nhưng cười lên vẫn lộ ra vẻ âm u: “Tôi với La Dục là thực tập sinh cùng kỳ. Lúc cậu ta đến đều chưa từng học gì cả, không biết hát cũng chẳng biết nhảy, dựa vào đâu mà làm nam chính trong bộ phim đầu tiên?”
Lucas nói đến đây lại quay sang Ân Uyển Như: “Có lẽ câu hỏi này nên hỏi chị. Chị Ân, chị nên hiểu rất rõ mới đúng.”
“Tám tuổi tôi đã học nhảy, bắt đầu từ lúc đó, tất cả những nỗ lực tôi bỏ ra đều là để thực hiện ước mơ. Nhưng không ai nói với tôi rằng trong cái giới khốn kiếp này chẳng hề có ước mơ.”
Lucas cười giễu: “Ước mơ gì chứ, chẳng ai để ý, bọn họ chỉ quan tâm có thể đạt được lợi ích từ ai mà thôi.”
Cuộc đời của Lucas rất đơn giản, từ rất nhỏ đã cố gắng để được ra mắt. Khi còn bé không hiểu sự đời, nghĩ rằng sân khấu là nơi sáng lấp lánh, là nơi mà cậu ta hướng về. Nhưng càng trưởng thành, càng tiếp xúc sâu vào giới này thì cậu ta càng phát hiện tất cả những điều tốt đẹp đều tan vỡ trước mặt cậu ta.
Cậu ta mãi vẫn luôn vô danh trong giới, sau khi thành công trúng tuyển làm thực tập sinh cũng không biết rốt cuộc đến lúc nào mới được ra mắt.
Trong lúc mê mang và áp lực, cậu ta được công ty phân ở cùng phòng ký túc với La Dục.
La Dục rất đẹp trai, có tương lai. Googl𝐞 𝘵𝗋a𝐧g 𝐧ày, đọc 𝐧gay khô𝐧g quả𝐧g cáo ﹛ 𝘵𝗋u𝗆𝘵𝗋u y𝐞𝐧.ⅴ𝐧 ﹜
Không có thực lực gì nhưng quan hệ với lãnh đạo của công ty lại tốt, thường tự đề cử mình đi theo xã giao, còn vì thế mà quen biết với Ân Uyển Như.
Những điều này đều là tài năng mà Lucas không có được. Cậu ta chỉ biết làm thế nào để nhảy tốt hơn, làm thế nào luyện âm chuẩn hơn.
“Bởi vì không nổi tiếng cho nên trong công ty có rất nhiều người coi thường tôi.” Lucas nói, “Khó khăn lắm mới được diễn, quần áo đưa cho tôi đều bị rách, không có nhà tạo mẫu, bảo tôi chờ đến lượt lên sân khấu, mỗi lần chờ thì chờ cả ngày, cuối cùng vì thời gian lâu quá lại nói “biểu diễn của cậu hủy đi, dù sao cũng không quan trọng, lại chẳng ai biết cậu”. Từ lúc đó, trong lòng tôi luôn nhắn nhủ bản thân rằng tôi nhất định phải nổi tiếng.”
“Nói hợp lý.” Sau khi thảo luận “ăn gì” với Trì Thanh, Giải Lâm dành chút sức lực nhận xét đoạn nhân sinh này, “Một trong những mô hình tiêu chuẩn cho việc hình thành khuynh hướng chống đối xã hội.”
“Mặt của La Dục ở đâu?” Quý Minh Nhuệ hỏi điều quan trọng.
“Nấu lên rồi.” Lucas nhìn cái bình sứ nói, “Nói từ góc độ nào đó thì mặt của cậu ta đang ở trong cái bình này.”
“…”
Các chi tiết cụ thể hơn, ví dụ từ đâu biết được cửa hàng đó có cái gọi là cách xoay chuyển vận thế, lại ví dụ như làm thế nào liên lạc với người bịt mặt. Những chi tiết đi sâu hơn này phải chờ tiếp tục điều tra, nhưng vụ án bước đầu đã có được kết luận, cũng bắt được hung thủ.
Lucas bị hai cảnh sát giải đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Trì Thanh, Lucas không đứng vững, bởi vì lúc bị bắn cậu ta muốn chạy nên chân bị mỏi, lúc này lại bị ép giải đi, chưa được mấy bước đã loạng choạng, tay chỉ có thể tóm lấy vật thể đứng gần cậu ta nhất… Tay vịn của chiếc ghế mà Trì Thanh đang ngồi.
Tay Trì Thanh vừa vặn đang đặt trên tay vịn.
Anh vốn đang buồn chán ngồi lựa món trong tám nền ẩm thực lớn thì bên tai bỗng nhiên truyền đến nửa câu nói: [Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em.]
“…”
Trì Thanh hơi ngước mắt, chỉ nhìn thấy nửa gương mặt thoáng qua của Lucas.
Anh hy vọng vụ án này kết thúc sớm, như thế thì không vần mỗi ngày bị người nào đó đi đứng không tiện quấn lấy nữa.
Nhưng vào lúc tất cả mọi người nghĩ rằng vụ án đã kết thúc, hung thủ đã lọt lưới chỉ có anh nghe thấy một câu không đầu không đuôi như thế.
… Anh sẽ bảo vệ em.
“Em” đó là ai?”
Bảo vệ ai?
Sau khi Lucas bị dẫn đi, nhóm người mới bận rộn nửa ngày cùng thở phào một hơi. Quý Minh Nhuệ chẳng màng hình tượng, ngã chổng vó vào ghế văn phòng: “Cuối cùng vụ án này cũng kết thúc rồi…”
Trì Thanh nói thầm, không, vụ án này hình như vẫn chưa kết thúc.
Sau khi ăn một bữa ăn đơn giản, mọi người đi đến hiện trường tìm thấy bình sứ.
Ngoài ký túc xá, Lucas còn thuê một căn hộ cách công ty không xa. Lúc bọn họ đến, hành lang chung cư đã dán phong tỏa.
Ký túc xá của cậu ta rất bừa bộn, căn hộ thuê bên ngoài lại rất gọn gàng. Căn hộ có hai phòng ngủ một phòng khách, căn phòng nhỏ hơn trước đó đã bị cảnh sát đá văng, cánh cửa bị lệch qua một bên… Đây là một căn phòng thờ Phật kỳ lạ.
Trên tường dán đầy hình vẽ bùa chú quái dị, nền vàng chữ đỏ, chữ Thái ngoằn ngoèo bò bên trên. Những hình bùa chú này dán chằng chịt cả một mặt tường. Chính giữa phòng có một bàn thờ Phật bằng gỗ lim, bình sứ đựng thai chết lưu và thi đu trước đó được đặt ở chính giữa bàn thờ Phật.
Giữa hai vách tường dùng mối nối ở các góc độ khác nhau của mấy sợi chỉ đỏ để treo lục lạc.
Cả căn phòng khiến người ta dựng tóc gáy, mùi hương kỳ lạ, bùa chú dày đặt, và cả tiếng ngâm nga quái lạ trong máy niệm Phật.
Nếu như vụ án này chưa kết thúc, vậy thì nhất định còn tồn tại vài chi tiết nào đó.
Trì Thanh đi vòng vòng trong căn phòng này rất lâu, không phát hiện được gì bất thường. Anh nhân lúc người khác không chú ý, xoay người ra ngoài đi đến nhà vệ sinh. Bước chân anh khựng lại, sau đó dùng bàn tay mang găng tay màu đen mở cửa ra bước vào.
Trì Thanh mới bước vào thì cửa lại bị đẩy ra, sau đó trong căn phòng vệ sinh chật hẹp có hai người chen chúc nhau.
Trì Thanh: “Anh vào đây làm gì?”
“Câu này tôi nên hỏi cậu đó.” Giải Lâm nói, “Cậu rất khác thường đó trợ lý Trì. Vừa rồi mới ăn xong rõ ràng cậu có thể về sớm nhưng lại cứ muốn đến hiện trường điều tra, không hợp với tác phong của cậu.”
Trì Thanh bình tĩnh đánh giá nhà vệ sinh, thuận miệng nói: “Tôi ăn no nên rảnh rỗi.”
Giải Lâm “ờ” một tiếng, lại đưa ra một điểm: “Vậy còn vừa rồi cái người tên tiếng Anh kia đụng tay cậu, cậu cũng không phản ứng.”
Trì Thanh: “…”
Câu nói này của Giải Lâm nghe không giống như đang nghi ngờ anh mà lại giống đang giận dỗi, giận anh để người khác đụng vào tay mà không phản ứng gì. Với lại chuyện này xảy ra hơn một tiếng trước, rõ ràng là hắn nhớ rất lâu, chỉ chờ tìm thời cơ để nói đến chuyện này thôi.
Trì Thanh không biết phải trả lời thế nào: “Không nhớ rõ.”
Anh nói xong, phát hiện Giải Lâm vẫn đang nhìn mình.
Trì Thanh bận tìm đồ, Giải Lâm đứng ở đây cản trở thật sự rất bất tiện, thế là anh hít sâu một hơi: “Anh còn gì muốn nói?”
Giải Lâm không bỏ qua chủ đề này, hắn đứng ở đây không tiện, dựa vào bên cửa thở ra một hơi. Gương mặt này của hắn sắp nói ra một câu tuy giống như từng bị người khác tổn thương nhưng lại chẳng có sức thuyết phục gì: “… Trước đây cậu chưa từng để ai khác đụng vào tay cậu ngoại trừ tôi.”
“…”
“Không còn chuyện gì thì ra ngoài.”
“Còn.” Lúc giả vờ yếu đuối, Giải Lâm vốn cụp mắt xuống, lúc này lại ngước mắt lên, con người nhìn thẳng về phía anh, “Cậu đang tìm gì?”
Nếu như là trước đây, Trì Thanh sẽ tìm cớ để lừa cho qua chuyện.
Nhưng Giải Lâm không phải tên ngốc, anh từng bị lộ mấy lần trước người này, với trí thông minh của Giải Lâm, không chừng đã âm thầm đoán được tám chín phần rồi.
Trì Thanh dứt khoát không giấu giếm, chỉ nói: “Tôi biểu hiện rất rõ sao?”
Giải Lâm: “Rất rõ, ít nhất tôi vừa nhìn thì có thể nhìn ra được. Găng tay cậu đeo chưa từng tháo xuống, cũng chưa từng đụng vào thứ gì, cho nên vào đây không thể là vì cậu muốn rửa tay. Nếu như không phải vì rửa tay thì bình thường dù ông nội nói bà nội bảo cậu vào nhà vệ sinh người khác cậu cũng sẽ không vào… Cho nên cậu đang tìm gì đó.”
Suy nghĩ của Trì Thanh bị hắn nói trúng, anh tránh ánh mắt của Giải Lâm, nhưng vừa nghiêng đầu thì vừa vặn nhìn thấy một thứ phát sáng ở trong góc phòng tắm. Thứ đó rất nhỏ, ánh sáng lóe lên vừa nhỏ vừa tròn. Đó là một hoa tai ngọc trai: “Có lẽ vụ án này chưa kết thúc.”
Mười phút sau, Giải Lâm khoác áo gió, trước khi đi vỗ vai Quý Minh Nhuệ: “Mấy cậu tra trước đi, chúng tôi về tổng cục một chuyến.”
—
Trên đường về tổng bộ.
Sau khi chân bị thương Giải Lâm đã mời tài xế lái thay, hắn với Trì Thanh ngồi ở hàng ghế sau: “Nghĩ kỹ thì lúc bắt cậu ta quả thật suôn sẻ quá.”
“Cậu ta không tịch thu điện thoại của Ân Uyển Như, thậm chí còn để cô ta nghe điện thoại. Với lại lúc đó, giọng nói trong điện thoại của Ân Uyển Như nghe giống như bị uy hiếp. Nếu như một người quyết định giết một người khác… Ví dụ như tôi.” Giải Lâm nhàn nhạt nói, “Nếu tôi muốn giết Ân Uyển Như, cô ta đã lên xe thì tôi không thể để cho cô ta nghe cuộc điện thoại đó.”
Trì Thanh: “Tôi cũng không thể, sau khi cô ta lên xe, trong vòng năm phút sẽ bị hôn mê.”
Nhưng sự thật lại là Ân Uyển Như không chỉ nghe điện thoại mà còn không bị bất cứ tổn hại thực tế nào.
Ân Uyển Như tiết lộ qua điện thoại được là do đối phương đưa cho… Cậu ta không có lý do làm chuyện lúc nào cũng có thể xuất hiện sơ xuất như này.
Rất nhiều chuyện trước đó chưa nghĩ kỹ lần lượt trồi lên mặt nước: “Với lại, cậu ta là một nghệ sĩ ký hợp đồng không được công ty chào đón, cũng không quen Ân Uyển Như, vì sao công ty lại chọn cử cậu ta đến đón?”
Trong việc này có quá nhiều chỗ nói không suôn rồi.
Lúc này không phải thời gian đi làm, xe nhanh chóng từ trên đường cao tốc rẽ vào, phía trước không xa chính là quốc kỳ mang tính biểu tượng ở cửa tổng cục.
“Và cả chiếc bông tai ngọc trai này.” Giải Lâm miết phần kim châm màu bạc của bông tai, “Là ai đánh rơi đây?”
—
Nhân viên trong tổng cục bận rộn, từ lúc Giải Lâm khôi phục thân phận cố vấn, cùng với các vụ án hình sự có tính chất ghê tởm liên tục xảy ra trong khu vực quản lý của mình, Võ Chí Bân lại ở tổng cục tiếp. Ông qua loa lùa xong “cơm trưa”, vừa đặt hộp cơm xuống thì nghe thấy có người gọi: “Anh Bân, cố vấn Giải về lại rồi, vừa về thì bảo đưa Lucas đi thẩm tra lại.”
“Về làm gì?” Võ Chí Bân lau miệng nói, “Chẳng phải vụ án kết thúc rồi sao?”
“Chuyện này… em cũng không biết.”
“Hiện đang ở đâu?”
“Phòng số 3.”
Võ Chí Bân: “Thằng oắt này… Được rồi, tôi đã biết.”
Lúc Võ Chí Bân đi đến phòng quan sát, ông mở cửa phòng ra thì vừa vặn nghe thấy giọng hỏi chuyện của Giải Lâm. “Đàn em” quen biết với ông nhiều năm lúc này đang cười rạng rỡ hỏi người đối diện: “Lúc cậu nấu mặt người có cảm giác gì?”
Võ Chí Bân: “…”
Cảnh sát đi theo sau Võ Chí Bân: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...