Nhân Cách Nguy Hiểm

Dịch: LTLT

Ân Uyển Như là nghi phạm, cũng chỉ là bị nghi ngờ mà thôi, trong tình huống không có chứng cứ xác thực thì bọn họ không có lý do bắt người.

Trong một phòng thẩm vấn khác, người quản lý rõ ràng đã có chuẩn bị trước: “Các người không thể bắt chúng tôi như này, những gì nên nói chúng tôi đều đã nói hết rồi. Các người không có chứng cứ…”

“Chuyện Trương Phong không có chứng cứ.” Vị cảnh sát hình sự ở đối diện đè người quản lý phô trương thanh thế ngồi xuống, “Nhưng chuyện hai người lén đổi thân phận làm phẫu thuật thì có chứng cứ. Uổng công hai người nghĩ ra được, sợ là hai người không đi được trong thời gian ngắn đâu.”

Người quản lý: “…”

Ở phòng kế bên.

Một mình Ân Uyển Như ngồi trong phòng thẩm vấn, ngón tay cô đan vào nhau, móng tay màu đỏ đâm mạnh vào trong thịt.

Cô biết tuy trong phòng không có ai nhưng bọn họ có thể nghe thấy lời cô nói: “Tuy tôi không biết vì sao Trương Phong lại trượt chân té lầu, nhưng tôi có thể phối hợp điều tra với các anh. Chuyện mang thai đừng tiết lộ ra ngoài được không? Xin các anh đó, chuyện này thật sự không thể tiết lộ được.”

Võ Chí Bân nghe cô nói, cảm thán, thật sự không hiểu nổi giới giải trí: “Cần gì như thế, dù thế nào cũng là cốt nhục ruột thịt của mình.”

Sau khi kết thúc thẩm vấn, chuyện Ân Uyển Như giao cho cảnh sát khác nhận, Võ Chí Bân lại quay sang Giải Lâm: “Sao cậu lại giải quyết được bác sĩ kia vậy? Chuyện phạm pháp này cho tiền vậy mà anh ta cũng có thể thừa nhận sao? Đây không còn là vấn đề tiền bạc nữa, anh ta phải ngồi tù đó, anh ta có biết không?”

Giải Lâm: “Đừng ngạc nhiên quá, chuyện phạm pháp này Ân Uyển Như cho tiền chẳng phải anh ta cũng đã làm rồi sao?”

“…” Đúng là rất có lý.

“Với lại anh ta không biết thân phận của em.” Giải Lâm lại nói, “Anh cảm thấy em với trợ lý của em như này, giống đến đó phá án không?”

Võ Chí Bân nhìn Giải Lâm lại nhìn sang Trì Thanh.

Thầm nói, đương nhiên không giống.

Dù bản thân có nói đến đó tra án cũng sẽ không có ai tin.

Có tiền thì có thể sai khiến ma quỷ, đối phương có thể đưa ra một món tiền lớn như thế, nhìn có vẻ nhắm vào Ân Uyển Như, quay đầu bán đứng Ân Uyển Như cũng rất bình thường.

Với lại người đối diện anh ta là Giải Lâm.

Trì Thanh nhớ lại tình hình một tiếng trước, lúc anh với Giải Lâm ngồi đối diện nói chuyện với bác sĩ kia. Chỉ có thể nói, không uổng công tên điên này xem nhiều sách về tâm lý học đến vậy.

Giải Lâm hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, nội dung sau đó giao cho Võ Chí Bân tiếp tục theo dõi. Bọn họ còn phải điều tra số điện thoại của Ân Uyển Như, danh sách cuộc gọi, và cả tên quản lý kia, và liệu xung quanh cô có nhân viên nào liên quan đến vụ án hay không.

Võ Chí Bân nhìn đồng hồ, nói: “Sắp đến giờ cơm rồi, hôm nay hai người đã vất vả. Hai người ra ngoài tìm chỗ ăn một bữa đi, tôi khao.”


Giải Lâm cũng không khách sáo với ông: “Được, đúng lúc em còn thiếu Ngô Chí một bữa.”

Sau khi Võ Chí Bân ra ngoài, trong phòng quan sát chỉ còn lại Trì Thanh với Giải Lâm.

Chủ đề bỗng nhiên quay về “trực giác” mà Trì Thanh mới nói.

Giải Lâm: “Vừa rồi cậu nói cái gì?”

Nếu tai tên này dùng không tốt thì Trì Thanh cũng không ngại nói thêm lần nữa: “Lấy tay ra.”

“Không phải câu này.”

“Ngoại trừ câu này những câu khác đều không quan trọng.” Trì Thanh nói, “Tôi nói lại lần nữa, lấy ra, tự chống nạng đi đi.”

Giải Lâm đã luyện thành thục kỹ thuật vào tai trái ra tai phải, hắn biết chắc Trì Thanh sẽ không thật sự trở mặt đi mất: “Là câu trước.”

Trì Thanh đỡ hắn đi ra ngoài, im lặng một hồi trên hành lang: “Câu trước, trực giác?”

Câu này thật sự không quan trọng.

“Thuận miệng nói thôi.” Trì Thanh nghĩ rằng Giải Lâm cảm giác được gì đó, chỉ muốn nhanh chóng nói qua cho xong chuyện, “Không có chứng cứ gì, nghe chơi thôi.”

Giải Lâm đi trên hành lang, không kìm được nhìn Trì Thanh mỉm cười, sau đó vừa đi vừa nói: “Không được, lời nói cậu trước giờ tôi không tùy tiện nghe.”

“Với lại, tôi cũng có trực giác.” Giải Lâm lại nói.

“Ờ.”

Trì Thanh nói qua loa, chỉ mong trực giác của hắn đừng là nghi ngờ trực giác của anh là được.

Anh dìu Giải Lâm đi hết hành lang, lúc đến cổng lại chợt nghe thấy Giải Lâm nói trên đỉnh đầu anh: “Tin cậu thì có tính là một loại trực giác không?”

Gì mà tin anh có tính là trực giác hay không?

Trì Thanh ngẩn người.

Lúc này mặt trời càng gắt, ánh nắng chiếu thẳng đến cánh cửa trượt bằng kính. Khi ấy ở quán bar anh không cẩn thận uống hết rượu bị mất kiểm soát, lúc giọng nói khắp thế giới cùng chui vào dường như anh cũng không ngơ ngác như lúc này.

Lúc này, xe đã đặt trước lúc ở trên lầu đúng lúc ngừng ở ngay cổng tổng cục. Trì Thanh nhất thời không để ý.


“Xe đến rồi.” Giải Lâm không tiện đi một mình, chỉ có thể dựa vào Trì Thanh dẫn hắn đi. Hắn nhấc cánh tay đang gác trên vai Trì Thanh lên, ngón tay co lại, búng rất nhẹ lên trán Trì Thanh, “Đỡ tôi lên.”

Đầu ngón tay của hắn búng vào tóc mái dài trước trán Trì Thanh.

Sau khi lên xe, dường như Giải Lâm vẫn đang nhớ lại xúc cảm vừa rồi: “Tóc của cậu mềm quá.”

“…”

Mềm cái đầu anh.

Trì Thanh coi như người bên cạnh không tồn tại.

Anh cảm thấy Giải Lâm không được bình thường.

Anh cũng không bình thường lắm.

Hai người họ chắc là lâu quá chưa đến tìm bác sĩ Ngô tư vấn rồi. Trì Thanh suy nghĩ một lúc lâu, đưa ra kết luận này.



Giải Lâm chọn một nhà hàng, vị trí của nhà hàng gần nội thành, chạy xe từ tổng cục đến đây khoảng chừng mười mấy phút. Lúc Ngô Chí theo phục vụ lên lầu thì đúng lúc bắt đầu lên món salad.

“Hey, khách sáo rồi.” Lúc ngồi xuống, Ngô Chí nói, “Với quan hệ của hai ta còn mời cơm gì nữa.”

Ngô Chí nói xong quay sang nhìn phục vụ lên món nói: “Món đắt nhất của nhà hàng, mỗi kiểu một món.”

Giải Lâm dùng đũa chung* gắp một đũa rau cho Trì Thanh: “Anh thì không sao, nếu chú mày ăn hết thì cứ gọi.” (*là đũa dùng để gắp món ăn, mỗi món ăn có một đôi đũa)

“Em nói đùa thôi, cả ngày ăn quán, đã ngán rồi.” Ngô Chí mở khăn ăn, nhìn cử chỉ của hai người ở đối diện bàn tròn, nói đùa, “Rốt cuộc hai người ai là trợ lý của ai vậy?”

Đương nhiên câu này gã không dám nói với Trì Thanh, một là không quen, hai là người này trông âm u, không dám chọc, sợ nguy hiểm đến tính mạng.

Giải Lâm nói: “Chú mày nghĩ sao? Anh đâu có sai được cậu ấy.”

Cả buổi sáng, Trì Thanh dùng găng tay chạm qua rất nhiều đồ vật, trên găng tay màu đen dính đầy bụi và vi khuẩn. Anh suy nghĩ vài giây, dù sao trong phòng cũng không nhiều người, thế là quyết định tháo găng tay xuống ăn cơm. Anh vừa tháo vừa đứng lên nói: “Tôi đến nhà vệ sinh.”

Anh vừa dứt lời thì găng tay cũng đã tháo xong.

Trì Thanh đặt găng tay ở bên cạnh, ngón tay hoàn toàn lộ ra trong không khí.


Ngô Chí chỉ gặp Trì Thanh được một hai lần, lần đầu tiên còn là ở trong quán bar, ánh sáng của quán bar không tốt, có thể chiếu đến mặt người là đã ngon rồi.

Ánh mắt gã không khỏi nhìn vào đôi tay kia của Trì Thanh.

Bình thường chàng trai họ Trì này có vẻ khiến người ta cảm thấy anh là người rụt rè, dù đi đến đâu cũng sẽ luôn mang găng tay, hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ anh không đeo găng. Gã đang định nhìn thêm mấy lần thì Giải Lâm ném hộp khăn giấy qua, rơi chính xác vào mặt gã.

Ngô Chí nhận lấy hộp khăn giấy: “Đệt, lâu rồi mới gặp mà anh chiêu đãi anh em thế này.”

Giải Lâm quen biết Ngô Chí đã nhiều năm, nói chuyện trước mặt gã không khách sáo mà càng chân thực hơn: “Không có gì thì đừng nhìn lung tung.”

Ngô Chí khó hiểu: “Em nhìn cái gì chứ?”

Gã không thể phản ứng ngay được, nói xong câu này mới lập tức khó tin nói: “… Tay trợ lý của anh á?”

Giải Lâm rót cho mình ly nước trà, không trả lời có nghĩa là thừa nhận.

Ngô Chí: “Anh hai à, không phải chứ. Em chỉ nhìn có hai lần, nhìn hai lần cũng không được hả? Với lại tay anh ta trắng như thế, giống như bóng đèn, rất khó…”

“Có trắng đi nữa thì liên quan gì đến chú mày?”

“…” Không liên quan.

“Đừng nói hai lần.” Giải Lâm nói, “Một lần cũng không được, cậu ấy không thích bị người khác nhìn chằm chằm tay mình.”

Ngô Chí im lặng.

Gã nói thầm: Mẹ nó, anh em của mình đúng là có vấn đề.

Trì Thanh đang tỉ mỉ rửa tay trong nhà vệ sinh, không biết trong phòng đã xảy ra một đoạn đối thoại liên quan đến việc có được tùy ý nhìn tay của anh hay không. Anh còn đang nghĩ đến câu nói vừa rồi của Ân Uyển Như, cùng với hai câu nói mà anh nghe thấy từ chỗ kẻ bịt mặt lúc ấy.

Nếu như không phải Ân Uyển Như, vậy thì vì sao Trương Phong lại chết?

Người đứng sau lưng sai khiến kẻ bịt mặt là ai?

Bí mật thật sự được cất giấu trong thẻ nhớ của Trương Phong là gì? Là Ân Uyển Như đi phá thai, hay là tồn tại một tấm ảnh nào đó bị bọn họ bỏ sót?



Trì Thanh nghĩ những việc này, rút một tờ giấy ở bên cạnh, lau khô tay.

Không tìm được đáp án. Nói cách khác, không rõ hướng đi hiện tại của hung thủ, cũng không thể dò xét toàn cảnh sự việc.

Nhưng ngay giữa bữa ăn này, vụ án chợt có một điểm đột phá kỳ diệu.

Giải Lâm đang dùng cớ “món đó xa quá, đứng lên không tiện” để nói chuyện với Trì Thanh, Trì Thanh dùng lý do “bảo bạn của anh gắp cho anh” để từ chối. Ngô Chí ngồi xem bên cạnh, nhìn mà than thở: Sao trước đây lúc mình cưa gái không nghĩ đến chiêu này nhỉ? Bây giờ mình gãy chân thì có còn kịp không?


Ngã từ lầu mấy xuống thì có thể ngã vừa vặn nhỉ?

Giải Lâm vừa ăn một đũa măng tây mà Trì Thanh không tình nguyện gắp cho hắn, điện thoại ở bên cạnh vang lên, giọng nói của Võ Chí Bân ở đầu dây bên kia gấp gáp: “Alo? Giờ cậu đang ở đâu? Vụ án có tiến triển mới, có một chuyện rất quan trọng, điện thoại không nói rõ được. Bây giờ tôi mang tài liệu đến tìm cậu.”

Thời gian chạy xe 15 phút bị Võ Chí Bân rút ngắn còn trong 10 phút.

Điện thoại vừa mới cúp không bao lâu, cửa phòng riêng đã bị đẩy ra. Nhìn từ tốc độ ông lái xe đến có thể biết được mức độ khẩn cấp của tình hình.

“Chuyện gì mà gấp đến vậy?” Giải Lâm hỏi.

Võ Chí Bân đặt túi hồ sơ màu vàng nhạt đang kẹp ở khuỷu tay lên bàn: “Cậu có còn nhớ vụ án chặt xác trước đó không?”

“Nhớ.” Ảnh của vụ án chặt xác đó lúc đầu còn dọa Nhậm Cầm không nhẹ. Giải Lâm nhớ Trì Thanh không có tham gia vụ án này, thế là giới thiệu đơn giản với anh, “Đó là vụ án xảy ra vào cuối tháng trước. Xác chết bị cưa thành hai mươi tám mảnh, ngay cả ruột cũng nát bét, với lại điểm kỳ lạ nhất của vụ án này là người bị hại không có mặt.”

“Không có mặt?”

“Đúng, mặt của người chết bị lột sống.”

Đang ăn cơm ngon lành, Ngô Chí nghe thấy hai chữ “chặt xác” thì suýt nữa phun cơm trong miệng ra. Gã vỗ ngực, nhịn cơn buồn ói, lại nghe thấy một câu “lột mặt người”: “…”

Giải Lâm cảm thấy mình nói còn chưa đủ trực quan, thế là rút ảnh từ trong túi hồ sơ ra.

Lúc này Trì Thanh đã ăn xong, đang húp canh. Tay anh đặt trên chén sứ trắng, nhất thời không phân biệt được tay của anh với cái chén, cái nào trắng hơn. Ngôn Tình Trọng Sinh

Anh nhìn xấp ảnh, sau đó mặt bình tĩnh húp thêm một ngụm canh, còn thoải mái hỏi hắn: “Mặt người là tấm nào?”

Giải Lâm lựa ra một tấm từ trong đó, đặt tấm máu me nhất ở vị trí dễ thấy nhất: “Tấm này.”

Trì Thanh nhìn qua.

Ngô Chí đã không chịu nổi nữa, gã không biết Trì Thanh với Giải Lâm làm thế nào có thể vừa ăn cơm vừa bàn bạc về mấy tấm ảnh này được. Trong cổ họng gã phát ra một tiếng “ọe”, sau khi phát ra lập tức bụm miệng nói: “Mọi người nói chuyện đi, em… em đến nhà vệ sinh.”

Trước đây, vì xác chết không có mặt nên bước xác nhận thân phận người bị hại chậm có tiến triển.

Giải Lâm đoán nguyên nhân Võ Chí Bân vội vàng đến tìm hắn: “Tìm được người rồi à?”

“Tìm thấy rồi.”

“Mấy ngày trước có người đến báo án, nói là bạn của mình mất tích, rất nhiều ngày không gặp được người đó, điện thoại cũng không gọi được. Chúng ta thông qua đối chiếu DNA, xác nhận được thân phận người chết.” Võ Chí Bân nói đến đây thì ngừng lại, “Thân phận của người chết là thực tập sinh của công ty giải trí, tên của cậu ta là La Dục.”

Động tác húp canh của Trì Thanh ngừng lại.

La Dục.

Hai chữ này đã nghe thấy từ miệng của Ân Uyển Như không lâu trước đó.

Giải Lâm hơi nhíu mày, cũng ngạc nhiên: “Anh nói là cha của đứa bé trong bụng Ân Uyển Như, La Dục?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui