Dịch: LTLT
Giải Lâm vừa về đến nhà, hắn ném xấp ảnh hiện trường hung án mới được cung cấp đem từ tổng cục về lên trên bàn nước ở phòng khách. Sau đó, hắn mở cúc áo khoác bằng một tay, tay còn lại vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại, không vội vàng hỏi tình huống cụ thể của Nhậm Cầm mà trước tiên xác nhận an nguy của cô: “Trước khi nói, cô trả lời một câu hỏi của tôi đã, địa điểm hiện tại của cô an toàn chứ?”
Câu nói này giống như một viên thuốc an thần, Nhậm Cầm khóa trái cửa lại, cô đang trốn trong phòng nghỉ chật hẹp của nhân viên: “An toàn, bây giờ tôi đang đi làm.”
Lúc này Giải Lâm mới hỏi tiếp chủ đề vừa rồi: “Xảy ra chuyện gì? Vừa rồi cô nói có người theo dõi cô, ai đang theo dõi cô?”
Ngón tay của Nhậm Cầm nắm chặt thân điện thoại, nhớ lại cảnh tượng đáng sợ mà mình nhìn thấy qua mắt thần tối qua cùng với bóng người màu đen cầm dù ở bên kia đường vừa rồi. Trong lúc nhất thời cô không biết nói thế nào, nói rằng người họ Trì là một tên biến thái, ba giờ sáng đi dạo trước cửa nhà cô… Anh Giải sẽ tin cô sao?
Lúc cô đang suy nghĩ thì vừa vặn trong cửa hàng có một vị khách.
Cuối cùng, Nhậm Cầm đành phải vội vàng nói: “Tối nay tan làm tôi có thể đến nhà anh không? Đến lúc đó tôi lại nói với anh, trong cửa hàng có khách đến rồi.” Cô lại sợ Giải Lâm sẽ từ chối nên nhỏ giọng nói thêm một câu, “… Tôi có hơi sợ.”
Giải Lâm cố hết sức an ủi cô, cho nên đè thấp giọng, giọng nói nghe càng thêm “dụ người ta nghĩ xa xôi”: “Được, mấy giờ cô tan làm? Nếu tiện thì tôi lái xe đến đón cô.”
Nhậm Cầm sao không biết xấu hổ làm phiền hắn: “Không cần không cần, tôi đi tàu điện ngầm qua mấy trạm là đến.”
Nhậm Cầm mơ mơ màng màng làm việc hết một ngày, cô thay đồng phục trong phòng nghỉ nhân viên, lúc soi gương mới phát hiện gần đây mình tiều tụy không ít. Nhậm Cầm thấy mái tóc của mình quá lộn xộn thế là tháo tóc ra buộc lại lần nữa. Cô cắn đồ buộc tóc, chải sơ mái tóc, sau đó năm ngón tay khép lại, cột tóc lên.
Lúc soi gương chải lại tóc đầu cô hơi nghiêng, cô vô tình nhìn thấy sau cổ mình hình như có một vết đỏ không rõ ràng lắm giống như bị muỗi chích.
Tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi tối người chật như nêm. Nhậm Cầm đeo tai nghe chen chúc đến trạm, cô đeo túi vải bước nhanh về phía tiểu khu.
Bây giờ không tính là quá muộn, khoảng 9 giờ trong tiểu khu vẫn có không ít người đi đường.
Nhậm Cầm đi được một đoạn thì cầm dù nhìn trái nhìn phải, xác nhận không nhìn thấy bóng dáng nào đó khiến cô vô cùng lo sợ mới tiếp tục tiến về trước.
Cô đi khoảng bốn năm phút thì số tòa nhà quen thuộc đã ở ngay trước mặt. Cô không nói rõ được lúc nhìn thấy những con số này cô nên hít sâu một hơi hay là thở phào nhẹ nhõm. Ôm tâm trạng phức tạp, cô đi lên cầu thang, cất dù vào, nước mưa theo động tác này văng lung tung trên nền gạch.
Advertisement
Bởi vì thời tiết rét lạnh, Nhậm Cầm giậm chân, cúi người nhấn nút thang máy.
Cô vội vàng ấn xong mới để ý thấy thang máy đang đi lên, cánh cửa thang máy vừa mới khép lại nhận được lệnh lại chậm rãi mở ra.
Nhậm Cầm luôn có thói quen xin lỗi, mỗi lần cảm thấy có thể sẽ làm phiền đến người khác thì cô thường nói một câu xin lỗi, nên cô nói theo thường lệ: “Xin…”
Chữ “lỗi” còn đang kẹt trong cổ họng, giống như bị nghẹn lại, ngưng trệ không phát ra âm thanh đơn giản kia được: “…”
Trì Thanh đứng trong thang máy, găng tay màu đen ấn vào nút “mở cửa”, phòng hờ đối phương còn chưa vào thì thang máy đã đóng trước. Lúc này anh đang nhìn chằm chằm cô, đôi môi đỏ đến kỳ lạ khép mở, nói ra ba chữ lạnh tanh: “Sao không vào?”
Vẻ mặt của Nhậm Cầm giống như nhìn thấy ma: “…”
Áo khoác dài mà Trì Thanh đang mặc giống hệt cái áo mà Nhậm Cầm nhìn thấy lúc trưa, khoảng cách gần mới nhìn rõ chỗ ống tay áo có một vòng hoa văn chìm tinh xảo rất đẹp, găng tay màu đen cũng đổi kiểu, chất liệu da bò trông có thêm mấy phần lạnh lẽo cứng rắn Chân anh mang đôi bốt chiến binh, đỉnh dù trong suốt chỉ xuống đất.
Nói đến thì vì sao ngày nào anh ta cũng đeo găng tay?
Chỉ là vì anh ta ám ảnh sạch sẽ sao?
Trong đầu Nhậm Cầm bỗng nhiên nghĩ đến một chi tiết vô cùng đáng sợ: Đeo găng tay thì làm chuyện gì cũng đều sẽ không để lại dấu vân tay.
Nhậm Cầm muốn lùi lại, nhưng sau lưng cô toàn là mồ hôi lạnh, hai chân giống như bị đổ chì.
Nhưng ở trong tình huống này cô vẫn phải miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Mình không thể để anh ta phát hiện ra điều bất thường, càng không thể để anh ta phát hiện thực ra mình đã biết tất cả.
Nhậm Cầm gắng gượng nặn ra một nụ cười: “Tôi… chợt nhớ ra tôi chưa lấy đồ, anh lên trước đi.”
Nếu như là người khác chắc chắn vừa nhìn thì có thể phát hiện ra nụ cười đó quá gượng gạo, gần như sắp khóc tới nơi. Nhưng người trước mặt cô là Trì Thanh, Trì Thanh không phân biệt được cô vui thật hay là giả vờ vui, anh không có loại năng lực nắm bắt cảm xúc đơn giản nhất này, hoàn toàn không nghĩ nhiều: “Ờ.”
Thấy anh không dây dưa, Nhậm Cầm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, cô lại nghe thấy người đàn ông trong thang máy gọi cô: “Cô Nhậm.”
“…” Nụ cười cứng ngắc trên miệng của cô có hơi không giữ được nữa, “Hở?”
Trì Thanh nhớ rõ mục đích quan trọng nhất hôm nay là nhắc nhở cô Nhậm ở lầu dưới này lắp một camera có chức năng báo cảnh sát ở cửa nhà cô.
Nếu như thật sự giống như những gì anh nghe thấy vào buổi tối vậy thì Nhậm Cầm có khả năng rất lớn là người bị hại tiếp theo.
Ngón tay đặt trên cán dù của Trì Thanh hơi cong lên, tìm từ ngữ để nói: “Cô có từng nghĩ… buổi tối có thể sẽ có người dùng cách thức nào đó vào trong nhà của cô, đứng ở đầu giường yên lặng nhìn cô không?”
“Còn cô thì không hề hay biết, cô thậm chí còn không biết hắn từng vào nhà. Lúc cô ngủ say vào ban đêm, có thể hắn sẽ dùng phòng tắm của cô để tắm, lục lọi đồ đạc trong phòng của cô, thậm chí hắn còn ngủ cùng giường với cô, cuối cùng tay hắn còn đè trên cổ cô.” Con ngươi đen láy của Trì Thanh không chút gợn sóng, lẳng lặng trần thuật tình tiết vụ án, thử kêu gọi ý thức an toàn của Nhậm Cầm, “Sau một đêm nào đó, có thể cô sẽ không còn tỉnh lại nữa.”
“…”
—
9 giờ 3 phút.
Giải Lâm vừa mở cửa thì nhìn thấy gương mặt hoảng hốt lo sợ của Nhậm Cầm.
Dù hắn có khả năng suy đoán cao siêu đến mấy cũng khó có thể đoán được trong thời gian 24 giờ ngắn ngủi đã xảy ra chuyện gì khiến Nhậm Cầm sinh ra chấn động cảm xúc lớn như thế: “Cô Nhậm?”
Giải Lâm với Trì Thanh ở cùng tầng, Nhậm Cầm không dám đi thang máy, cố gắng leo cầu thang thoát hiểm lặng lẽ đi lên, cả quá trình nhìn chằm chằm cánh cửa đối diện nhà Giải Lâm, sợ Trì Thanh đột ngột mở cửa.
Buổi trưa trong điện thoại cô chỉ nói là “có người đang theo dõi tôi”, buổi tối sau khi nhìn thấy Giải Lâm thì trở thành: “Tôi cảm thấy… Bây giờ tôi rất nguy hiểm.”
Cô nắm chặt túi vải, giọng nói run rẩy, vội vàng hỏi: “Tôi có thể vào trong trước không?”
Giải Lâm ngẩn người, tránh qua một bên: “Đương nhiên được, vào trong rồi hẵng nói.”
Sau khi vào nhà, Nhậm Cầm không khỏi cảm thán mức độ chu đáo của Giải Lâm, buổi trưa cô chỉ nhắc một câu tối có thể đến không mà chỗ huyền quan đã đặt sẵn một đôi dép mới phù hợp.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà của Giải Lâm, nội thất trong nhà hắn không giống trong tưởng tượng của cô lắm. Cô tưởng rằng trang trí trong nhà anh Giải sẽ giống với con người của hắn, nhưng không ngờ thực ra màu sắc trong nhà hắn lại rất lạnh, màu xám cao cấp trông rất sang trọng nhưng không ấm áp như trong tưởng tượng của cô.
Nhưng mà cũng bình thường, anh Giải quả thực có đôi khi sẽ khiến cho người khác cảm thấy có cảm giác khoảng cách bất ngờ.
“Trạng thái tinh thần hiện tại của cô quá căng thẳng.” Giải Lâm nói, “Cô ngồi trước đi, tôi rót cho cô ly nước.”
Nhậm Cầm tháo túi đeo trên vai xuống, ôm túi vải màu ngà ngồi trên sô pha: “Cảm ơn.”
“Uống trà hay nước ngọt?”
“Nước bình thường là được.”
“Được.” Giải Lâm cầm ly dùng một lần ở bên cạnh lên, “Chờ một lát để tôi rót cho cô ly nước nóng.”
Nhậm Cầm ngồi một mình trong phòng khách, bởi vì căng thẳng nên cô không kiềm được mà nhìn xung quanh, ánh mắt rời khỏi đèn treo trong phòng khách, lại nhìn qua ban công, cuối cùng chuyển đến trên bàn nước trước mặt. Lúc này cô mới phát hiện trên bàn xếp mấy hàng ảnh chụp.
Lần đầu tiên nhìn cô không nhìn ra trên ảnh có thứ gì, chỉ nhận ra được thùng rác với túi ni lông màu đen bên cạnh thùng rác.
Cô biết mình không nên tự ý xem đồ của người khác nhưng mà xuất phát từ tiềm thức, cô ngửi được mùi nguy hiểm nào đó thế là cô vẫn không kiềm được mà cầm tấm ảnh đó lên. Đến gần rồi cô mới nhìn rõ trên túi ni lông màu đen dính lốm đa lốm đốm vết máu màu đỏ, bên trong túi ni lông lộ ra chút màu da…
Là… là cánh tay đứt ra của con người!
Con ngươi Nhậm Cầm trợn to, có thể nhìn thấy rõ ràng vết bẩn màu đen dính trong khe hở móng tay của cánh tay đứt trong ảnh.
Cô cầm những tấm ảnh khác trên bàn lên bắt đầu xem cẩn thận, xem lần lượt từng tấm, cảnh tượng trong tấm này càng máu me hơn tấm kia, đều là phần tứ chi còn lại của con người, phần da thịt bị chém đến mức không nhận ra, máu khô thành màu đỏ thẫm. Một người sống bình thường bị chém thành đống thịt vụn, trong phần thịt còn lại thậm chí còn lẫn ruột bị kéo ra từ trong cơ thể.
Sau tấm ảnh có mấy câu chú thích, trông có vẻ là nét chữ của Giải Lâm.
Chữ của hắn rất đẹp, nét bút sắc bén tiêu sái, chỉ viết sau ảnh thôi mà cũng khiến người ta sởn hết da gà, giống như tự thuật của tội phạm giết người: Cố ý chọn dao mũi nhọn là muốn cảm nhận cảm giác vui sướng khi một dao đâm chết người trong thời gian ngắn nhất, dao đầu tiên chọn rạch đứt yết hầu, dao thứ hai đâm xuyên tim…
Nhưng mà chém xong dao cuối cùng, thù hận vẫn chưa giảm bớt hoàn toàn, thế là lại cầm cưa đưa về phía xác chết.
Cảm giác dùng cưa để cưa đứt thịt rất đã, da thịt của con người giống như đóa hoa màu đỏ nở rộ, xương cốt phát ra tiếng đứt gãy tuyệt vời.
…
Nhậm Cầm lướt qua từng dòng chữ, sau khi xem xong giống như không biết những con chữ này, đầu óc lập tức trống rỗng.
Một lát sau, cô lặng lẽ đặt ảnh về lại, trong đầu vẫn không ngừng kêu ong ong.
Đến khi giọng nói quen thuộc vang lên ở bên cạnh, trước đây Nhậm Cầm nghe thấy giọng nói này thì trong lòng sẽ thầm nghĩ vẩn vơ một hồi, nhưng lúc này nghe thấy lại giống như có dòng điện chạy qua, da đầu tê dại. Cô quay đầu lại nhìn Giải Lâm, thấy hắn đang bưng ly nước, đang mỉm cười với cô: “Nước của cô, nhiệt độ chắc vừa phải.”
Linh hồn của Nhậm Cầm đã tách ra khỏi thể xác, cô bị nụ cười của hắn làm cho sởn tóc gáy, không nhớ bản thân đã nói những gì: “À… Cảm ơn, ly của anh được đấy, rất đẹp.”
Giải Lâm nhướng mày: “Ly à?”
Lòng bàn tay Nhậm Cầm đổ mồ hôi: “Đúng, trong suốt óng ánh giống như ly pha lê, bên trên còn có hoa văn, ha… ha ha.”
Giải Lâm liếc mắt nhìn xấp ảnh kia, vừa rồi hắn vội rót nước không biết Nhậm Cầm có nhìn thấy hay không. Hôm nay từ lúc bước vào cửa Nhậm Cầm đã bất ổn, trạng thái tinh thần căng thẳng cực kỳ cho nên hắn cũng không đoán được phản ứng bây giờ của cô là bình thường hay không: “Chỉ là ly mua đại trong cửa hàng, nếu như cô thích thì tôi xem trong nhà có còn dư hay không.”
Nhậm Cầm: “Không cần đâu, tôi… tôi chỉ thuận miệng nói thôi.”
Dù Nhậm Cầm có nhìn thấy hay chưa thì mấy tấm ảnh trên bàn nhất định phải dọn lại. Sau khi đưa ly nước cho cô, Giải Lâm lại cúi người cầm ảnh lên. Hôm nay hắn mặc rất thoải mái, áo len cổ chữ V vừa gọn gàng vừa mềm mại, cảm giác “đàn ông tồi” tự mang theo trên người của hắn tỏa ra thêm mấy phần. Động tác cầm ảnh của hắn dịu dàng kỳ lạ, đầu ngón tay khẽ vuốt trên ảnh. Nhậm Cầm quan sát thấy trên mặt hắn không những không có biến hóa gì mà thậm chí ngay cả ý cười cũng không nhạt đi.
Nhậm Cầm: “…”
Đối với Giải Lâm mà nói thì ảnh vụ án không có gì đặc biệt, đều là thứ mà mình nhìn từ nhỏ đến lớn, cảnh tượng có máu me hơn nữa hắn cũng đã nhìn thấy. Bắt đầu từ cấp hai thì hắn đã có thể vừa ăn vừa trò chuyện với Giải Phong trong giờ cơm về cách thức chặt xác và sau khi chết trong mùa hè, xác ngâm trong nước mấy ngày mấy đêm sẽ xảy ra những thay đổi gì.
Nhưng mà phụ nữ thì tốt nhất vẫn đừng nên xem mấy thứ máu me này nhiều.
Giải Lâm đang định giải thích vài câu với Nhậm Cầm thì lại thấy Nhậm Cầm đặt ly nước trong tay xuống, giọng nói còn run hơn lúc đến: “Bạn tôi mới nói đến đón tôi, tôi phải đi đây.”
Giải Lâm cầm ảnh vụ án trong tay, hỏi: “Bạn của cô?”
Nhậm Cầm mới chuyển đến thành phố Hoa Nam, không có bạn bè quen biết nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Đúng, là đồng nghiệp trong cửa hàng của tôi.”
“…” Giải Lâm như có điều suy nghĩ nhìn cô, “Nhưng chẳng phải quan hệ giữa cô với đồng nghiệp trong cửa hàng không tốt sao?”
“…”
Lúc ăn cơm cô không nên nói chuyện mối quan hệ với đồng nghiệp.
“Là đồng nghiệp mới đến.” Nhậm Cầm chỉ có thể cắn vào cái cớ “bạn” này không buông, “Cô ấy… mới đến hôm qua, hai chúng tôi mới gặp mà như đã biết nhau từ lâu.”
Nhậm Cầm vừa nói vừa không ngừng lùi về sau, lúc đang nói thì đã lùi đến cửa. Cô lén trở tay ra sau, mò tay nắm cửa ở sau lưng, vừa dứt lời thì chợt mở cửa xông ra ngoài trước khi Giải Lâm nói chuyện!
Giải Lâm nhìn cánh cửa đóng lại đột ngột không hiểu nổi. Hắn bẩm sinh đã có duyên với người khác phái, cũng bẩm sinh am hiểu nắm bắt tâm tư của người khác, lần đầu tiên trong đời đụng phải một người khiến hắn không nhìn thấu.
Hắn vẫn không biết “bị người khác theo dõi” và “có nguy hiểm” mà Nhậm Cầm nói rốt cuộc có ý gì, nhưng đến khi hắn mở cửa đuổi theo ra ngoài thì Nhậm Cầm đã đi thang máy xuống.
– Cô muốn đi đâu?
– Cô còn chưa nói xảy ra chuyện gì. Ai đang theo dõi cô?
– Cô không sao chứ, đọc được thì trả lời tôi được không?
Nhậm Cầm vừa ra khỏi thang máy thì nhận được mấy tin nhắn wechat đến từ “Giải Lâm”. Cô mất ngủ cả đêm, buổi sáng lại căng thẳng cả một buổi, cuối cùng suy sụp vào lúc này.
Tít tít.
Lại nhận được một tin nhắn mới.
– Cô Nhậm, cô quên thay giày rồi, giày của cô còn ở chỗ tôi.
Trong tin nhắn chưa đọc còn có một tin của người họ Trì. Thời gian gửi tin là nửa tiếng trước.
– Lời vừa rồi tôi nói ở trong thang máy, cô suy nghĩ kỹ lưỡng đi.
Nhậm Cầm mang đôi dép lê dùng một lần không thích hợp cho việc chạy bộ chạy ra tốc độ nhanh nhất trong đời. Từng chữ trong mấy tin nhắn này biến thành một con rắn độc cuộn chặt sau lưng cô. Cô nghĩ lung tung: Tuy hai người ở tầng trên có tính cách khác biệt, một người thì lạnh lùng một người thì cười tủm tỉm nhưng hai người bọn họ đều là biến thái.
Cô chọn gọi điện thoại cho Giải Lâm không khác gì tự chui đầu vào lưới.
Nhậm Cầm cảm thấy bây giờ cô như nhân vật chính trong trò chơi kinh dị, một “người tốt” có lòng đưa cô về nhà tránh nạn, đi khỏi rồi mới phát hiện đó là ổ sói. Lúc này cô đang bị tấn công từ hai phía trước sau, nguy hiểm mai phục khắp nơi.
Cô dựa vào đâu lại ngây thơ nghĩ rằng Giải Lâm có quan hệ tốt với người họ Trì ở đối diện như thế là vì hắn không biết rõ bộ mặt thật sự của người họ Trì?
Vì sao cô lại cảm thấy giải Lâm chắc chắn là người tốt?
Dù Giải Lâm trông có đẹp trai đi chăng nữa, từng cử chỉ của hắn dễ khiến người khác thấy có thiện cảm đi chăng nữa thì Nhậm Cầm cũng không thể thuyết phục bản thân tiếp tục tin tưởng người đàn ông trước mặt này.
Đàn ông có thể có nhiều nhưng mạng chỉ có một.
“Bây giờ cậu lập tức tìm một nơi đông người. Cậu xem gần đó có cửa hàng tiện lợi 24h không.” Để đề phòng bản thân xảy ra chuyện bất ngờ, Nhậm Cầm lập tức gọi điện cho cô bạn thân. Nghe theo giọng nói của cô bạn trong điện thoại, cô chạy vào một cửa hàng tiện lợi chưa đóng cửa, “Cậu tìm chỗ ngồi xuống, tuyệt đối đừng ngồi đối diện cửa kính, tìm một chỗ không thu hút sự chú ý.”
Nhậm Cầm không nói nên lời, chỉ có thể phát ra vài âm tiết đơn âm mơ hồ: “… Được.”
“Nghe lời mình, báo cảnh sát.”
Tuy cô bạn thân cũng hoảng hốt nhưng cô biết bây giờ mình phải thể hiện bình tĩnh, nếu như cô cũng hoảng theo vậy thì trạng thái của Nhậm Cầm chắc chắn càng tệ. Sau khi Nhậm Cầm ngồi xuống, cô nói từng câu từng chữ: “Chuyện đến bước này rồi thì trở mặt luôn đi thôi. Cậu phải báo cảnh sát, điều tra hai người ở tầng trên, hai người đó nhất định có vấn đề. Vừa rồi cậu nói người họ Giải để đôi dép ở trước cửa sẵn à? Cậu có từng nghĩ là hắn ta rõ ràng chờ cậu đến rất lâu rồi không? Bọn họ có thể là kẻ phạm tội nhiều lần, hai người bọn họ bắt tay với nhau chuyên sát hại những cô gái sống một mình bên ngoài như cậu.”
“Cùng lắm chúng ta chuyển đến nơi khác ở, đổi công việc khác. Tiền cọc thuê nhà, công việc đồ đều không đáng giá bằng mạng sống. Bây giờ, ngay lập tức đi báo cảnh sát.”
…
Mười giờ tối, đồn cảnh sát Vĩnh An.
Quý Minh Nhuệ đang ngồi trong văn phòng xử lý hồ sơ.
Công việc mà nhóm người mới bọn họ phụ trách bây giờ rất hỗn tạp. Bọn họ giống như cục gạch chỗ nào cần thì di chuyển đến chỗ đó. Vì trong khu vực quản lý dính đến vụ án ở Dương Viên và Thiên Thụy, lại từng tiếp xúc thân thiết với người chết đầu tiên Dương Chân Chân cho nên sẽ phụ trách một vài công việc liên quan đến hỏi thăm.
Lúc không có nhiệm vụ hỏi thăm thì bọn họ vẫn phải về nghe điện thoại, kiên nhẫn làm một người hòa giải.
“Đồng chí cảnh sát, làm sao đây bạn gái tôi lại…”
“Lại đòi tự sát đúng không?”
“Lại… À, là anh à đồng chí cảnh sát. Vậy tôi không cần nói nhiều nữa dù sao anh cũng quen tình tiết rồi.”
“Lại là tôi. Tôi nói thật, anh với bạn gái anh lâu như vậy còn chưa chia tay chứng tỏ hai người thực ra rất hợp nhau. Hay là hai người cân nhắc chuyện kết hôn đi? Tình cảm của hai người cũng coi như đã trải qua trắc trở.” Quý Minh Nhuệ ăn mì tôm, lại nghe một cuộc gọi của người dân quen thuộc, “Với lại như thế thì bạn gái anh cũng sẽ không cần vì anh muốn chia tay với cô ấy mà suốt ngày đòi tự sát, giải quyết gốc rễ vấn đề.”
“…”
Quý Minh Nhuệ lải nhải với “người bạn cũ” xong thì điện thoại bên cạnh lại vang lên “reng reng”.
Quý Minh Nhuệ lau miệng, nghe điện thoại: “Alo, xin chào, đây là đồn cảnh sát Vĩnh An.”
Anh vừa nói xong thì đầu dây bên kia vang lên một đợt tiếng hít thở vừa căng thẳng vừa dồn dập: “Xin chào, tôi… tôi muốn báo cảnh sát. Tôi ở tiểu khu Ngự Đình, phòng 802 tầng 8. Hai tuần trước tôi mới chuyển vào, tôi phát hiện… tôi phát hiện hai chủ hộ trong tòa nhà tôi có thể là hung thủ hai vụ án giết người liên hoàn gần đây.”
Quý Minh Nhuệ chợt ngồi thẳng người lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...