Dịch: LTLT
Trong công viên trò chơi.
Vài cảnh sát hình sự tốt nghiệp bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng con tin với con tin như thế này.
“Bên chúng ta cũng có con tin?” Có cảnh sát tràn đầy thắc mắc hỏi, “Chúng ta… con tin? Tôi không nghe nhầm chứ?”
Dù tình hình khác thường đến cỡ nào, thì bọn họ vẫn trơ mắt nhìn một cảnh sát nhỏ của đồn cảnh sát dẫn theo một người phụ nữ, đẩy cánh cửa mà không ai dám đẩy nhẹ bước vào.
Người phụ nữ nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, rõ ràng không biết làm thế nào. Bà ta nhìn vết máu trên hồ nước, vô thức muốn lùi lại một bước.
Bàn tay của Z đang bóp cổ đứa bé bỗng nhiên hơi buông lỏng: “Mẹ?”
Chữ mẹ ấm áp này thốt ra từ trong miệng Z có cảm giác kỳ lạ không nói rõ được. Máu trên gương mặt gã đã hơi khô, từ thái dương quẹt qua mắt.
Người phụ nữ một lòng muốn bảo vệ con trai của mình. Lúc nói chuyện, bà ta vẫn ho khan không ngừng:
Con yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ con, đừng lo cho mẹ. Khụ, khụ, khụ… Con mau chạy đi, tìm cơ hội chạy ra ngoài.”
Đây thực ra là một ván cá cược.
Z làm nhiều chuyện như thế, không ai có thể đoán được người gọi là “mẹ” này có ảnh hưởng gì đến gã.
Trong tiềm thức, mọi người đều nghĩ không có khả năng.
Người giống như gã không thể nào có tình cảm với ai, sẽ không thể vì người khác mà buông tay.
Nhưng không ai ngờ rằng tay Z buông lỏng một chút xíu, giây tiếp theo tay gã lại chặt thêm vài phần. Gã nói: “Mẹ, con không chạy thoát được. Con cũng không muốn chạy.”
“Loạn thật sự.” Cảnh sát hình sự quan sát tình hình ngoài cửa nói, “Với lại đối diện còn là phần tử nguy hiểm, xảy ra sự cố thì ai chịu trách nhiệm?”
Có người nhỏ giọng trả lời: “Cố vấn Trì nói không sao.”
Hai mươi phút trước, Trì Thanh bởi vì bị thương mất máu, cộng thêm được Giải Lâm bảo vệ ở phía sau nên cách cửa rất gần. Nhân lúc hỗn loạn anh đã mở cửa đi ra, sau khi ra ngoài thì lên xe của Quý Minh Nhuệ.
Cảnh sát hình sự: “Anh ta nói không sao là không sao hả? Anh ta dựa vào đâu mà có thể chắc chắn vậy chứ? Xảy ra chuyện anh ta chịu trách nhiệm hả?”
Advertisement
Như để chứng minh câu nói này của cậu ta, tình thế giằng co trong cửa quả nhiên vì sự xuất hiện của Dương Yến mà trở nên càng hỗn loạn. Dương Yến giống như nổi điên, đẩy Quý Minh Nhuệ ra lao về trước, không màn gì cả chạy về phía Z. Bà ta giang hai tay chắn trước mặt Z, trong miệng hét: “Mẹ sẽ không để người khác làm hại con. Mẹ sẽ không để bọn chúng làm hại con.”
Z nói: “Con đã giết người.”
Dương Yến: “Mẹ biết.”
Hiếm khi nhìn thấy được chút cảm xúc liên quan đến “con người” trên gương mặt Z. Nhưng khóe mắt Z lúc này lại ửng đỏ, cùng với những đường gân nổi lên trên cổ tay khi gã cong ngón tay lại khiến gã trông chân thực hơn.
Z đỏ mắt lặp lại lần nữa: “Con đã giết rất nhiều người.”
Dương Yến nói bằng giọng dỗ trẻ con: “… Mẹ biết cả.”
Z: “Mẹ không trách con sao?”
Dương Yến: “Con là con trai của mẹ, con làm gì mẹ cũng sẽ không trách con.”
Z sững sờ chốc lát.
Tuy nhiên, chuyện bất ngờ xảy ra vào ngay lúc này. Miệng Dương Yến thì nhẹ nhàng nói “mẹ sẽ không trách con, mẹ mãi mãi yêu con”, nhưng cùng lúc đó bà ta trông như lao đến bảo vệ Z lại nhào về trước trong mấy giây Z không tập trung. Bà ta đè chặt tay Z, khiến bàn tay vốn buông lỏng của Z rời khỏi cổ đứa bé. Cứ như thế, trong tình huống không ai dự đoán được bà ta đẩy đứa bé ra!
Đứa bé nắm chặt cơ hội, ham muốn sống sót dữ dội trước khi chết khiến cậu bé dù đang thở khó khăn nhưng vẫn cố gắng chạy về trước.
Cậu bé lảo đảo chạy đến chỗ Giải Lâm có thể vươn tay đến, sau đó hắn kéo đứa bé đến bên cạnh mình.
Quý Minh Nhuệ ở bên cạnh tuy đã biết kế hoạch của bọn họ từ lâu nhưng vẫn bất ngờ: “Dương Yến có tác dụng với Z thật à?”
Người còn thấy sốc hơn cả Quý Minh Nhuệ chính là đội cứu viện trang bị đầy đủ vũ khí ở ngoài cửa: “Đứa bé đó thoát khỏi nguy hiểm rồi. Trên người có bị thương không? Gọi bác sĩ đến, bác sĩ!”
Thời gian quay lại hai mươi phút trước.
Giải Lâm khẽ chạm vào tay của Trì Thanh ngay chỗ vết thương lộ ra bên ngoài.
[Lát nữa anh tìm cơ hội để em ra ngoài.]
[Âm thanh bên ngoài là lạ, em phải ra ngoài xem thử.]
Mười lăm phút trước.
Trì Thanh che miệng vết thương, từ chối đề nghị phải băng bó nhanh chóng của bác sĩ trên xe cảnh sát, anh bước lên xe của Quý Minh Nhuệ.
Trước khi lên xe Quý Minh Nhuệ hỏi: “Ông có biết chuyện gì đang xảy ra không? Dương Yến với gã ta có quan hệ gì?”
Trì Thanh nói: “Không biết, nhưng mà… tôi sẽ nghĩ cách làm rõ. Ông ra ngoài xe chờ đi, cho tôi năm phút.”
Sau khi lên xe, Trì Thanh tháo găng tay dính máu, hỏi Dương Yến có thể băng bó giùm anh không. Anh nhớ đến định nghĩa của việc đồng cảm khi bác sĩ tâm lý chẩn đoán anh khuyết thiếu khả năng đồng cảm, lại bổ sung thêm một câu: “Hồi nhỏ khi tôi bị thương đều là mẹ tôi băng bó cho tôi. Nhưng bà ấy đã rời xa tôi rất lâu rồi.”
Câu nói này khiến Dương Yến vốn đang im lặng, cảnh giác nhìn chằm chằm anh đã bớt cảnh giác.
Trì Thanh nói thêm: “Tôi không thích cảnh sát.”
Dương Yến nhìn cách ăn mặc của anh, trên người quả thật không mặc đồng phục cảnh sát.
Dương Yến cầm lấy băng gạc. Khoảnh khắc bà ta chạm vào tay Trì Thanh, bên tai Trì Thanh vang lên giọng nói khác biệt như anh mong muốn.
[Tôi không thể để bọn họ làm con trai tôi bị thương. Con trai tôi khó khăn lắm mới quay về bên tôi. Con trai tôi…]
[Con trai…]
[Con trai tôi bây giờ thế nào rồi…]
Trì Thanh nghe thấy giọng nói này xong bỗng nhiên hỏi: “Dì có biết con trai của dì đã chết chưa?”
Ánh mắt Dương Yến lập tức vụn vỡ, sau đó lại kiên định: “Cậu đang nói gì? Con trai tôi vẫn rất tốt, nó đang ở bên trong. Mấy cậu đều muốn bắt nó.”
Trì Thanh: “Con của dì chết rồi.”
Giọng nói của Dương Yến trở nên chói tai hơn: “Con trai tôi vẫn còn sống!”
[Khó khăn lắm nó mới quay về bên cạnh tôi…]
Trì Thanh không biết tại sao Dương Yến với Z lại biến thành quan hệ mẹ con, nhưng anh hiểu rất rõ một logic cơ bản đó chính là: Dương Yến bây giờ không bình thường, bà ta coi Z thành con trai. Muốn giải quyết cục diện khó khăn hiện tại chỉ có thể tìm lại Dương Yến bình thường.
… Nhưng phải làm thế nào để đánh thức một bệnh nhân tâm thần đây?
Bệnh lâu nên biết nhiều về y học, trước khi Giải Lâm xuất hiện, vấn đề của bản thân Trì Thanh không thuốc nào trị được. Nhưng kinh nghiệm tư vấn tâm lý nhiều năm như vậy khiến anh hiểu rất sâu về “bệnh tâm thần”, hiểu rất nhiều kiến thức lý thuyết.
Trì Thanh chợt ép sát bà ta, bao vây bà ta không không gian vừa nhỏ hẹp vừa chật chội. Sau đó anh ép bà ta nghe mình nói: “Hắn ta khó khăn lắm mới quay về bên dì? Về như thế nào? Dì xem ai thành con trai của mình rồi? Dì nghĩ kĩ xem gương mặt của hắn ta có giống với gương mặt của con trai dì không?”
Trì Thanh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, tìm tấm ảnh con trai của Dương Yến được lấy từ trong hồ sơ bên phía cảnh sát.
Trong ảnh, con trai Dương Yến cỡ mười hai mười ba tuổi, gương mặt tròn tròn, cân nặng có vẻ không nhẹ. Bé trai trông đôn hậu, đáng yêu, mắt hai mí, cười lên gương mặt có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Cậu bé mặc đồng phục của trường cấp hai, trong tay cầm một tờ giấy khen. Đó là tấm ảnh mà nhà trường chụp cho cậu lúc cậu bé giành được giải nhất cuộc thi cấp thành phố.
“Đây mới là con trai của dì.” Trì Thanh nói, “Dì nhìn gương mặt này đi, dì quên rồi sao? Cậu ấy chết rồi, người thân duy nhất trên thế giới này của cậu ấy cũng đã quên cậu ấy rồi.”
Dương Yến nhìn tấm ảnh này, bắt đầu nói năng lộn xộn: “Con trai… không khải… con trai tôi…”
Chỉ cần Trì Thanh muốn thì anh hoàn toàn có khả năng ép “điên” một người. Bởi vì anh có thể đọc được suy nghĩ sâu nhất trong lòng người khác. Khi suy nghĩ ấy bị đào ra, bày trước mặt thì rất dễ đánh vào tinh thần của người đó.
Trì Thanh: “Vậy dì muốn nói, dì không nhớ rõ cậu ấy sao?”
“Á!”
Quý Minh Nhuệ nghe thấy trong xe phát ra tiếng thét chói tai của người phụ nữ. Tiếng thét ấy kéo dài rất lâu, mãi đến khi giọng nói của người phụ nữ ấy khàn đi không phát ra tiếng được nữa mới dừng lại.
Khi Quý Minh Nhuệ mở cửa xe thì thấy Dương Yến hình như đang khóc. Vành mắt bà ta đỏ bừng, nước mắt rưng rưng, không ngừng lắc đầu nói: “Không phải, không phải, tôi nhớ thằng bé mà.”
Trì Thanh nhìn bà ta, nói một câu trần thuật: “Bây giờ dì đã tỉnh táo rồi.”
Cùng lúc này, Tô Hiểu Lan không ngồi yên được nữa, cô cùng với Khương Vũ hành động khẩn cấp.
Bọn họ đi tìm nơi ở trước đây của Dương Yến. Đêm hôm khuya khoắt, hàng xóm ở đối diện Dương Yến tại chỗ ở trước đây mắt lờ đờ mơ màng nhìn hai thẻ cảnh sát nhét vào trong khe cửa, khi bị hỏi có còn nhớ Dương Yến không thì hàng xóm mới từ trạng thái nửa tỉnh nửa mê khôi phục lại nhưng vẫn lập tức nhớ ra chuyện của nhà Dương Yến:
“Bà ấy rất đáng thương. Con còn nhỏ mà đã xảy ra chuyện rồi… Sau khi vụ án đó xảy ra, bà ấy suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, nhưng bỗng nhiên có một ngày bà ấy lại nói với chúng tôi là con trai bà ấy đang chờ bà ấy ở nhà. Đáng thương cỡ nào chứ, không chịu đựng nổi nỗi đau này, cứ thế bị ép điên.”
Trong xe cảnh sát ở bên ngoài khu vui chơi.
Dương Yến sau khi tỉnh lại không nói năng gì.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói biến dạng kia tràn đầy trong tai Trì Thanh, đẩy lùi âm thanh bố trí của cảnh sát và tiếng còi xe ồn ào bên ngoài. Thế giới yên tĩnh lại, chỉ còn giọng nói khàn khàn từ tốn của người phụ nữ. Trì Thanh đã nghe thấy bí mật của bà ta.
[Đó là mùa đông của mười năm trước, tôi nấu món sườn xào chua ngọt mà con trai thích ăn nhất. Nhưng tôi chờ rất lâu vẫn không thấy thằng bé về nhà. Cảnh sát gọi điện đến, trong điện thoại cảnh sát nói với tôi rằng “hiện nay có rất nhiều trẻ em mất tích, bây giờ phía cảnh sát nghi ngờ…”. Mấy lời phía sau tôi đã không còn nghe rõ nữa. Khoảnh khắc ấy giống như tôi đã bị hút ra khỏi thế giới này. Qua rất lâu tôi mới phản ứng lại rằng đã có chuyện xảy ra.]
[Khoảng thời gian ấy bây giờ nhớ lại vẫn giống như ác mộng.]
[Tôi không ăn nổi, tôi sợ thằng bé có chuyện, sợ nó sẽ không về được. Dĩa sườn xào trên bàn vẫn chưa đổ đi. Mùa đông năm ấy rất lạnh, ngày nào tôi cũng đứng ở cổng đồn cảnh sát, gặp ai là hỏi có tin tức con trai tôi không.]
[Sau đó, vụ án được phá, hung thủ bị bắt, con trai tôi không về được nữa. Ông trời bắt thằng bé ở lại mùa đông này mãi mãi, ở lại độ tuổi thiếu niên.]
[Tôi không chịu đựng nổi nỗi đau này. Thằng bé là hi vọng duy nhất để tôi sống trên thế gian này. Sau khi nó đi, tôi cảm thấy tôi cũng từng chút chết đi theo nó. Tôi thường nghĩ, nếu như thằng bé còn sống có lẽ bây giờ cũng giống như trước đây, 6 giờ tan học, dọn dẹp vệ sinh, đi xe buýt, khoảng 6 giờ 45 phút về đến nhà, ăn cơm tôi nấu, trò chuyện với tôi về những chuyện xảy ra trong trường hôm nay trên bàn ăn… Ngày nào tôi cũng nghĩ như thế, cho đến ngày thứ mười sau khi con trai tôi mất. Buổi tối 6 giờ 40 phút, cửa nhà tôi bị ai đó gõ.]
“Cốc.”
“Cốc cốc cốc.”
Dương Yến mười năm trước tinh thần không ổn định. Phản ứng đầu tiên khi bà ta nghe thấy tiếng gõ cửa là: Chắc nghe nhầm rồi.
Là ảo giác của bà ta.
Là do bà ta quá nhớ con.
“Cốc cốc cốc.”
Một lát sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Dương Yến chậm rãi bước đến bên cửa. Cách một tấm cửa, bà ta không biết tình hình đang diễn ra bên ngoài.
Nhưng bà ta mơ hồ nhìn thấy có hai bóng đen ở giữa khe hở của sàn nhà và dưới cửa, giống như có người đang đứng bên ngoài vậy.
Dương Yến run tay, từng chút vặn nắm cửa.
Sau khi chậm rãi mở cửa ra, bà ta nhìn thấy người đứng bên ngoài. Là một đứa bé, một đứa bé gầy nhom, tóc dài qua mắt, trên quần áo dính đầy vết bẩn, cũng ở độ tuổi mười hai mười na. Đứa bé đó sau khi nghe thấy tiếng mở cửa thì chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn bà ta, cũng chính nhờ động tác này khiến bà ta nhìn rõ được đôi mắt của đứa bé đó.
Ấy là một đôi mắt khiến người khác nhìn vào sẽ cảm thấy không thoải mái.
Đứa bé đó cứ thế nhìn chằm chằm vào bà ta, sau đó nói: “Mẹ, con về rồi đây.”
Bà ta muốn hỏi ai là mẹ của cháu.
Nhưng câu tiếp theo của đứa bé đó nói là: “… Hôm nay mẹ đã nấu món sườn xào chua ngọt mà con thích nhất sao, mẹ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...