Nhân Cách Nguy Hiểm

Dịch: LTLT

Nhưng bởi vì có vải trắng phủ lên, nên trong nhà rất sạch sẽ, không cần quét dọn lại lần nữa.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, hai người kéo vải trắng ra rồi nằm trên giường ngủ. Một lát sau, Giải Lâm đưa tay qua chạm vào tay Trì Thanh, nhưng cũng chỉ nắm tay mà thôi, không có làm hành động gì khác.

Tay Trì Thanh chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay Giải Lâm, anh bỗng nhiên giật mình, giống như cảm nhận được điều gì đó. Anh di chuyển ngón tay, tháo chiếc nhẫn khỏi đốt ngón tay cuối Giải Lâm. Sau đó, anh sờ thấy một hàng vết lõm xuống rất mảnh.

Đó là một chữ cái.

“Đây chẳng phải là…”

Đây chẳng phải là chiếc nhẫn mà anh mua trước hôm sinh nhật Giải Lâm sao?

Chỉ là lúc đó món quà này còn chưa kịp tặng thì đêm mưa hôm ấy Giải Lâm đã đi mất. Sau đó, cuồng phong gào thét, thành phố Hoa Nam “trở trời”.

“Em đi trung tâm thương mại mà anh không biết được em đi làm gì à?” Giải Lâm nói, “Tối đó trước khi đi, anh tìm một cái là thấy ngay, đổi nhẫn xong anh mới đi.” Nếu không thì làm sao chịu đựng nổi khoảng thời gian này.

Ngón tay Giải Lâm móc lên trên, kéo chiếc nhẫn về lại.

“Chọn món quà này rất tốt. Sau này người khác hỏi đến thì nhẫn không còn là cái cớ nữa.”

Trì Thanh nhớ lại lúc gặp nhau ở quán bar, hình như Giải Lâm chính là người dùng nhẫn để từ chối. Thời gian quay ngược đến lần đầu tiên hai người gặp mặt, chiếc nhẫn hắn đeo trên tay cũng rất thu hút sự chú ý. Chẳng qua lúc đó chiếc nhẫn của hắn là hắn tự mua cho mình.

Lần này không giống nữa rồi.

Đúng là có người, thật sự cam tâm tình nguyện bị dính bẫy.

Cái kiểu người khác tốt nhất tự động cách xa.

Hai người im lặng nằm nửa tiếng đồng hồ.

Trì Thanh: “Anh ngủ chưa?”

Giải Lâm đáp: “Chưa.”

Sao mà ngủ được chứ?

Những đứa trẻ kia còn đang bị hành hạ trong đêm tối.

Dù là buổi tối, kênh tin tức cũng không ngừng phát sóng tin xe buýt trường học bị cướp, hi vọng người dân tích cực chủ động cung cấp manh mối.


Có lẽ là màn đêm khiến con người thêm dũng cảm, Trì Thanh nhìn bóng tối trước mắt bỗng nhiên nhắc đến tên của một người: “Trong vụ án mười năm trước có một chỗ em nghĩ không ra. Tại sao anh trai của anh lại mất?”

“Nói một cách khác, tại sao hung thủ muốn giựt dây Quách Hưng Xương giết Giải Phong?” Trì Thanh chầm chậm chớp mắt nói, “Chỉ vì anh ấy là đội trưởng của hành động lần đó sao?”

Chuyện này nghĩ kĩ thì thực ra không hợp logic lắm.

Gã ta không cần mạo hiểm đến thế để kéo Giải Phong và Quách Hưng Xương vào. Gã tự liên lạc với Quách Hưng Xương, lỡ như Quách Hưng Xương không nằm trong khống chế của gã thì gã rất dễ bị lộ.

Giải Phong thật sự chỉ vì là đội trưởng nên mới bị giết sao?

Trì Thanh biết hai chữ Giải Phong này là điều mà Giải Lâm không muốn đối mặt. Nếu như không phải tình huống hiện tại cấp bách thì anh cũng sẽ không cầm sợi dây Giải Phong này lên lần nữa.

Một lát sau, Giải Lâm chợt ngồi thẳng dậy: “Dậy nào, anh đưa em đến một nơi.”

Trước đây, Trì Thanh từng đến phòng làm việc của Giải Lâm.

Sách chuyên ngành bày la liệt trên kệ sách, mở ra toàn là chữ viết của Giải Phong. Chữ của Giải Phong với chữ của Giải Lâm rất khác nhau, ngay cả nét bút cũng có sự dịu dàng giống như làn gió nhẹ cơn mưa phùn.

“Khoảng thời gian đó anh ấy không về nhà nhiều.” Giải Lâm nói, “Nhưng có đôi khi anh ấy sẽ mang ghi chép công việc về.”

Hai người ngồi dưới nền nhà, sách và sổ ghi chép công việc được xếp thành hai chồng cao ngất ở hai bên.

Dựa theo trình tự thời gian lật từ sau ra trước, lật được mấy quyển thì tìm thấy một quyển sổ công việc có bìa màu nâu trong một chồng sách.

Đã là đêm khuya, bên ngoài cửa sổ tối đen một vùng.

Đầu ngón tay Giải Lâm khẽ lướt qua bìa sổ, sau đó lật qua trang đầu tiên. Trang đầu tiên là sơ lược tâm lý của “tên tội phạm bắt cóc trẻ em”, kết hợp với vài vụ án điển hình trong và ngoài nước: Loại người này phần lớn có cảm giác giá trị xã hội không cao, trong những người cùng tuổi khó có được cảm giác thành tựu, thế nên chọn ra tay với con nít, chỉ có thể tìm thấy cảm giác vui sướng có thể tự kiểm soát trên người trẻ em.

Đoạn sơ lược tâm lý này lúc bấy giờ là một suy đoán thường thấy.

Nhưng Giải Phong mất sớm, anh không biết rằng sau khi hung thủ bị bắt, thông tin mà phía cảnh sát có được đã lật ngược hoàn toàn suy đoán này. Bởi vì hung thủ gần như không nghĩ như thế, gã chỉ là xem thường tất cả mọi người, thế nên hoàn toàn không tồn tại việc “trong những người cùng tuổi khó có được cảm giác thành tựu”.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân vụ án gây chấn động.

Nhưng đoạn suy đoán sai lầm năm ấy này lặp tức kéo Giải Lâm và Trì Thanh về lại mười năm trước. Từ những dòng chữ có thể cảm nhận được sự lo lắng sốt ruột lúc đó của Giải Phong.

Giải Phong muốn từ trong tin tức có hạn này điều tra kẻ tình nghi.

Đa số đều là phân tích vụ án, lật tiếp về sau bắt đầu xuất hiện một dãy số độc lập. Chỗ bắt đầu của mỗi trang đều viết mã số, trường đang học cùng với hoàn cảnh gia đình của một người.

“Là những đứa trẻ bị bắt cóc năm đó.” Giải Lâm lướt sơ qua, “Năm đó anh có xem hồ sơ của bọn họ.”


Mấy năm này, Giải Lâm cũng có xem quyển sổ ghi chép công việc này.

Nhưng số lần mở xem không nhiều.

Dù sao thì Giải Phong vì vụ án này mới mất. Phần lớn thời gian hắn đều không muốn nhớ lại vụ án này.

Với lại mức độ bảo mật của vụ án này không bình thường, dù viết trên sổ làm việc, tên của những đứa trẻ này cũng không phải tên thật mà được thay thế bằng mã số. Đề phòng có người nhìn thấy quyển sổ này, từ đó biết được nhân viên và nội dung trong vụ án.

001, học trường THCS Hoài Nam, 13 tuổi, cha (Nhạc Dương), mẹ (Trình Tiểu Bình).

002, học trường THCS Thực nghiệm, cha (đã mất), mẹ (Dương Yến).



006,…



Trì Thanh cẩn thận xem danh sách một lượt, còn nhìn thấy mình trong đó, mã số của anh là 009.

Từ đầu đến cuối không nhìn ra được manh mối gì trong quyển sổ, ngoại trừ một vài tin tức rất bình thường và suy đoán hợp lý ra thì không có nội dung đặc biệt nào khác.

Vào lúc Giải Lâm chuẩn bị khép quyển sổ lại, Trì Thanh bỗng nhiên vươn tay ra, ngón tay đè lên trên trang cuối cùng, ngăn cản động tác của hắn.

Giải Lâm: “Sao vậy? Còn muốn xem lần nữa à?”

Trì Thanh nói: “Số trang không đúng.”

“Quy chuẩn của quyển sổ này là 100 trang, nhưng số trang trong đây hình như là số lẻ.”

Giải Lâm sửng sốt.

Hai người đếm lại các trang từ đầu đến cuối.

Quả thực không phải 100 trang.

“Chỉ có 99 trang.” Cuối cùng Giải Lâm nói, “Quyển sổ ghi chép này bị xé mất một trang.”

Đêm nay, Giải Lâm với Trì Thanh gần như không ngủ. 5 giờ sáng, Trì Thanh mới nằm xuống chiếc ghế sô pha đơn trong phòng làm việc chợp mắt một hồi thì bị một cuộc gọi đến đánh thức.


Giải Lâm nghe máy, vừa mới nói một tiếng “alo”, bên kia đã truyền đến giọng nói sốt ruột: “Mới có người gửi một hộp đồ đến đồn cảnh sát…”

Lúc này, trời vừa mới sáng.

Trên phố, người đi đường thưa thớt.

So với tiếng xe cộ, tiếng nhân viên vệ sinh dùng chổi quét lá rơi kêu “xào xạc” nhiều hơn.

10 phút trước, người cảnh sát mơ màng ngái ngủ phát hiện một hộp hàng không có tên người gửi ở cổng.

“Hàng của ai đây?”

Lúc đầu cảnh sát nghĩ rằng có người không cẩn thận làm rơi đồ. Sau khi nhặt lên, anh ta nhìn xung quanh một vòng chẳng nhìn thấy ai. Đang chuẩn bị cất vào phòng nghỉ, nhưng anh ta chưa đi được mấy bước lại nhận ra phía dưới chiếc hộp giấy nhỏ to bằng lòng bàn tay hình như dính thứ gì nhớp nháp.

“Đây là gì…” Cảnh sát cúi đầu nhìn, giật mình hét lớn, “Máu?!”

Cảnh sát lập tức mở hộp, anh ta hoảng sợ phát hiện thứ đồ trong hộp là một đoạn ngón tay máu chảy đầm đìa và… một con ngươi.



Sau khi tin tức được phát sóng, Quý Minh Nhuệ phụ trách nghe đường dây nóng của người dân. Trong đầu anh ta đều là đoạn ngón tay đứt nhìn thấy lúc sáng, ngón tay đó rõ ràng không phải là ngón tay của người trưởng thành, vừa ngắn vừa mập, thậm chí đốt ngón tay còn có một vết lõm.

Là ngón tay của con nít.

“Reng reng reng.”

Quý Minh Nhuệ nghe điện thoại: “Alo, xin chào.”

“Chào đồng chí cảnh sát.” Giọng nói đầu dây bên kia rất thấp, “Tôi có một thông tin rất quan trọng, tôi muốn báo cáo.”

Từ ngày xảy ra vụ án đến nay, Quý Minh Nhuệ đã nghe rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng hầu như đều vô ích.

Anh ta dằn cảm giác khó chịu và lo lắng trong lòng xuống, truy hỏi: “Thông tin gì vậy?”

“Tôi nhìn thấy một người đàn ông, là nghi phạm mà mấy anh muốn tìm.”

“Xin hỏi anh nhìn thấy ở chỗ nào? Có chắc chắn không? Hắn ta có đặc điểm gì?”

“Tên tội phạm này vô cùng nguy hiểm. Hắn ta là một tên tội phạm giết người! Hắn ta là tội phạm giết người! Hắn ta vô cùng nguy hiểm!”

“…” Quý Minh Nhuệ tìm một cây bút ở bên cạnh, “Anh bình tĩnh chút, nói chầm chậm thôi.”

“Tôi ra ngoài chuẩn bị đi làm, sau đó đường đang sửa nên có hơi kẹt. Tôi bèn giảm tốc độ xe, không ngờ nhìn thấy hắn ta trên đường. Hắn ta đang ngồi trong xe!” Tình hình chuyển biến đột ngột từ đây, “… Hắn ta lái một chiếc xe màu đen sang trọng, vẻ ngoài quả thực rất đẹp trai, giống y hệt người trong tivi.”

Xe sang trọng, rất đẹp trai.

Hai từ này sao nghe hơi…


“Hắn ta mặc áo khoác màu đen. Với lại rất kỳ lạ, xe hắn đang chạy về phía đồn cảnh sát. Bây giờ mấy người đi không chừng có thể bắt được hắn ta đó!”

“…?”

Hai phút sau, “tội phạm giết người” vô cùng nguy hiểm mặc áo khoác màu đen, trong tay cầm chìa khóa xe sang trọng đang nghênh ngang bước vào từ cổng đồn cảnh sát. Vả lại, phía sau hắn còn có một người quen “chết đi sống lại”.

Khoảng thời gian này quá bận, anh từ xa nhìn bóng người thân thuộc kia mở cửa kính bước vào. Găng tay màu đen đặt trên tay nắm, phía trên nữa là gương mặt bị tóc mái che khuất đôi mắt. Gương mặt này và gương mặt trong tấm ảnh đen trắng ở linh đường chồng lên nhau một cách hoàn hảo. Bởi vì tóc của người này quá đen, làn da quá trắng nên ngay cả sắc thái cũng giống hệt như thế.

Cuối cùng, Quý Minh Nhuệ chỉ có thể gượng gạo nói một câu: “Đến rồi à.”

Trì Thanh đưa đồ ăn sáng đang cầm trên tay kia cho anh ta: “Tiện thể mua cho ông.”

Bạn bè nhiều năm, vào lúc này ngược lại không nói được gì nhiều.

Quý Minh Nhuệ cầm đồ ăn sáng nhìn một cái: “Ông đúng là vẫn như xưa, không nhớ tôi thích ăn cái gì.”

Trì Thanh: “… Có đồ ăn là được rồi.”

“Kiện hàng đâu?” Trì Thanh hỏi tiếp, “Đang ở đâu?”

Quý Minh Nhuệ xách đồ ăn sáng, vừa mới thèm ăn, nghe thấy hai chữ “kiện hàng” thì cơn thèm ăn lập tức biến mất: “Đang ở phòng làm việc của anh Bân.”

Nói xong, anh ta tốt bụng nhắc nhở: “Lúc đến đây mấy ông ăn cơm chưa? Ngón tay và con ngươi thực ra cũng không có gì đặc biệt nhưng quá nhỏ. Mới nghĩ đến đây là chặt từ trên người trẻ con xuống thì… Hay là chuẩn bị một cái túi cho mấy ông nhé?”

Giải Lâm và Trì Thanh điềm tĩnh nhìn anh ta.

“…”

Thôi bỏ đi, hai tên này có lẽ không cần đâu.

Thùng hàng được đặt trên bàn.

Còn chưa đến gần đã ngửi thấy mùi máu tươi rất rõ ràng.

Ngón tay rất nhỏ, độ dài chỉ bằng một nửa ngón tay người trưởng thành. Bề mặt bị cắt lồi lõm, không bằng phẳng, da thịt mơ hồ không rõ, trông giống như dùng vật cùn cắt đứt. Con ngươi thì càng đáng sợ. Con ngươi nối với cơ ngoài mắt, máu thịt lẫn lộn.

Võ Chí Bân nói: “Tôi đã nhìn kỹ rồi. Trên con ngươi và ngón tay không giấu thông tin gì, có để lại dấu vân tay. Nhưng mà… từ kích thước của dấu vân tay trích xuất từ trên đó, xác định ban đầu có lẽ cũng là của trẻ con, tuổi lớn nhất chưa quá 10 tuổi.”

Đoạn này vừa nói xong, tất cả mọi người có mặt đều im lặng.

Nói cách khác, đây rất có thể là do một đứa trẻ khác làm.

Võ Chí Bân đưa tay xoa bóp huyệt thái dương, đóng thùng hàng lại: “Có lẽ mấy cậu đến đây không chỉ vì chuyện này đúng không?”

“Là có manh mối khác.”

Giải Lâm mở quyển sổ ghi chép của Giải Phong ra đặt lên bàn, hỏi: “Những đứa trẻ còn sống sót mười năm trước, thật sự chỉ có hai người sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui