Dịch: LTLT
Màn đêm buông xuống, đội điều tra còn đang ở gần vùng ngoại ô để truy tìm tung tích của Giải Lâm.
“Hỏi hết rồi, đều nói chưa từng gặp anh ta, cũng không biết là ai chuẩn bị chỗ nấp cho anh ta nữa…”
Đèn xe cảnh sát không ngừng xoay tròn, tiếng còi xe kêu khắp một vùng.
Chó nghiệp vụ cúi đầu đánh hơi con đường làng lầy lội, thỉnh thoảng hướng về phía nào đó sủa inh ỏi.
Trong đồn cảnh sát.
Người dân báo cảnh sát liên tục, Tô Hiểu Lam nghe điện thoại cả một ngày. Phần lớn gọi điện đến đều là con gái, nhưng bọn họ hiếm khi cung cấp thông tin thực sự hữu ích: “Tôi biết Giải Lâm, trước đây tôi còn từng theo đuổi cậu ta. Nhưng mà bây giờ nghĩ lại con người cậu ta đúng là rất không bình thường. Bọn tôi giải phẫu trong tiết sinh học, cậu ta chẳng sợ tí nào…”
Tô Hiểu Lam bóp huyệt thái dương: “Vâng, cảm ơn chị, còn có manh mối nào khác không?”
Cô gái đó dường như không tin nổi: “Thật sự là cậu ta đã giết người sao? Cậu ta giết người rồi à?”
“Xin lỗi, thông tin cụ thể không tiện tiết lộ nhiều.”
Tô Hiểu Lam cúp điện thoại, mệt mỏi hỏi Khương Vũ: “Ông nói xem, có phải Giải Lâm giết người không?”
Khương Vũ nói: “Dù không phải do cố vấn Giải giết thì thời gian tử vong cũng rất khó giải thích, gần như trùng với thời gian cố vấn Giải bước vào tòa nhà trong camera giám sát…”
Tô Hiểu Lam còn chưa kịp thở dài thì một cuộc gọi khác lại đến ngay lập tức: “Chào cảnh sát, tôi là nhân viên cửa hàng tiện lợi. Tối hôm đó, người trên tivi có đến cửa hàng chúng tôi.”
Nhưng những việc này cách bản thân Giải Lâm rất xa, chỗ ở hiện tại của hắn chỉ có một dàn máy tính và một “người bạn” cực kỳ nguy hiểm.
Giải Lâm lấy một bao thuốc lá ở cạnh bàn. Hắn ít khi hút thuốc, nhưng ở trong căn phòng này lâu như thế nên không nhịn được.
Đầu ngón tay hắn kẹp điếu thuốc, thở ra một làn khói, đôi mắt hơi xếch lên nheo lại. Hắn quay ngược thời gian vào cái đêm Quách Hưng Xương chết. Đêm đó, tên họ Quách vốn đã hẹn với hắn sẽ nói rõ chuyện xảy ra mười năm trước cho hắn biết.
Mười năm nay Quách Hưng Xương sống cũng chẳng tốt, mất con, ly dị với vợ… thậm chí còn chối bỏ tín ngưỡng của bản thân.
Tuy ông ta đã hẹn với Giải Lâm nhưng ông ta nhanh chóng phát hiện mình không có dũng khí để đối diện với hắn. Càng gần đến thời gian hẹn, ông ta càng im lặng trên chiếc ghế cạnh cửa sổ.
Giống như mười năm đã trôi qua, ông ta vẫn không có dũng khí đối diện với bản thân mười năm trước vậy.
Advertisement
Chỉ cần vừa nhắm mắt lại bên tai Quách Hưng Xương đã xuất hiện giọng nói của Giải Phong mười năm trước. Năm ấy, chàng trai đó vừa mới thăng cấp đến tổng cục, chính nghĩa, thông minh, dịu dàng, gọi ông ta là “anh Xương”.
“Đây là lão Quách, Quách Hưng Xương.” Có người dẫn Giải Phong đến trước mặt ông ta, “Cậu có gì không hiểu thì có thể hỏi anh ấy.”
Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ.
Giải Phong có hơi ngại ngùng gọi ông ta một tiếng: “Anh Xương.”
Hai người bọn họ thường hay đánh cờ, Giải Phong luôn nhường ông ta một cách tỉnh bơ.
“Là em đánh không lại anh.”
Giải Phong nhớ sinh nhật của con trai ông ta, sinh nhật con trai Quách Hưng Xương hằng năm luôn nhận được quà mà anh đã chuẩn bị từ trước, có khi là một chiếc xe đồ chơi, có khi là figure nhân vật nhí nổi tiếng trong phim điện ảnh mới chiếu. Ông ta quá bận, chẳng có thời gian đưa con đi xem phim cũng không còn sức lực quan tâm gần đây có những bộ phim nào đang chiếu.
Con trai nhìn thấy figure kia thì mừng như điên: “Anh Giải Phong, sao anh biết em muốn thứ này? Anh cũng xem “Bữa tiệc điên cuồng của sở thú à?”
Giải Phong cúi người, xoa đầu đứa trẻ.
Xong việc, Quách Hưng Xưởng hỏi anh: “Mấy hôm nay cậu bận như thế còn có thời gian đi xem phim hả?”
“Em làm gì có thời gian xem.” Giải Phong cười nói, “Chỉ là lúc trước lên mạng tìm xem gần đây có phim hoạt hình nào nổi tiếng không.”
Đứa nhỏ này rất chu đáo.
Cũng chỉ có Giải Phong mới chu đáo đến vậy.
Chu đáo đến mức… Quách Hưng Xương từng nghi ngờ trước ngày hành động đó Giải Phong đã phát hiện ra.
Anh phát hiện hung thủ từng tìm ông ta, cũng phát hiện sự khác thường của ông ta lúc ấy, sự khác thường này không chỉ bởi vì con trai của ông ta cũng nằm trong danh sách người bị hại. Rất có thể Giải Phong đã phát hiện từ lâu, bởi vì trước ngày hành động Giải Phong đã vỗ vai ông ta, bỗng nhiên gọi ông ta lại.
Nhưng anh không nói gì hết, giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt, vẫn là nụ cười đó, vẫn là tiếng gọi đó: “Anh Xương.”
Quách Hưng Xương chẳng còn cách nào để đối mặt với Giải Lâm, nhưng ông ta nghĩ, mình phải nói rõ ràng với hắn.
Mấy năm nay Quách Hưng Xương vẫn còn một hai người bạn cũ chưa cắt đứt liên lạc, chuyện nhà thờ cũng được đồn xôn xao trong quần chúng, truyền ra các phiên bản khác nhau. Vì từng làm cảnh sát, ông ta tự nhiên thấy tò mò và nhạy bén về vụ án này.
Lần ăn uống với đồng nghiệp cũ trước đó, một cảnh sát tham gia phá án uống say nói: “Vụ án này kỳ lạ lắm. Trên người người chết ở nhà thờ chỉ tìm thấy một cuộn băng.”
Quách Hưng Xương cầm ly rượu hỏi: “Cuộn băng?”
“Một bài hát thiếu nhi. Tìm nào tìm nào tìm bạn bè.” Cảnh sát hát theo giai điệu của bài hát thiếu nhi hát một câu, sau đó mặt đỏ bừng lắc lắc đầu, “Ông nói có kỳ lạ không chứ.”
Tội phạm xúi giục. Tìm bạn. Cuộn băng.
Năm ấy Quách Hưng Xương vào được tổng cục, năng lực hơn người dĩ nhiên không cần nói nhiều.
Quách Hưng Xương ngồi bên bàn rượu, nhớ lại lần đầu tiên Giải Lâm tìm ông ta, ông ta đã hỏi Giải Lâm: “Chuyện này là ai nói cho cậu biết?”
Lúc đó Giải Lâm không trả lời.
Giải Lâm đã không còn là thằng nhóc mặc đồng phục lúc ông ta còn làm cảnh sát mười năm trước. Đứa nhỏ này đã cao hơn ông ta, cảm giác nguy hiểm cũng mạnh hơn lúc còn niên thiếu. Lúc bước vào, hắn không nói lời nào đã tóm lấy cổ áo ông ta đấm một cú, nhưng ánh mắt vẫn cười. Hắn cười hỏi ông ta: “Cái chết của anh tôi có liên quan đến ông không?”
Tìm bạn…
Vào lúc này Giải Lâm bỗng nhiên đến tìm ông ta, là tình cờ sao?
Tự sát thực ra là chuyện ông ta đã nghĩ từ lâu rồi.
Khi một người không có bất cứ mong nhớ nào, ngày ngày sống trong tự trách và áy náy dĩ nhiên đã không còn mong đợi vào cuộc sống từ lâu. Nhưng ông ta nghĩ… có lẽ cái chết của ông ta có thể làm chút gì đó cho Giải Lâm.
Ông ta có thể làm gì chứ?
…
Khói thuốc lượn lờ.
Giải Lâm ung dung hút hết một điếu thuốc, cảnh tượng trong đầu dừng lại vào cái đêm hắn đến nhà Quách Hưng Xương. Hắn mở cửa ra, trong phòng im lặng không một tiếng động, Quách Hưng Xương ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, yên tĩnh giống như đã ngủ vậy.
Trong điện thoại bên cạnh có lời nhắn của cuộc gọi đến, người gọi là cục trưởng.
Sau khi xác nhận Quách Hưng Xương đã chết, Giải Lâm bấm vào nút gọi lại: “Quách Hưng Xương chết rồi.”
Cục trưởng ở đầu dây bên kia im lặng.
Thế là một kế hoạch tạm thời đã bắt đầu.
“Sao cậu chắc chắn “kẻ đó” sẽ đến tìm cậu?” Cục trưởng hỏi.
“Tôi có công ty.” Giải Lâm nói, “Nếu như gã muốn tìm tôi thì sẽ rất dễ dàng tìm thấy cách hợp tác với tôi.”
Giống như những gì Giải Lâm suy đoán.
Vào hôm tin tức được phát sóng, nhân dân khắp thành phố Hoa Nam đều biết hắn là một “kẻ tình nghi” đang chạy trốn, cùng một ngày, trong hộp thư công việc của hắn có thêm một email.
Người gửi là: Z
Nội dung mail rất đơn giản, chỉ có một dãy số.
Đính kèm là một đoạn ghi âm, trong đó vẫn là bài hát thiếu nhi kia, chẳng qua lần này người hát là một người trưởng thành giọng khàn khàn. Hắn ta hát với chất giọng kỳ lạ: “Tìm đi tìm đi tìm bạn bè, tìm thấy một người bạn thân…” hát được một nửa, hắn ta lại bật cười một cách quái gở, hát lại câu này một lần nữa, “Tìm thấy một người bạn thân.”
Ngày đầu tiên kết nối trên mạng, hắn với “Z” chẳng trò chuyện với nhau mấy.
Z không chủ động gửi tin nhắn đến, Giải Lâm chờ nửa ngày, gửi đi một câu: Chắc anh biết tôi là ai.
Một lát sau.
Z trả lời: Còn cậu thì sao?
Z: Cậu có thể đoán ra tôi là ai không?
L: Tôi nghĩ tôi đoán được.
Z: Ha ha.
Thời gian trò chuyện của hai người không liên tục, có lẽ đối phương sợ Giải Lâm sẽ đoán ra được tin tức nào đấy từ thời gian online của hắn ta, cho nên thời gian tìm Giải Lâm rất tùy ý.
Có đôi khi là buổi sáng có đôi khi là tối muộn.
Nội dung trò chuyện phần lớn là “kẻ đó” bàn luận hồi ức giết người của mình.
Z: Đây là lần đầu tiên cậu giết người?
Z: Cảm giác thế nào?
L: Nói thật sao?
L: Chẳng có gì thú vị.
Z: Cậu biết lần đầu tôi giết người là lúc nào không?
L: Lúc nào?
Z: Khi tôi 13 tuổi.
Z: Bây giờ nghĩ lại, vẻ mặt của kẻ đó khi chết tôi vẫn có thể nhớ lại một cách hoàn chỉnh. Đây có tính là “virgin complex” không? Người bị tôi giết đầu tiên vẫn rất đặc biệt trong lòng tôi.
L: 13 tuổi, lúc đó anh còn đang đi học.
Z: Đúng, cậu ta là bạn học của tôi. Ha ha ha, cậu ta xui quá rồi, lúc chia nhóm làm bài tập bị phân cùng nhóm với tôi.
Z: Có biết tôi đã giết cậu ta thế nào không?
Z: Bóp chết. Dùng tay.
Z: Tôi có thể sờ thấy trái cổ của cậu ta run rẩy vì sợ hãi. Cậu ta muốn kêu cứu, nhưng những gì cậu ta muốn nói đều biến mất trong cuống họng, không phát ra được tiếng nào. Ngón tay của tôi hơi siết lại, mắt cậu ta càng ngày trợn càng to, giống như một con cá, sau đó cậu ta dần dần không nhúc nhích nữa.
L: Trong trường học sao?
Z: Dĩ nhiên.
Z: Lúc tôi bóp cổ cậu ta, nhiệt độ làn da trong lòng bàn tay vẫn còn ấm, nhưng sau đó cả người không còn chút nhiệt độ nào. Cậu có thể biết rõ cảm giác mạng sống của một người biến mất trong tay cậu.
Z: Tôi nắm giữ sống chết của người khác.
Z: Tôi rất ghét cậu ta, cậu ta chết rồi, cậu ta chết rồi thì sẽ không nói được nữa. Tốt quá, cậu ta chết rồi.
“Làm bạn” với một kẻ như thế, có đôi khi Giải Lâm sẽ hốt hoảng.
Hắn buộc phải nhập vai “người bạn” thật sự mới có thể tiếp được lời của đối phương. Thế là hắn rõ ràng cảm nhận được từ tận sâu trong lòng mình dường như có một Giải Lâm khác đang nói chuyện với hắn: “Mày với hắn ta là một loại người. Giải Lâm, mày với hắn ta giống nhau.”
Sau khi tỉnh dậy vào nửa đêm hôm nay, một lúc lâu Giải Lâm vẫn không ngủ được.
Hắn vuốt chiếc nhẫn ở giữa ngón tay mở mắt đến sáng.
6 giờ rưỡi sáng, màn hình máy tính sáng lên.
“Píp píp.”
Z: Chào buổi sáng.
Z: Tôi muốn giết một người.
Giải Lâm lại châm một điếu thuốc, không đưa ra bình luận gì về kẻ điên muốn giết người vào sáng sớm này.
L:?
Z: Cậu dậy rồi à.
Z: Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là thấy kẻ này chướng mắt lâu lắm rồi.
Z: À, đúng rồi. Tôi cứ quên nói, yêu cầu của tôi với bạn bè rất nghiêm khắc. Bạn của tôi chỉ có thể làm bạn với tôi mà thôi.
Z: Người này cậu cũng biết, có muốn đoán người đó là ai không?
Bật lửa trong tay Giải Lâm không đánh ra lửa, đầu điếu thuốc sượt qua mồi lửa, không bị đốt cháy.
Bạn của tôi chỉ có thể làm bạn với tôi.
Cậu cũng biết.
Người đó là ai?
…
Đáp án này không cần nghĩ, miêu tả rất dễ đoán.
Hai phút sau.
Z gửi qua câu cuối cùng của hôm nay.
Sau khi gửi xong, ảnh đại diện của Z tối om, trạng thái người dùng biến thành đã offline.
Z: Thật kỳ lạ, hôm nay kẻ đó ra ngoài không đeo găng tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...