Dịch: LTLT
“Anh ta đâu? Đi xuống rồi hả?!”
Quý Minh Nhuệ đến chậm một bước, khi anh ta sải bước chạy đến cửa thang máy thì cửa thang máy đã đóng kín hoàn toàn.
Chữ số màu đỏ từ 1 chậm rãi hạ xuống B1, anh ta có nhấn nút thang máy thế nào cũng vô dụng.
Cuối cùng Quý Minh Nhuệ nắm tay thành nắm đấm, đập mạnh vào cửa thang máy.
“Ông gặp anh ta rồi à?”
“Anh ta nói gì? Ông không bắt được anh ta sao?”
“Người đâu?”
Trì Thanh không trả lời, anh tháo găng tay màu đen đã bị bẩn hoàn toàn ra, chẳng cảm thấy bất ngờ về chuyện Quý Minh Nhuệ xuất hiện ở đây, anh bình tĩnh kể lại sự thật: “Người đi rồi.”
Trì Thanh nói xong lại nói tiếp: “Đi khỏi đồn cảnh sát chưa đến ba phút tôi đã nhìn thấy chiếc xe đó của ông rồi. Xe ông đậu ở đâu? Đưa tôi về.”
Quý Minh Nhuệ: “…”
Tên này thật sự chẳng khách sáo chút nào.
Quý Minh Nhuệ có hơi tức giận, mục đích anh ta làm nhiều đến như vậy chỉ có một, đó là nghĩ trăm phương ngàn kế cũng phải đưa Giải Lâm về.
Anh ta không biết Trì Thanh với Giải Lâm đã gặp mặt hay chưa.
Gặp mặt rồi thì đã nói những gì.
Trì Thanh có cung cấp trợ giúp gì cho anh ta hay không?
Nói cách khách, trong vụ án này, Trì Thanh có thân phận gì?
“Đi con khỉ.” Quý Minh Nhuệ nói, “Tôi phải điều tra hiện trường trước.”
Quý Minh Nhuệ gọi điện thoại cho đội, sau đó đeo găng tay cao su quay lại trong căn nhà nhỏ mười mấy mét vuông kia, nhưng lục sơ một một lượt không tìm thấy thứ gì đáng nghi, ngoại trừ dàn máy tính trên bàn.
Quý Minh Nhuệ nhìn dàn máy tính, muốn đem nó đi, nhưng Trì Thanh đứng chờ ở cửa nãy giờ nói: “Không cần thiết.”
“Anh ấy sẽ không để lại dấu vết lướt web, nhưng nếu ông rảnh không có gì làm cũng có thể đem nó đi.”
—
Quý Minh Nhuệ vẫn là tốn rất nhiều công sức khiêng máy tính vào trong xe.
Lúc đóng cửa sau xe, Quý Minh Nhuệ nói với Trì Thanh: “Ông cũng phải đi với tôi một chuyến.”
Trì Thanh mở cửa xe: “Camera giám sát trong văn phòng không quay được tôi, tôi chỉ ngồi ở chỗ ông một hồi, với lại tôi cũng không để lại dấu vân tay. Chỉ như thế, ông cũng dám chắc bảo tôi đi với ông à?”
Lúc Trì Thanh xem máy tính đã tính toán góc độ của camera, camera không quay đến anh.
Quý Minh Nhuệ á khẩu không nói được.
Hai chồng chồng này đúng là người có nghề trong làng phá luật.
Nhưng đồng thời anh ta cũng biết hôm nay không thể nghe được đáp án mà mình muốn từ miệng Trì Thanh.
Bận rộn chạy một chuyến, ngoại trừ khiến quyển sổ ghi chép dày đến phẫn nộ kia lại tăng thêm vài trang ra anh ta chẳng thua hoạch được gì khác.
Quy trình nên đi vẫn phải đi.
Hai tay Trì Thanh đút vào trong túi áo khoác, không chút cảm xúc nói suy đoán của anh về chuyện đổi người ở đường hầm.
Quý Minh Nhuệ ngay lập tức hiểu được mạch suy nghĩ điều tra camera giám sát của Trì Thanh: “Vậy thì chiếc xe moto kia…”
Ghi chép kết thúc, Quý Minh Nhuệ khép sổ lại. Lúc tiễn Trì Thanh ra đến cổng, anh ta dùng thân phận bạn bè hỏi: “Ông có nghĩ… người là do Giải Lâm giết không?”
Trì Thanh đang nhấc tay kéo khẩu trang lên.
Nghe thế tay anh khựng lại, chờ xe đã đặt rẽ vào và dừng lại trước mặt mới trả lời: “Có chứng cứ, ông nói xem?”
“…”
Có chứng cứ, đây chẳng phải là một câu nhảm nhí sao?
Quý Minh Nhuệ nói thầm Trì Thanh không phải một người thích nói nhảm nhí, thế là ngậm câu nói này trong miệng nghiền ngẫm vài lần, sau đó anh ta bỗng nhiên dừng bước.
Lúc này, Trì Thanh đã lên xe, dạo gần đây thời tiết không tốt, mưa dầm liên tục.
Tài xế xoa hai cánh tay, nghĩ thầm ngày âm u như này, kéo một vị khách cũng âm u luôn. Vị khách này trước khi lên xe còn dùng khăn giấy lót lên tay nắm cửa rồi mới mở ra, hành vi cử chỉ khá kỳ quái.
Trì Thanh ngồi ở ghế sau, khép hờ mắt lại.
Anh đang nhớ lại khoảnh khắc gặp được Giải Lâm vừa rồi.
Hình như anh ấy gầy đi.
Phong cách quần áo đang mặc trên người cũng không giống với anh ấy, không biết mua ở đâu.
Dạo này anh ấy vẫn khỏe chứ?
…
Trì Thanh không ngừng suy nghĩ, cuối cùng nghĩ đến:
Giây phút đó, anh ấy cũng đang nhìn anh.
Câu “có chứng cứ” Trì Thanh nói trước khi đi.
Trong đầu Trì Thanh như có bão táp, quá nhiều điểm đáng ngờ. Một điểm rõ ràng nhất chính là nếu như Giải Lâm muốn giết người thật sẽ không để lộ nhiều dấu vết vụng về đến vậy. Thậm chí hiện trường phạm tội như đang cố ý nói với mọi người rằng: Là tôi giết người.
Đa phần các vụ án đều là kẻ tình nghi phạm tội vất vả che đậy hiện trường phạm tội, cố gắng ngụy trang giết người thành tự sát, dùng việc này để thoát khỏi trừng phạt của pháp luật. Gần như không có ai làm ngược lại, cố ý tạo chứng cứ biến một vụ án tự sát thành vụ án giết người một cách ép buộc như này.
Cả thành phố Hoa Nam đều biết Giải Lâm là một kẻ tình nghi đang chạy trốn. Hắn bị điều tra, không thể không trốn đông trốn tây.
… Tại sao hắn làm như vậy?
Nếu như hắn không phải hung thủ, tại sao hắn lại làm thế?
Động cơ của hắn là gì? Mục đích của hắn là gì?
Trì Thanh đang suy nghĩ, trước khi xuống xe thì điện thoại tài xế reo lên.
Qua bầu trời mờ tối vẫn có thể nhìn thấy tấm ảnh tài xế và con gái đang treo trong xe. Tấm ảnh được làm thành vật trang trí thủy tinh treo lên, lắc lư theo cú thắng xe. Chuông điện thoại là một bài đồng dao: “Tìm đi, tìm đi, tìm bạn bè. Tìm thấy một người bạn thân. Ợ.”
Khác với bài đồng dao trong băng từ lục ra được từ trên người nạn nhân ở nhà thờ trước đó. Bài “Tìm bạn” này được hát tràn đầy không khí trẻ thơ, giọng bé gái non nớt, khúc cuối cùng ợ hơi khiến người ta nghe phải bật cười.
Nhưng trong “người ta” này không bao gồm Trì Thanh.
“Tìm đi, tìm đi, tìm bạn bè.”
“Tìm thấy một người bạn thân, cậu là bạn thân của tớ.”
Tài xế nghe điện thoại, nói mấy câu “Được, ba biết rồi”,”Buổi tối ba đến đón con, nhưng không được ăn nhiều đâu đó” xong liền cúp máy, sau đó tài xế ngại ngừng cười với Trì Thanh, giải thích: “Con gái tôi, nhạc chuông này cũng là con bé hát. Bài đồng dao đầu tiên mà giáo viên nhà trẻ dạy, con bé nhớ ngay…”
Trì Thanh: “Đây là điện thoại cá nhân của anh, không cần giải thích với tôi.”
Tài xế: “…”
Trì Thanh thanh toán xong thì xuống xe, lúc đóng cửa xe dừng lại một lát: “Nhưng mà vẫn cảm ơn anh.”
Để lại tài xế ở trong xe với gương mặt ngơ ngác: “Cảm ơn mình? Cảm ơn mình cái gì?”
—
Trì Thanh không về thẳng nhà, anh lại quay ngược lại, có điều không phải đi đến đồn cảnh sát mà là đến tổng cục.
Huân hương vẫn là mùi ban đầu.
Cục trưởng ngồi trên ghế, ông nhìn chàng trai đối diện, trong thoáng chốc tựa như quay về mấy ngày trước. Mấy ngày trước, chàng trai đó mở cửa, bước vào đòi ông hồ sơ vụ án.
“Tôi không vòng vo với ông nữa.” Bây giờ đã là giờ tan làm, trong tổng cục vô cùng yên tĩnh. Trì Thanh vì đã tháo găng tay nên khi nói chuyện hơi dựa ra sau, tay đút vào trong túi áo, “Kế hoạch của các ông tôi gần như đã đoán được rồi.”
Cục trưởng mỉm cười, đẩy trà đến trước mặt Trì Thanh: “Tôi không rõ cậu đang nói gì.”
“Kế hoạch gì hả?” Cục trưởng lại hỏi.
Trì Thanh không nhận ly trà. Con ngươi sâu không thấy đáy của anh khóa chặt vào đôi mắt chứa ý cười của cục trưởng: “Người không phải do Giải Lâm giết.”
Trì Thanh lại tự nói tiếp: “Quách Hưng Xương tự sát.”
“Người có phải do cậu ta giết hay không…” Cục trưởng nói, “Phải hỏi pháp luật, phải hỏi thẩm phán, cậu nói không tính.”
Trì Thanh không vạch trần lời nói của cục trưởng ngược lại nói: “Tôi vẫn luôn nghĩ một vấn đề. Đó là Giải Phong chết mười năm rồi, chuyện Quách Hưng Xương có liên quan đến cái chết của Giải Phong rốt cuộc là ai nói cho Giải Lâm? Manh mối này có lẽ là “kẻ đó” thông qua tầng 13 tiết lộ cho Giải Lâm, hoặc có lẽ là thông qua đường khác. Nhưng con đường này rốt cuộc là gì thì không quan trọng, quan trọng là kẻ đó tiết lộ cho Giải Lâm chắc chắc chắn có mục đích của gã.”
Trì Thanh nói đến đây hơi dừng lại: “Mục đích này là gã mong Giải Lâm đi giết Quách Hưng Xương.”
Kẻ đó đã xúi giục rất nhiều người.
Theo những gì gã làm trước đây, tất cả hành động của gã đều chỉ ra một mục đích, đó chính là dẫn dụ phạm tội.
“Xin chào, có một bí mật muốn nói cho cậu biết.”
“Tuy đã trôi qua mười năm, nhưng… cậu thật sự ngây thơ nghĩ rằng cái chết của anh trai cậu là việc ngoài ý muốn sao?”
Cái chết của người thân nhất không phải điều bất trắc, có một người khác hại chết anh ấy.
Cậu có hận kẻ đó không?
Cậu có muốn giết kẻ đó để đền mạng không?
Đặc biệt là chuyện khiến kẻ đó đền mạng đối với Giải Lâm mà nói dễ như trở bàn tay.
Trong vô số vụ án, khi đứng ở góc độ hung thủ bắt chước quá trình gây án, Giải Lâm đã “giết” rất nhiều người từ lâu rồi.
Ngón tay của cục trưởng gõ lên mặt bàn: “Ồ? Chuyện này rất kỳ lạ. Tại sao kẻ đó hi vọng Giải Lâm sẽ đi giết Quách Hưng Xương?”
Trì Thanh đang nói lại móc điện thoại ra, lướt trong trình phát âm thanh tìm thấy bài đồng dao “Tìm bạn”, tiếng trẻ con ngây thơ vang khắp trong phòng làm việc.
“Bởi vì kẻ đó đang tìm bạn.”
Trì Thanh nói: “Người bạn hắn ta muốn tìm… có lẽ là Giải Lâm.”
“Tối hôm đó đúng là Giải Lâm đã đi tìm Quách Hưng Xương, nhưng tôi đoán khi anh ấy đến tìm Quách Hưng Xương thì ông ta đã tự sát rồi. Tôi từng gặp ông ta, trạng thái tinh thần của ông ta không tốt, mấy năm nay vẫn luôn không thoát khỏi chuyện mất đi đứa con trai và từng phạm sai lầm. Với xác chết Quách Hưng Xương, các người quyết định mượn cơ hội này thuận theo ý của “kẻ đó”, muốn tiếp cận hắn ta, làm bạn với hắn ta là cách nhanh nhất.”
Nếu hắn ta muốn bắt Giải Lâm giết người, vậy thì Giải Lâm “giết người” cho hắn ta xem.
Truy lùng toàn thành phố, tin tức bay đầy trời, đội cảnh sát truy bắt điều tra suốt ngày đêm…
Thân phận của Giải Lâm biến mất hoàn toàn dưới ánh mặt trời.
“Cho nên trong căn phòng thuê đó không có gì hết nhưng lại có một dàn máy tính.” Trì Thanh nói tiếp suy đoán của mình, “Anh ấy có nhiệm vụ phải liên lạc với thế giới bên ngoài, đối tượng liên lạc chính là “kẻ đó”. Anh ấy muốn tiếp cận hắn ta, trở thành bạn của hắn ta. Với lại những việc này một mình anh ấy không thể làm hết. Nếu như kế hoạch này có người nào khác biết được, ngoại trừ ông thì tôi không nghĩ ra được còn có ai.”
Cục trưởng nhìn Trì Thanh rất lâu.
Sau đó, ông mới nhấc tay bấm vào tai nghe bluetooth trong lỗ tai phải của mình, cùng lúc đó màn hình điện thoại trên bàn sáng lên. Lúc này mới lộ ra ông đang gọi điện thoại, ông nói với người ở đầu dây bên kia: “Tôi thua rồi. Cậu nói rất đúng, người bạn này của cậu thật sự không dễ lừa.”
“Nhưng mà cậu cũng không thắng. Thời gian cậu ta tìm đến nhanh hơn cậu dự đoán.”
Ảnh đại diện của đối phương hiển thị trên giao diện cuộc gọi là một màu đen hoàn toàn.
Sau khi cục trưởng nói xong, không biết bên kia đã nói gì, ngay sau đó cuộc gọi bị ngắt.
Trì Thanh hỏi: “Anh ấy nói gì?”
Cục trưởng nhìn anh, chậm rãi nói: “Cậu ấy nói… cậu không phải bạn, mà là người nhà.”
Đầu dây bên kia điện thoại, chủ nhân của ảnh đại diện màu đen sau khi cúp điện thoại thì ngồi một hồi trên chiếc ghế bằng gỗ. Người đàn ông vẫn ở trong căn phòng chật hẹp, không đủ ánh sáng, trong phòng cũng không có bao nhiêu đồ đạc. Trước mặt hắn vẫn là một cái máy tính.
Trên máy tính đang mở hai chương trình, một chương trình là định vị đội cảnh sát hình sự. Tổng cộng có ba nhóm nhỏ phụ trách điều tra tung tích của hắn. Quỹ đạo hành động của ba nhóm nhỏ này hắn đều có thể nhìn thấy ở trong hệ thống định vị. Đây là quyền hạn mà cục trưởng trao cho hắn, để đảm bảo hắn không bị phát hiện.
Một khi có đội nào đó đến gần địa chỉ hiện tại của hắn, hắn cũng có thời gian chuẩn bị.
Nhưng hắn không phòng bị được vài nhân viên ngoài biên chế tràn đầy bất ngờ, tự ý điều tra.
Ví dụ như… người nhà của hắn.
Giải Lâm xoay chiếc nhẫn mảnh giữa ngón tay, nhớ lại giọng nói của Trì Thanh trong cuộc gọi vừa rồi.
Thực ra lúc nãy Trì Thanh nói gì hắn không nghe kỹ lắm, hắn chỉ là muốn nghe giọng nói của Trì Thanh, muốn khóa chặt giọng nói này vào trong đầu.
“Píp píp.”
Máy tính trước mặt hắn kêu lên một tiếng.
Là một chương trình khác đang chạy.
Đó là một ứng dụng mạng xã hội. Giải Lâm vẫn dùng tài khoản tên “L” lúc điều tra vụ án của Thẩm Tinh Hà, trùng hợp thay tài khoản của người gửi tin nhắn đến cũng là một chữ cái. Tên của đối phương là “Z”.
Z, một chữ cái nằm ở cuối cùng trong 26 chữ cái tiếng Anh.
Z: Có chuyện gì vậy?
Z: Cảnh sát còn đang tìm cậu sao?
Trước đây hai người đã từng trò chuyện nên giọng điệu mở màn hôm nay có vài phần thân quen.
Giải Lâm tiện tay gõ xuống một chữ trên bàn phím: Còn.
Z: Sợ hả?
Z: Thực ra tôi nghĩ rằng cậu sẽ dùng cách khác giết Quách Hưng Xương.
Z: Có nhiều thủ đoạn khiến ông ta đau đớn đến vậy nhưng cậu lại chọn cách này.
Người đối diện nói đến chủ đề giết người bình tĩnh như thường.
L: Ông ta chết là được rồi.
L: Tôi không muốn bẩn tay.
Bên kia trả lời rất nhanh.
Z: Vậy à.
Z: Tôi thì khác. Tôi không chịu được đối phương chết một cách im lặng dưới tay tôi. Tôi phải cảm nhận được sự đau đớn, giãy giụa của hắn. Hắn cầu xin tôi tha thứ, van xin tôi có thể tha mạng cho hắn không, nhưng tôi sẽ không buông tha.
Z: Nhưng mà không sao.
Màn hình máy tính phát ra ánh sáng huỳnh quang yếu ớt trong căn phòng chật hẹp và u tối.
Z: Tôi chấp nhận rằng chúng ta làm việc có hơi khác nhau, dù gì…
Z: Chúng ta cũng là bạn bè mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...