Dịch: LTLT
“Đinh”.
Thang máy đã đến tầng.
Trì Thanh bước ra khỏi thang máy, cầm dù đứng trong hành lang, nhìn thấy cánh cửa nhà Giải Lâm ở đối diện đang mở, cảnh sát hình sự phá án đang ra ra vào vào trong nhà Giải Lâm.
Khương Vũ mang đồ bọc giày và găng tay đang tìm kiếm ở huyền quan. Cậu ta ngẩng đầu thấy bên ngoài cửa có người đang đứng, động tác đang làm khựng lại, lúng túng giải thích: “Bởi vì cố vấn Giải là kẻ tình nghi duy nhất, chúng tôi buộc phải…”
“Còn cố vấn gì nữa.” Bên cạnh có người nhắc, “Không chừng chuyện này do hắn ta làm, nên đừng có kêu cố vấn.”
Khương Vũ không nói nên lời.
Tuy Giải Lâm là thần tượng của cậu ta nhưng cũng bởi vì là thần tượng cậu ta biết Giải Lâm có bao nhiêu thiên phú ở chuyện “phạm tội” này.
Người có phải do Giải Lâm giết hay không, câu hỏi này ngay cả cậu ta cũng không kìm được mà đặt một dấu chấm hỏi trong lòng.
Mặc dù không chịu thừa nhận nhưng dường như đáp án trong lòng mọi người đều giống nhau: Giải Lâm là người rất có khả năng ra tay giết Quách Hưng Xương.
Cậu ta gần như có thể tưởng tượng ra trong đêm mưa tối hôm ấy, người đàn ông mặc áo mưa màu đen, trong túi ni lông đen đựng con dao gọt hoa quả mới mua. Người đàn ông cầm dao đi lên lầu, sau khi bước vào cửa thì đè chặt Quách Hưng Xương. Trong ánh mắt hoảng sợ của ông ta, người đàn ông lặng lẽ cắt đứt động mạch ông ta.
Sau đó, lòng bàn tay dính nước mưa, không chút nhiệt độ đặt trên đôi mắt của Quách Hưng Xương, khép mắt ông ta lại.
…
Có lẽ Giải Lâm chẳng có cảm giác gì trong toàn bộ quá trình.
Khóe miệng của cố vấn Giải có mang theo nụ cười quen thuộc không?
Đang lúc nói chuyện, bộ đàm trong tay vị cảnh sát bên cạnh vang lên tiếng “xẹt xẹt”, đầu bên kia bộ đàm nói: “Có tung tích của Giải Lâm rồi. Camera giám sát quay được xe của hắn ta đang chạy về phía sân bay. Mấy cậu cũng cử vài người canh ở bên đường Hoành Sơn đi. Dựa theo tốc độ xe, có lẽ khoảng 15 phút nữa thì xe Giải Lâm sẽ chạy đến đó.”
“Sân bay?”
Bọn họ không tìm thấy các loại giấy tờ như căn cước công dân, hộ chiếu ở hiện trường, trong lòng cũng lờ mờ đoán được. Nhưng đoán được trong lòng thấy ngạc nhiên, có tình nghi là một chuyện, “phạm tội bỏ trốn”, “chống lệnh bắt”, “từ chối điều tra” lại là một chuyện khác.
Khương Vũ đang chuẩn bị xông ra ngoài thì nghe thấy người cầm dù đứng ở cửa hỏi: “Tôi đi được không?”
—
“Píp… píp píp…”
Xe cảnh sát dùng tốc độ nhanh nhất chạy như bay trên đường, màn mưa trút xuống trước mặt dường như bị tốc độ xe xuyên thủng. Đèn xe qua lại bị nước mưa khúc xạ ra các màu sắc khác nhau, cả thành phố trở nên mù mờ.
Trì Thanh ngồi ở ghế sau, cây dù dựng đứng bên chân.
Hai tay anh chồng lên nhau, đôi mắt cụp xuống, bình tĩnh giống như người ngoài cuộc.
Khương Vũ lái xe nửa đường liếc nhìn anh, ngạc nhiên vì tố chất tâm lý cao của vị trợ lý họ Trì.
Hình như anh không hoang mang, cũng không sợ hãi.
“Muốn… uống nước không?” Khương Vũ hỏi.
Trì Thanh nhận lấy nước.
Anh vặn một hồi vẫn chưa mở ra được, mấy giây sau mới phát hiện có lẽ nắp chai nước đẩy lên trên mở ra.
“Cảm ơn.” Trì Thanh nói.
Chỉ có bản thân Trì Thanh biết trong đầu anh lúc này hỗn loạn cỡ nào, tất cả suy luận và logic sụp đổ toàn bộ ngay lúc này.
Tại sao Giải Lâm lại chọn chạy xe về phía sân bay?
Chẳng lẽ anh ấy không biết đoạn đường này có camera giám sát sao?
…
Trì Thanh nhất thời không tìm thấy đáp án.
Tối hôm qua Giải Lâm lái xe ra ngoài, hành động lái xe này đã quyết định nếu như anh ấy muốn thoát thân thì phải giải quyết chiếc xe này trước, nếu không thì dù anh ấy trốn đi đâu cũng sẽ uổng công.
Sau khi mở nắp chai, Trì Thanh chẳng uống ngụm nào, mà đóng nắp chai lại.
Anh ngước mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe, cách dòng xe rất dài nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia.
Chiếc xe màu đen ẩn mình trong đêm tối, đèn màu đỏ ở đuôi xe nhấp nháy giống như đôi mắt màu đỏ rực đang nhìn chằm chằm thứ gì đó trong màn đêm.
“Thắt kỹ dây an toàn.” Ngã tư trước mặt sắp chuyển sang đèn xanh, Khương Vũ nhắc nhở trước khi tăng tốc, “Chút nữa có thể sẽ đâm phải.”
Ngoại trừ chiếc xe của Khương Vũ còn có mấy chiếc xe cảnh sát bao vây từ bốn phía. Tiếng còi xe cảnh sát bao quanh hai bên vang đến tai Trì Thanh. Dường như chiếc xe kia của Giải Lâm cũng nghe thấy những âm thanh này. Vào khoảnh khắc đèn xanh đèn đỏ thay đổi, chiếc xe đó chẳng quan tâm gì giống như không cần mạng nữa rẽ vào làn đường còn lại, xuyên thẳng qua khe hở giữa dòng xe, trong mười mấy giây ngắn ngủi đã kéo dài khoảng cách với xe cảnh sát đang đuổi sát theo phía sau.
Trì Thanh đang thắt dây an toàn vẫn bị chiếc xe đột ngột tăng tốc làm cho xóc về phía trước.
“Píp píp!”
“Píp!”
Năm sáu chiếc xe đuổi theo nhau trong dòng xe.
Nhưng Giải Lâm rõ ràng đã làm xong bài tập trước, thậm chí có người không nhịn được nghi ngờ có phải hắn đã từng tính toán thời gian của đèn giao thông không, bởi vì sau khi đuổi theo hai ba cây số, xe của Giải Lâm canh đúng mấy giây cuối cùng băng qua ngã tư, nhưng toàn bộ xe cảnh sát lại bị đèn đỏ cản lại.
Khương Vũ căng thẳng cả người, không kìm được đập vào vô lăng: “!”
Giọng nói trong bộ đàm không ngừng vang lên.
“Bên các cậu thế nào?”
“Để hắn ta chạy rồi.”
“…”
“Khương Vũ, cậu lập tức quay đầu! Đi đường vòng qua.”
Chiếc xe của bọn họ có vị trí quay đầu thuận tiện nhất, nhưng dù bây giờ có đi đường vòng thì vẫn bị xe phía trước bỏ xa một đoạn.
Trì Thanh chưa từng đến khu vực này, anh chỉ có thể kiểm tra xung quanh có những đoạn đường nào thông qua chỉ dẫn. Trên màn hình bản đồ hiển thị đi thẳng thêm một cây số nữa thì sẽ đi tắt vào một đường hầm.
Quả đúng như thế, đèn đuôi xe màu đỏ theo dòng xe chui vào đường hầm tối đen như mực, bảng số xe cũng bị bóng tối nuốt chửng.
Khương Vũ tiếp tục tăng tốc, mười mấy giây sau cũng đuổi theo vào trong hầm.
Trong đường hầm không có nhiều xe, thỉnh thoảng có tay lái mô tô đội mũ bảo hiểm chạy ngang qua bên trong.
Đến khi sắp chạy ra khỏi đường hầm, lúc này Khương Vũ mới miễn cưỡng đuổi kịp đuôi xe kia. Cậu ta cắn răng, đạp mạnh chân ga, xông về trước như không cần mạng sống nữa!
Dùng tốc độ này để lái xe còn phải suy xét đến các xe xung quanh, nếu như khống chế không tốt thì hậu quả có thể là vài chiếc xe tông liên tiếp vào nhau.
Dường như chiếc xe của Giải Lâm không ngờ rằng Khương Vũ đột nhiên tăng tốc, xe của Khương Vũ gần như sắp tông vào đuôi xe của hắn.
Chiếc xe đó bẻ vô lăng, khó khăn sượt qua đầu xe của Khương Vũ, sau khi đụng xe Khương Vũ thì đổi làn xe.
Khương Vũ miễn cưỡng khống chế thân xe ổn định, suýt nữa đụng phải xe chạy đến từ phía sau. Cậu chợt nghe thấy phía sau truyền đến một câu nói: “Đừng đuổi theo nữa.”
“… Cái gì?” Khương Vũ hét lớn.
“Đừng đuổi theo nữa.” Trì Thanh lặp lại.
Sau đó Trì Thanh lại nói thêm một câu.
“Người trong xe không phải Giải Lâm.”
Vô lăng trong tay Khương Vũ suýt nữa bị trượt.
“Đuổi theo nãy giờ, người trong xe không phải Giải Lâm?”
Khương Vũ trợn mắt há mồm hỏi: “Tại sao không phải anh ta? Còn chưa đuổi kịp xe, sao anh biết không phải anh ta?”
Trì Thanh ngước mắt lên nhìn cậu ta: “Nếu như là Giải Lâm thì vừa rồi anh ấy sẽ không chọn đổi làn xe.”
Chọn đổi làn xe rất rõ ràng là bị hành động tăng tốc đột ngột của Khương Vũ dọa sợ.
Nhưng Giải Lâm sẽ không.
Những chiếc xe khác cũng đã đuổi kịp, âm thanh bên tai lập tức trở nên ầm ĩ.
Sau khi bị đụng văng ra, Khương Vũ không ở vị trí cách xe Giải Lâm gần nhất nữa, thế là cậu ta giảm tốc độ: “Nếu như vừa rồi anh ta không chọn đổi làn thì hai xe của chúng tôi sẽ đụng nhau…”
“Đúng.” Trì Thanh nhìn kính chiếu hậu nói, “Anh ấy sẽ đâm vào cậu.”
Khương Vũ cạn lời: “Nhưng nó rất nguy hiểm!”
Trì Thanh: “Anh ấy bị điên, ngày đầu tiên cậu biết anh ấy à?”
“…”
“Xẹt xẹt.”
Bộ đàm lại vang lên.
Giống như để chứng thực, phía bên kia ra lệnh: “Khương Vũ, đừng đuổi theo nữa, trong xe không phải Giải Lâm.”
—
“Thông báo khẩn cấp, người đàn ông này dính líu với vụ án ác ý giết người. Hiện tại, kẻ tình nghi vẫn đang trong giai đoạn bỏ trốn. Mong người dân nhiệt tình cung cấp thông tin…”
“Meo…”
Bé Sao đi vòng vòng quanh bát đựng đồ ăn, nghiêng đầu thắc mắc, không biết người bình thường chịu trách nhiệm đổ thức ăn cho nó đi đâu rồi.
Trong con ngươi xanh thẳm của nó chỉ nhìn thấy chủ nhân bị bệnh ưa sạch sẽ của mình đang đeo găng tay, đổ thức ăn cho nó.
“Meo…”
Trì Thanh tháo găng tay, cùng lúc đó chương trình thời sự đang phá ảnh “kẻ tình nghi”.
Vị trí bên cạnh người dẫn chương trình để trống một nửa màn hình.
Một tấm ảnh được chiếu ra.
Nếu chỉ nhìn tấm ảnh này hầu như sẽ khiến mọi người nghi ngờ đây rốt cuộc là kênh thời sự hay là kênh giải trí.
Người đàn ông trong ảnh mặc áo sơ mi, chân mày hơi xếch lên, mặt mũi vô cùng thâm tình, cổ áo không thể che hết xương quai xanh lồi lõm của hắn, cách quá xa so với hình ảnh “tội phạm bỏ trốn” trong mắt công chúng
Bạn trai của anh.
Từng là cố vấn tội phạm.
Sau hai ngày mất tích, hôm nay dùng cách này xuất hiện trước mặt anh.
– Anh đang ở đâu?
Trì Thanh ngồi trên sô pha nhìn tin nhắn cuối cùng gửi đi nhưng không nhận được hồi âm này, trầm ngâm suy nghĩ rất lâu.
Hôm sau.
Quý Minh Nhuệ thấy tin tức bay đầy trên mạng, bất giác phát hiện ảnh kẻ tình nghi công bố hôm qua rốt cuộc đã gây xôn xao dư luận đến cỡ nào. Thời gian ngắn ngủi hai ngày, Giải Lâm từ thiên tài tội phạm ngày xưa nhiều lần phá các vụ án khó đã trở thành “đào phạm” tội ác tày trời vô cùng hung ác.
Quý Minh Nhuệ cầm tờ báo giấy bước vào phòng làm việc của Võ Chí Bân: “Anh Bân, em thấy anh ấy chỉ bị hiềm nghi, không đến mức…”
“Có chứng cứ.” Võ Chí Bân nhìn anh ta nói, “Với lại cậu ta bị bắt giữ.”
“Cậu đến đây để nói giùm cậu ta sao? Sách đọc được đều đọc vào bụng chó rồi à? Tòa án xem cậu hay là xem chứng cứ?”
Quý Minh Nhuệ cầm tờ báo đứng yên tại chỗ.
“Tìm thấy người trước đã rồi nói mấy chuyện khác sau.” Cuối cùng Võ Chí Bân nói.
Quý Minh Nhuệ không có lòng tin về chuyện tìm thấy Giải Lâm. Thực tế, không chỉ anh ta mà tất cả mọi người đều không chắc chắn về chuyện này.
Loại người như Giải Lâm nếu như thật sự muốn trốn thì không đến lượt bọn họ tìm.
Để tìm chiếc xe kia của Giải Lâm, bọn họ đã tra vô số camera giám sát, khóa chặt mục tiêu ngay trong đêm nhưng vẫn không biết tại sao Giải Lâm không ở trong xe.
Giải Lâm sớm đã không ở trong xe.
Hắn đi đâu được chứ?
Hắn sẽ đi đâu?
…
Những câu hỏi này dường như không tìm thấy đáp án.
Bọn họ phải đối mặt với hiện thực, đó chính là kẻ tình nghi đã chạy mất trước mắt bọn họ.
“Thực ra… có lẽ có một người có thể tìm thấy Giải Lâm.” Sau một ngày nằm sấp trên bàn, Tô Hiểu Lan bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói, “Có lẽ cũng chỉ có người đó tìm được.”
Quý Minh Nhuệ đang xem đi xem lại camera giám sát trên đường hôm qua: “…?”
Cùng lúc đó.
Trong căn phòng không mở đèn.
Trì Thanh không mang dép lê, một chân đạp lên mép ghế. Mắt cá chân của anh vừa nhỏ vừa trắng bệch, phía bên trên là đầu gối hơi cong, cổ tay đặt trên đầu gối, đầu ngón tay móc ra một cây bút mực màu đen.
Anh vẽ hai đường thẳng màu đen song song trên tờ giấy trắng trước mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...