Chuyện về lớp 10a1 trước đây nghe như không có gì tốt để kể hết, một học sinh vì gia đình mà tự sát, một nhóm học sinh kém, một giáo viên căm ghét học sinh, ngoài những việc này ra thì không còn thông tin gì khác.
Tô Hiểu Lan khép quyển sổ ghi chép trong tay lại, lúc đứng lên cô nói: “Cảm ơn thầy đã phối hợp, nếu sau này có bất cứ manh mối nào, nhớ lập tức liên lạc với chúng tôi.”
Khi bọn họ bước ra khỏi văn phòng chủ nhiệm, đối diện vừa vặn là tòa nhà dạy học của khối 10.
Đi xuyên qua hành lang nối liền hai tòa nhà, lại đi xuống một tầng nữa, đó chính là phòng học của lớp 10a1 lúc đầu.
Bảng tên lớp khắc chữ 10a1 treo trên cửa.
Chỉ là bên trong đã đổi thành một nhóm học sinh khác. Nhóm học sinh lớp 10 mới vào này tụ tập với nhau, rượt đuổi đùa giỡn với nhau lúc nghỉ giữa giờ. Mười mấy tuổi đầu, gương mặt vẫn còn non nớt.
Trì Thanh vốn không vào văn phòng, anh đi trước một bước, xoay người bước về, nhưng vừa mới xoay qua anh lại đụng phải một người.
Nam sinh bị đụng trúng dường như đã ở đây nghe lén một khoảng thời gian. Trì Thanh không chú ý được cậu ta đến từ lúc nào, nhưng anh lại để ý thấy cặp mắt kính quen thuộc trên sống mũi cậu ta. Đây chính là nam sinh nói chuyện cùng anh với Giải Lâm ở đình nghỉ mát hôm nọ.
Trì Thanh: “Sao nhóc lại ở đây?”
Nam sinh không trả lời.
Cậu ta chạm vào tầm nhìn của Trì Thanh, hoảng hốt chạy đi giống như bị người ta bắt cóc. Cậu ta chạy thẳng một mạch đến đầu cầu thang bên hông, chạy xuống theo lối cầu thang, nhanh như chớp chạy mất dáng.
Khi Giải Lâm ra ngoài chỉ nhìn thấy một bóng dáng mặc đồng phục: “Vừa rồi có người đến à?”
Trì Thanh “ừ” một tiếng, nói: “Học sinh mà anh tìm trước đó, người ít nói nhất trong lớp.”
Lần này, Quý Minh Nhuệ gãi sau đầu, bình luận: “Lớp 10a1 trước đây cũng kỳ lạ thật.”
Chủ nhiệm tiễn bọn họ một đoạn đường, đang chuẩn bị trở về văn phòng thì Giải Lâm đột nhiên gọi ông lại: “Trước đây lớp bọn họ có hai học sinh thành tích không tốt lắm, một tên Bách Chí Hành, người còn lại tên Dụ Dương, có thể dẫn chúng tôi đi gặp không? Thầy không cần gọi đến, nhìn qua cửa sổ là được.”
“Cậu nói hai em ấy à, không thành vấn đề. Bây giờ tên nhóc Dụ Dương đang học lớp 11a5.” Chủ nhiệm nói, “Bách Chí Hành… Tôi không nhớ rõ lắm, tôi kiểm tra một xíu, hình như được phân đến lớp 11a7, cũng có thể là a6. Tôi phải mở hồ sơ chia lớp xem.”
Tất cả mọi người đều không nghe ra được hàm ý gì trong lời nói này, chỉ có Giải Lâm đứng ở ngã rẽ cầu thang mỉm cười hỏi: “Học sinh tên Dụ Dương đó có phải bình thường rất được yêu thích không?”
Chủ nhiệm ngạc nhiên: “Hả?”
Nhìn phản ứng này của ông, Giải Lâm đã biết mình đoán trúng rồi: “Khối 10 trước đây có nhiều học sinh đến thế, năm 11 này cũng không thuộc quản lý của thầy, nhưng thầy lại rõ ràng cậu ta đang học lớp nào, chắc nhân duyên rất tốt.”
Nghỉ giữa giờ ở lớp 11a5 ầm ĩ vô cùng, trong lớp có người than ngắn thở dài: “Tiết thể dục lát nữa không biết có học được không, đã hai tuần liền không học thể dục rồi.”
Dụ Dương dáng người cao, ngồi hàng cuối cùng. Cậu ta mặc đồng phục màu đỏ đen của trường Hoằng Hải, nói lớn: “Thân là Cán sự môn thể dục, lần sau gặp thầy tui sẽ nhớ bảo thầy ấy cố gắng lên. Thân là con trai, ngay cả một tiết thể dục cũng không bảo vệ được thì còn có thể làm gì.”
Dứt lời, trong lớp đều cười vang.
Sau khi nói xong, Dụ Dương đứng dậy, khoác vai mấy người bạn chuồn ra ngoài bằng cửa sau, định mua chút đồ ăn. Cậu nhóc trông rất rạng rỡ, là một nhân vật trung tâm tiêu chuẩn.
Bách Chí Hành ở lớp kế bên, có điều lúc chủ nhiệm khối dẫn bọn họ đến thì không tìm thấy người trong lớp.
Chủ nhiệm khối thấy hơi có lỗi nói: “Nghỉ giữa giờ học sinh không có mặt đủ… cũng không biết…”
Chủ nhiệm chưa nói xong thì nghe thấy người đàn ông mang găng tay nãy giờ không nói chuyện nói ra ba chữ: “Nhà vệ sinh.”
“?”
“Trong hộc bàn có bao thuốc lá.” Trì Thanh cố hết sức dùng câu ngắn nhất để nói, “Có thể là đến nhà vệ sinh hút thuốc.”
Chủ nhiệm khối nói thầm trong bụng, e rằng hai người này chẳng cần mình dẫn đường, cho bọn họ ba phút đã có thể biết rõ người đang ở đâu, tính cách thế nào, bối cảnh gia đình ra sao.
Bách Chí Hành đúng là đang hút thuốc trong nhà vệ sinh. Cậu nhóc cắt một kiểu đầu rất ngắn, mắt một mí, nhìn rất dữ. Lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh, trên người cậu ta có một mùi khói thuốc rất nồng, không chút e dè còn chào một tiếng vô cùng có lệ: “Chào thầy chủ nhiệm.”
Bách Chí Hành trông giống hệt người cùng đường với đám Vương Viễn.
Chỉ là cậu ta không muốn nói nhiều về chuyện năm lớp 10.
“Đã sớm không chung lớp rồi.” Bách Chí Hành đứng đút tay vào túi, cậu ta có mấy phần giống lưu manh, nói rất tùy ý, “Sau khi chia lớp thì không còn chơi với bọn họ nữa, vốn dĩ cũng không thân lắm, chỉ là vừa khéo chỗ ngồi gần nhau. Mọi người đều không nghe giảng, chỉ cùng nhau chơi game trong giờ học. Mấy hoạt động khác của bọn họ tôi cũng lười tham gia, đánh nhau ngoài trường gì đó, tôi thấy nhàm chán.”
“Bọn họ có bạn học nào có quan hệ khá tốt nữa không?”
Bách Chí Hành làm dáng vẻ “lười suy nghĩ”, một lát sau mới nói: “Chắc là Dụ Dương, nhưng mà sau đó cũng không chơi chung nữa. Con người Dụ Dương cũng khá tốt, cũng chẳng nói chuyện hợp với bọn họ, sau này cậu ta cũng chuyên tâm vào việc học rồi.”
—
Trong một quán ăn gần trường Hoằng Hải.
Nhóm điều tra tìm một phòng riêng, cùng nhau ăn cơm trưa.
Khương Vũ: “Theo cách nói của Bách Chí Hành, giữa mấy người bọn họ quả thực chơi chung với nhau, nhưng sau đó thành tích của Dụ Dương trở nên tốt hơn, thay đổi hoàn toàn, thoát khỏi nhóm nhỏ bọn họ.”
“Chuyện này cũng bình thường.” Quý Minh Nhuệ nói, “Rất phù hợp với logic vòng xã giao của nam sinh cấp ba.”
“Vậy ông có suy nghĩ gì không?” Quý Minh Nhuệ lại hỏi.
Khương Vũ lắc đầu.
Tất cả mảnh vụn tin tức đặt lẻ tẻ trước mặt, giữa ba xác chết nam sinh cấp ba có cách chết khác nhau, từ đầu đến cuối thiếu mất một mảnh quan trọng nhất.
Nếu như trong những người bọn họ đang điều tra có tồn tại hung thủ thật sự, sẽ là Tưởng Y Vân sao? Hay là Bách Chí Hành coi như không có gì xảy ra hút thuốc trong nhà vệ sinh? Hoặc là Dụ Dương, trông rạng rỡ được yêu thích kia?
…
Những người khác đang bàn về vụ án, chỉ có Trì Thanh nghiêm túc lấy nước sôi tráng qua chén đũa.
Lúc ăn bên ngoài, anh có rất nhiều việc phải làm, hận không thể theo dõi nhà bếp xem tình trạng vệ sinh có hợp lệ hay không, gắp thức ăn phải dùng đũa chính, cũng sẽ không ăn nhiều.
Món ăn của quán này bình thường, món ngon cũng chỉ có nhiêu đó món, vừa đem lên đã bị đám Quý Minh Nhuệ quét sạch như cướp. Động tác Trì Thanh chậm, còn chưa chờ anh gắp thì dĩa thịt kho đã chia xong hết rồi.
Ngay sau đó, trong chén ăn được rửa sạch sẽ có thêm một miếng thịt.
Sau khi gắp miếng thịt kho kia vào chén Trì Thanh xong, Giải Lâm đặt đũa xuống nói: “Với tốc độ này của em thì lúc nào mới ăn cơm được.”
Trước giờ chưa từng có ai dám gắp thức ăn bỏ vào chén của Trì Thanh.
Sau khi gắp xong Giải Lâm cũng mới nhớ ra thói quen tay chậm của Trì Thanh.
Hắn đẩy chén mình về phía Trì Thanh: “Không ăn được thì…” Gắp bỏ lại đây.
Nhưng Trì Thanh lại cụp mắt, ngầm chấp nhận miếng thịt kho được người khác gắp cho.
Bên Quý Minh Nhuệ nói chuyện vụ án quá nhập tâm, không để ý đến đối diện bàn tròn.
Càng không nghe thấy Trì Thanh nhỏ giọng nói: “Dù gì chuyện quá mức hơn cũng đã làm rồi.”
Giải Lâm chống cằm, khẽ ho một tiếng.
Đang nói chuyện, bên nhóm ba người đã có kết luận: “Tính chất của vụ án này rõ ràng là báo thù. Tôi nghĩ rằng cần phải có thêm người theo dõi Dụ Dương và Bách Chí Hành. Nếu như hung thủ thật sự nhắm vào lớp 10a1 trước đây vậy thì hai người bọn họ từng là người trong nhóm nhỏ Vương Viễn, vẫn có tỉ lệ tương đối cao sẽ là đối tượng bị hại tiếp theo. Chưa kể bản thân hai người họ cũng có một phần đáng nghi. Tóm lại nên cử thêm người theo dõi.”
Cuộc nói chuyện liên quan đến vụ án chấm dứt tại đây.
Ăn gần xong, Trì Thanh nghe thấy bọn họ bắt đầu tám về bộ phim mới chiếu gần đây.
Đặc biệt là Tô Hiểu Lan, cô ao ước nói: “Nghe nói sắp chiếu lại rồi, tôi chờ mấy năm nay…”
“Bộ phim đó rất kinh điển, trước đây tôi rất thích, lãng mạn vô cùng, tuy kết thúc bi kịch. Với lại bộ phim này được gọi là “bộ phim đời này nhất định phải dẫn người mình thích đi xem một lần”.”
Tuy Trì Thanh cũng được xem là người ở một nửa trong ngành, nhưng không hiểu mấy về điện ảnh kinh điển trong ngành. Nghe thấy hai chữ “lãng mạn”, anh đại khái đoán được tính chất của bộ phim.
Trì Thanh ăn xong, lại dùng khăn ướt bên cạnh lau tay. Anh đặt khăn ướt xuống, nhìn thoáng qua thấy cái tay để dưới bàn của Giải Lâm đang nhúc nhích, năm ngón xòe ra, lòng bàn tay hướng về phía anh.
Vẻ mặt Giải Lâm mệt mỏi, nhìn anh chằm chằm nói: “Lén nắm tay một hồi.”
Lúc làm việc xấu, âm thanh xung quanh sẽ theo thói quen mà phóng to lên, Trì Thanh nghe rõ ràng Tô Hiểu Lan đang tiếp tục nói về chủ đề mà anh không thấy hứng thú, thậm chí anh còn nhớ rõ thời gian chiếu của bộ phim nhạt nhẽo kia là vào ba ngày sau.
“Tuy rất muốn đi… nhưng làm gì có thời gian.” Cuối cùng Tô Hiểu Lan thở dài, an ủi bản thân, “Phá án quan trọng hơn, với lại tôi cũng không có người yêu. Một kẻ độc thân như tôi đi cũng bị ngược, chi bằng làm việc.”
Ngón tay Trì Thanh chạm vào tay Giải Lâm.
Ban đầu, tiếng nói chuyện của người bên cạnh nghe thấy vô cùng rõ ràng, mấy giây sau thì không nghe thấy nữa.
Tất cả giác quan đều tập trung ở lòng bàn tay.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, trong lúc điều tra không ngừng nghỉ, tin đồng ngoài phố càng ngày càng dữ dội. Chuyện khiến mọi người nghĩ không ra ở vụ án này càng ngày càng nhiều.
Bên phía Bách Chí Hành và Dụ Dương không có động tĩnh gì, đi học tan học bình thường. Bách Chí Hành thỉnh thoảng trốn học, không thèm quan tâm đến tin đồn học sinh kém. Nhưng bởi vì tin đồn hung thủ chuyên giết học sinh kém đồn quá nhanh, hầu như trong các quán nét chẳng có ai, đón mùa ế khách nhất mấy năm gần đây.
Sau khi đi vài lần, Bách Chí Hành phát hiện quán net thời kì đìu hiu không có gì thú vị, sau đó cũng không đi nữa.
Sách ôn tập vẫn bán hết hàng.
Tất cả học sinh kém toàn thành phố thật sự đã liều mạng học tập. Tô Hiểu Bác thức khuya đến mức người sắp tiêu luôn. Hai người thỉnh thoảng giúp Tô Hiểu Lan đến Quang Viễn đón cậu ta, phát hiện đứa nhỏ này càng ngày càng gầy.
“Haiz.” Tô Hiểu Bác ngồi ở ghế sau thở dài, “Hôm qua cháu nằm mơ đang làm bài thi, mà nghẹt thở nhất là gì chú biết không? Là mọi người đều đang cố gắng học hành, người xếp hạng trước cháu ở kỳ thi trước cũng đang cố gắng, cháu vẫn thi không bằng cậu ta. Cứ tiếp tục như này, điểm số tăng lên nhưng thứ hạng vẫn không có thay đổi.”
“…”
“Hâm mộ hạng nhất khối của trường tụi cháu ghê, người học giỏi thật an toàn.”
“Học sinh kém tụi cháu không có nhân quyền sao? Vì sao học sinh kém tụi cháu phải quanh quẩn bên bờ sinh tử chứ?”
Hôm phim chiếu, buổi sáng Giải Lâm với Trì Thanh nghỉ làm, không cần đến tổng cục.
Sáng sớm, Giải Lâm đang ăn sáng, nhớ đến bộ phim kia: “Muốn đi xem không?”
Trì Thanh qua loa ăn xong, đặt đũa xuống nói: “Phim tìm cảm, không hứng thú.”
Giải Lâm “ờ” một tiếng: “Anh biết, cảnh sát Tô nói nhất định phải dẫn người mình thích đi xem, vậy là anh không phải người em thích rồi.”
“…”
Sao còn vô cớ gây sự thế nhỉ?
Trì Thanh không có phản ứng gì hết, giải thích: “Đây chỉ là chiêu trò thôi.”
Giải Lâm: “Em không cần nói nữa, anh hiểu.”
“…”
Cuối cùng Trì Thanh tra vé, thấy vé đã bán sạch từ lâu, lúc này mới miễn cưỡng an ủi Giải Lâm.
Nào ngờ bộ phim này giống như âm hồn không tan, đến buổi chiều, lúc Trì Thanh tiện tay lướt vòng bạn bè thì thấy Quý Minh Nhuệ đăng một tin: Không ngờ mình lại đi ngang qua đây bằng cách đi làm việc [ảnh].
Ảnh đăng kèm là một tấm ảnh rạp phim.
Phía dưới nữa là một dòng bình luận Quý Minh Nhuệ tự gửi: Thống nhất trả lời, trong tòa nhà gần rạp chiếu phim xảy ra một vụ hỏa hoạn, hiện tại vẫn chưa biết có thương vong về người hay không.
Trì Thanh tiện tay bình luận hai chữ cộng thêm một dấu chấm hỏi: Hỏa hoạn?
Trong tòa nhà nào đó ở đường Nam Dương, màu đen không ngừng cuồn cuộn tuôn ra từ ô cửa sổ bị khói hun đến đen kịt.
Lửa cháy mười mấy phút mới hoàn toàn ngăn chặn được.
Trong tòa nhà, nhân viên làm việc được khẩn cấp sơ tán xuống lầu dưới, một nhóm người ùa ra đứng dưới lầu tám chuyện, chụp ảnh.
“Chuyện gì thế?”
“Đang yên đang lành, sao lại cháy rồi?”
“May mà tôi ở lầu 3…”
Tòa nhà này được sử dụng phức tạp, có người thuê mấy gian phòng mở văn phòng làm việc, có cửa hàng taobao, cũng có cửa hàng game offline được yêu thích nhất dành cho giới trẻ hiện nay.
Quý Minh Nhuệ đứng bên ngoài đám đông duy trì trật tự, chờ nhận thông báo của phòng cháy chữa cháy trong bộ đàm, biết được lửa bên trong đã được dập tắt hoàn toàn, lúc này anh ta mới chạy theo lối thoát hiểm lên.
“Xác chết đã cháy rụi hoàn toàn.” Tô Hiểu Lan đeo găng tay cao su kiểm tra hiện trường, bị cảnh tượng bên trong làm cho khó chịu, khói dày đặc còn chưa tan làm cô sặc đến ho khan. Cô khó khăn nhìn xác chết màu đen thui đã không thể gọi là con người đang nằm ngang ở cửa ra vào. “Nhìn từ kích cỡ xương, là một nữ sinh, thân phận cụ thể cần pháp y giám định ADN, bị cháy đến mức không nhìn ra được gì…”
Trì Thanh bình luận xong, không bao lâu nhận được một tấm ảnh hiện trường Quý Minh Nhuệ gửi đến.
Trong ảnh, xác chết bị thiêu cháy giống như một cục than đen thui, chỉ là cục than này có tứ chi hình dáng giống hệt con người.
Cả căn phòng đều bị cháy đến khó coi.
Vị trí xác chết được phát hiện rất gần cửa, một tay duỗi thẳng về trước, có lẽ trước khi chết đã cố gắng gõ cửa.
Hiện trường không có đồ đạc gì rơi xuống, túi xách bị cháy đến nỗi chỉ còn lại một lớp da đen, đồ đạc cháy đen không phân biệt được. Nhìn kỹ mới phát hiện trong túi có son môi, gương trang điểm mà con gái dùng, và cả một chiếc điện thoại không thể mở được nữa. Ốp điện thoại hơi dày, đã không nhìn ra hình dáng nữa, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy chỗ nhô lên được tạo thành từ mấy thứ hình tròn gắn lại với nhau.
Quý Minh Nhuệ lại gửi qua vài tin tức.
– Do con người gây ra.
– Trước khi chúng tôi đến, cửa đang đóng.
– Là mưu sát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...