Nhân cách khuyết tật

Khi An Thư Yểu ra khỏi khách sạn, thì đã là giữa trưa ngày hôm sau.
 
Mặc dù được Quý Sâm tưới tắm cho tỉnh táo tinh thần, nhưng cuối cùng cơ thể cô vẫn mệt mỏi, mỗi bước đi đều cảm thấy hai chân run lên, chỉ có thể vịn tay dựa vào người Quý Sâm.
 
Đương nhiên Quý Sâm được thỏa mãn từ tinh thần cho đến cơ thể, khuôn mặt điển trai lộ ra vẻ khá sáng lạng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Họ không ở mãi trên đảo Bora Bora,Tahiti có rất nhiều đảo, có điều đảo Bora Bora là đảo nổi tiếng nhất trong đó mà thôi.
 
Mấy ngày sau, Quý Sâm đưa An Thư Yểu đi chơi hết những hòn đảo khác gần đó, sau đó lên đường đi nước khác.
 
Quý Sâm không sắp xếp lịch trình quá kín, dù sao thì sau này sẽ có rất nhiều thời gian đi chơi với An Thư Yểu.
 
Nhưng khi ở Roma, Quý Sâm nhận được một tin hay ho, anh lập tức đi tìm An Thư Yểu để chia sẻ.
 

Đêm trước An Thư Yểu bị giày vò khá dữ dội, nên giờ vẫn còn đang ngủ trong phòng, lúc bị anh đánh thức, cô tức đến mức muốn lấy gối đánh anh.
 
“Anh có biết tối hôm qua mấy giờ em mới ngủ không!” An Thư Yểu xoa cái eo đau nhức của mình, hai mắt cũng đỏ hết lên.
 
Thật ra cũng không phải do thiếu ngủ, mà là do tối hôm qua bị làm dữ dội quá nên khóc đỏ hết mắt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Sâm vội vàng chui vào trong chăn ôm cô dỗ dành, một lát sau An Thư Yểu mới hết bực bội, cô rầu rĩ dịch vào lòng anh, ôm eo anh rồi hỏi: “Chuyện gì mà vui thế?”
 
“Chuyện của Dương Chiếu.” Quý Sâm nói.
 
An Thư Yểu lập tức cau chặt mày lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi: 
 
“Chuyện của anh ta à? Em không muốn nghe.”
 
An Thư Yểu hận không thể khiến hai chữ Dương Chiếu biến mất khỏi trí nhớ của mình, nhưng ai cũng có lòng tò mò, An Thư Yểu tìm một tư thế thoải mái nằm trong lòng Quý Sâm, cô làm như vô tình hỏi anh: “Anh ta làm sao?”
 
Quý Sâm thấy dáng vẻ này của cô thật sự rất đáng yêu, nên không kìm được cúi xuống hôn cô rồi nói: “Nhiễm HIV rồi.”
 
An Thư Yểu lập tức mở to mắt: “HIV?”
 
Quý Sâm gật đầu: “Sinh hoạt cá nhân của cậu ta thối nát thế, lên giường với không biết bao nhiêu đàn bà, có khi còn chẳng thèm đeo bao, không nhiễm bệnh là do số cậu ta hên, nhiễm cũng chuyện nằm trong dự đoán.”
 
Y học hiện đại vẫn chưa thể chữa trị tận gốc HIV, chỉ có thể kiểm soát bằng thuốc.
 
Về cơ bản, nhiễm căn bệnh này là sẽ phải uống thuốc cả đời.

 
An Thư Yểu lập tức thấy may mắn là mình đã chia tay với anh ta từ sớm, cũng chưa từng quan hệ, nếu không cô cũng sẽ bị nhiễm căn bệnh này.
 
“Cũng coi như là quả báo, gieo nhân nào gặt quả nấy, có điều anh nghe ngóng được chuyện này từ đâu vậy?” An Thư Yểu tò mò hỏi.
 
“Nhóm bạn học thời đại học của anh và cậu ta giống nhau, một người biết thì tất nhiên sẽ từ từ lan truyền ra, vài người không biết anh với cậu ta trở mặt nhau nên lúc tám chuyện có nhắc tới cậu ta với anh.”
 
Nói xong, Quý Sâm ném điện thoại  của mình cho An Thư Yểu: “Nè, em tự xem là sẽ biết.”
 
Hai mắt An Thư Yểu nhìn sơ, rồi cảm thấy chán.
 
“Sau này bảo họ bớt đề cập đến Dương Chiếu ở trước mặt anh đi, đỡ phải làm anh ghen khi nhớ tới chuyện em từng quen anh ta, tới tối người mệt vẫn là em.” An Thư Yểu nói.
 
Nghe vậy, Quý Sâm lập tức thò tay xuống dưới: “Mệt chỗ nào? Là chỗ này hả? Hay là chỗ này?”
 
Đốt ngón tay thon dài của Quý Sâm thọc vào rồi rút ra lúc nông lúc sâu ở cửa mình của An Thư Yểu.
 
An Thư Yểu lập tức nhẹ giọng kêu lên: “Ưm... Đừng, thật sự em không chịu nổi nữa...”

 
Hầu như cả đêm hôm qua làm bừa tới mức không ngủ, giờ nói mấy câu với anh thôi mà mí mắt cô đã díp cả lại, sao còn có thể làm thêm phát nữa.
 
Quý Sâm đành ôm cô dỗ dành: “Thế thì hôm nay thiếu một lần, ngày mai bù lại gấp đôi nhé?”
 
Suýt nữa An Thư Yểu đã bị chọc tức đến bật cười: “Quả thật là vụ mua bán một vốn bốn lời.”
 
Quý Sâm hỏi: “Vậy em có nhận vụ làm ăn này không?”
 
Nói xong, ngón tay anh lại đâm vào trong.
 
“A...” An Thư Yểu khẽ rên lên một tiếng, bị người ta khống chế nên cô đành nhỏ nhẹ nói: “Có, có.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận