Quý Sâm thật đúng là tên ngốc.
Thời gian đầu quan hệ giữa anh và Dương Chiếu còn tính thoải mái, hơn nữa anh cũng lười tìm người môi giới đi xem phòng ở, chỉ cần tìm một chỗ ở, có cái giường ngủ là được, mỗi tháng anh đều đưa Dương Chiếu hơn một ngàn tiền thuê nhà.
Nếu không có An Thư Yểu, có lẽ anh vẫn sẽ ở lại đó, bởi vì anh căn bản không thèm để ý tiền thuê nhà mình đưa là nhiều hay ít, dù sao đối với anh tiền cũng chỉ là con số.
Anh cũng không thèm để ý đến sinh hoạt cá nhân rối loạn của Dương Chiếu, dù sao có loạn hơn nữa cũng không liên quan đến anh.
Anh đúng là có thể thêm tiền thuê một căn phòng riêng cho mình, nhưng anh lười làm như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên quan hệ với Dương Chiếu biến thành như hiện tại, anh cũng không khỏi có liên quan, vì anh đã cho Dương Chiếu rất nhiều mặt mũi.
Lúc trước, khi Dương Chiếu mở miệng nói muốn một ngàn, anh nên cười lạnh một tiếng rồi mắng anh ta cút đi.
Nhưng bây giờ nói nhiều như vậy làm gì, mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi.
Lại nói tiếp, Quý Sâm còn phải cảm ơn Dương Chiếu, nếu không phải nhờ anh ta, anh cũng sẽ không biết đến An Thư Yểu.
Số tiền thuê nhà đó coi như là trả tiền công làm Nguyệt Lão cho Dương Chiếu.
Quý Sâm không thể nói rõ cảm xúc của mình đối với An Thư Yểu.
Anh không biết là bản thân anh thích cái cảm giác bí ẩn kích thích khi ở bên cô, hay là thật sự thích cô.
Anh chỉ cảm thấy cùng cô ở bên nhau thật thoải mái, thật vui vẻ, vẫn luôn muốn cùng cô ở bên nhau mà thôi.
Quý Sâm lười suy nghĩ rốt cuộc chính mình muốn làm gì, chỉ là thuận theo tâm ý thôi.
An Thư Yểu càng nghĩ càng tức, lúc ấy quan hệ Dương Chiếu và Quý Sâm rõ ràng còn tốt, vậy mà anh ta còn không biết xấu hổ, công phu sư tử ngoạn đòi hơn một ngàn.
Mấy năm trước cô đúng là bị chọc mù hai mắt mới không thấy rõ bản chất thật của Dương Chiếu!
“Dù sao anh ở chỗ tôi cũng không cần trả tiền, về sau đừng qua lại với Dương Chiếu nữa.” An Thư Yểu một bộ biểu tình bao che cho con.
Quý Sâm vùi mặt vào trong cổ cô, trộm nhấp miệng cười, sau khi chờ một tia vui vẻ từ đáy lòng đi qua, mới nước mắt lưng tròng đáng thương hề hề ngẩng đầu, “Cho nên em còn muốn tôi đưa qua không?”
Nói nửa ngày, anh vẫn muốn đưa cô đi gặp bạn trai.
An Thư Yểu cũng lại không cự tuyệt, thậm chí có chút thương tiếc nhìn cái người đã nghèo lại coi tiền như rác này, nói: “Buổi tối anh tìm một chỗ chờ tôi, tôi mang anh đi ăn cơm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Sâm chớp chớp mắt, dùng giọng điệu trà xanh nói: “Như vậy không tốt lắm đi, không phải buổi tối em muốn ăn cơm cùng với anh ta sao?”
Nghe vậy, An Thư Yểu trợn mắt xem thường: “Ai muốn ăn cơm với anh ta, tôi sợ vừa ngửi mùi cơm đã muốn ói ra, sau khi nói rõ ràng với anh ta tôi sẽ đi ngay.”
“Nhưng mà, thấy em cùng tôi ở bên nhau thế này, anh ta tức giận thì sao.” Quý Sâm giống như bị trà xanh bám vào người, vừa mở miệng là có thể ngửi thấy vị trà toát ra.
Tuy rằng An Thư Yểu cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng lại không biết lời nào không thích hợp.
Cô chỉ có thể an ủi vỗ vỗ bờ vai anh, nói: “Yên tâm, tôi sắp chia tay với anh ta rồi, cho dù có nhìn thấy chúng ta ở bên nhau thì anh ta cũng không tư cách tức giận.”
Quý Sâm nhận được câu trả lời như ý muốn, đáy mắt hiện lên một tia cười.
Buổi chiều khoảng 5 giờ, Quý Sâm lái xe đưa An Thư Yểu tới nơi bọn họ ước hẹn, một khu mua sắm bình thường.
“Anh tìm tiệm trà sữa chờ tôi.” Sau khi An Thư Yểu cởi đai an toàn, vừa mới chuẩn bị xuống xe, lại lấy điện thoại ra chuyển cho Quý Sâm 50 tệ, “Anh muốn uống cái gì thì cứ mua, tôi giải quyết xong chuyện sẽ tìm anh.”
Quý Sâm nhìn WeChat hiện lên tin tức được nhận bao lì xì 50 đồng, khó được trầm mặc một chút.
Nhưng mà anh sao có thể thành thật ngồi chờ ở tiệm trà sữa được. Chờ An Thư Yểu xuống xe không bao lâu, anh lập tức đi theo hướng cô vừa mới rời đi, đôi chân dài bước theo đi qua.
Đề phòng bị Dương Chiếu nhận ra, hôm nay Quý Sâm đội một cái mũ lưỡi trai, mang khẩu trang, bởi vì thân hình nổi bật nên nhìn xa xa cứ giống như người mẫu của công ty nào đi ra dạo phố, có che kín mít cũng không che lấp được khí chất toát ra từ người anh.
Vừa đi vào trung tâm mua sắm, Quý Sâm đã thấy được bóng lưng An Thư Yểu, cách một khoảng cách như vậy đi theo phía sau cô.
An Thư Yểu lên lầu 4, sau đó đi vào một tiệm đồ nướng.
Quý Sâm ngước mắt liếc nhìn tên cửa hàng một cái, không bước vào mà ngồi ở khu ghế chờ bên ngoài, cúi đầu chơi điện thoại.
Mười phút đồng hồ trôi qua, có một người đàn ông diện một bộ đồ phô trương cùng áo khoác màu đen đi tới, là Dương Chiếu.
Anh ta không nhìn thấy Quý Sâm, sau khi xác nhận tên cửa hàng lập tức đi vào.
Quý Sâm chống cằm nhìn Dương Chiếu bước vào cửa, cong môi cười trào phúng.
Đi hẹn hò còn làm con gái nhà người ta chờ anh ta.
Xứng đáng bị vứt bỏ.
Rác rưởi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...