Nhân cách khuyết tật

Trải qua lần quan hệ yêu đương bừa bãi này, An Thư Yểu hiểu rõ một điều.
Tìm bạn trai, vẫn phải tìm trai đẹp.
 
Bởi vì xấu sẽ ngoại tình! Tìm một anh chàng đẹp trai vẫn hấp dẫn hơn!
Trước kia bị Dương Chiếu giả bộ dịu dàng che mờ mắt, còn cảm thấy dáng vẻ anh ta rất thanh tú.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bây giờ cô chỉ cảm thấy mình lúc trước không phải bị che mờ mắt, mà là bị anh ta trực tiếp chọc mù hai con mắt!
 
Trai xấu bình thường lại còn tự tin như thế, cô đã hạ thấp mình lắm mới có thể đồng ý qua lại với anh ta.
 
Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, An Thư Yểu cũng chỉ có thể nhéo mũi tự nhận là mình xui xẻo.
 
Gặp anh ta, là điều xui xẻo của cô.
 
Nhận thức của An Thư Yểu thực sự khá tỉnh táo, nhưng thân thể của cô cô lại không khống chế được, tay cầm đũa cũng không có chút sức lực nào.
Đầu óc cảm giác có chút choáng váng, cô hiểu mình đã uống quá nhiều.
 
“Chị Mộng, em muốn ăn sườn.” An Thư Yểu thử gắp sườn, gắp hai lần không gắp lên được, khó chịu tới muốn khóc.

 
Hướng Mộng nhanh tay gắp cho cô một miếng, cúi đầu hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
An Thư Ti nhìn một bàn thức ăn, cô chỉ cảm thấy rõ ràng rất đói, nhưng dạ dày uống rượu lại trướng lên.
 
Cô lặng lẽ lắc đầu, những thứ khác cô không muốn ăn.
 
Hướng Mộng thấy thế, dứt khoát gắp cho cô một bát đầy sườn.
 
An Thư Yểu cúi đầu gặm sườn, một lúc sau thì thấy buồn ngủ, trong miệng ngậm một góc nhỏ của sườn từng chút từng chút rơi xuống.
 
Hướng Mộng vốn đang nói chuyện phiếm với những người khác, thấy vậy giật mình vội vàng nâng đầu cô dậy, hỏi: “Say rồi sao?”
 
An Thư Yểu cảm thấy ý thức của mình rất tính táo, liền lắc đầu: “Không có.”
 
Hướng Mộng quan sát sắc mặt cô một chút, đuôi mắt và hai má đều ửng đỏ hết cả lên, rõ ràng là say.
 
“Chờ chút nữa tàn tiệc, chị đưa em về nhà.” Hướng Mộng nhìn cái bàn bên cạnh còn đang mời rượu, cảm thấy ít nhất còn phải mất một tiếng.
 
An Thư Yểu nhai thịt ăn một hồi, cảm thấy hoàn toàn no mới buông đũa xuống, dựa vào lưng ghế ngây ra như người không xương.
 
Trong lúc đó bàn bên cạnh có người bưng ly rượu tới, có ý muốn mời rượu chị em phụ nữ ở bàn bên này, nhưng bị Hướng Mộng cười từ chối nói chút phải lái xe về.
 
Chỉ chốc lát sau, lại có hai người đàn ông đi tới, Hướng Mộng lắc đầu: “Tôi còn phải lái xe, thật sự không thể uống.”
 
Hai người đàn ông thấy vậy vội vàng nói: “Chuyện này đơn giản thôi, tôi sẽ gọi người lái xe cho cô.”
 
Nói hết lời chính là không buông tha cho Hướng Mộng.
 
Phụ nữ trên bàn ít nhiều đều bị khuyên uống vài ly rượu, đại đa số mọi người cảm thấy đều là đồng nghiệp, ở công ty ít nhiều cũng gặp mặt nhau, không thể không nể mặt.
 

Hướng Mộng sắc mặt có chút không tốt, hết lần này tới lần khác hai người đàn ông này cố tình như không nhìn thấy, cười toe toét muốn rót cho cô ta một ly rượu.
 
An Thư Yểu lười biếng ngồi trên ghế dời tầm mắt, sắc mặt không chút thay đổi mở mắt lên nhìn qua, hỏi: “Hai người bao nhiêu tuổi rồi?”
 
An Thư Yểu trong công ty cũng nổi tiếng xinh đẹp, lịch sự nhưng rất ít khi giao tiếp với đàn ông, có thể nói là cành hoa cũng không quá đáng.
 
Thấy cô chủ động tiếp lời, hai người đàn ông ánh mắt đều sáng lên theo.
 
“Sao cơ, cảm thấy hứng thú với tuổi của chúng tôi sao?”
 
“Tôi hai mươi lăm.”
 
“Tôi hai mươi bảy.”
 
An Thư Yểu nghe xong, lông mày dần dần nhíu lại, lộ ra bộ dạng vô cùng khó hiểu.
 
Người đàn ông thấy vậy tìm một ly rượu nữa rót thêm một ly, tiện tay đưa cho cô, hỏi: “Có muốn uống một ly với nhau không, chị Mộng uống cùng nhau nha.”
 
Đôi môi đỏ mọng của An Thư Yểu khẽ mở ra, vô cùng hoài nghi nhìn hai người đàn ông, nói: “Không.”
 
Người đàn ông: “ ? ”
 
An Thư Yểu chậm rãi nói: “Tuổi của các anh cũng không phải là quá lớn, sao lỗ tai lại bị điếc nhỉ, vừa rồi đã nói không uống các anh không nghe được sao?”

 
Sắc mặt hai người đàn ông nhất thời cứng đờ lại.
 
An Thư Yểu tiếp tục nói : “Hay là nói, các anh nghe được, nhưng lại phớt lờ?”
 
Những người khác trên bàn thấy An Thư Yểu tính tình tốt như vậy cũng phải tức giận, sợ bọn họ cãi nhau, vội vàng nói: “Ôi trời, người không muốn uống, các anh ép uống rượu làm gì.”
 
“Nào nào lại đây, đi tới bàn phía sau uống, bàn kia có rất nhiều đàn ông, các anh sẽ có tiếng nói chung đấy.”
 
Người trên bàn anh một lời tôi một câu, hai người đàn ông bưng ly rượu lúng túng cũng không biết nên làm như thế nào, ánh mắt nhìn về phía An Thư Yểu đều mang theo một chút xấu hổ.
 
Cảm thấy An Thư Yểu cũng quá không cho bọn họ mặt mũi.
 
An Thư Yểu hoàn toàn không để ý đến ánh mắt bọn họ, cúi đầu nhấp một ngụm nước ấm.
 
Hoàn hảo, tâm tình quả nhiên là thoải mái.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui