Thuốc của Khương Nhạn Bắc đúng là có tác dụng, sau khi Thẩm Nam cùng tiểu Diệp thoa thuốc, ngày thứ hai quả thật ngoại trừ hơi mỏi thì một chút đau nhức cũng không có.
Hành trình ngày hai vất vả hơn hôm qua. Tiến sâu vào rừng mưa, đường càng khó đi hơn, rất nhiều vũng bùn, giày leo núi nhanh chóng vừa ướt vừa nặng.
Điều này chưa phải cực nhất.
Trong khu rừng rậm rạp, động vật lẫn thực vật đều phong phú. Lúc đầu mọi người thấy các kỳ hoa dị thảo hay các động vật trong rừng cảm thấy rất hưng phấn, mấy người quay phim còn đặc biệt hăng hái quay phim, nhất là động vật thường chưa từng thấy, lớn thì có khỉ má trắng, vượn tay dài; nhỏ thì có thằn lằn đen có màng da tay như ếch, nhỏ hơn thì có kiến đầu to, còn có những loài chim Thái Dương Điểu với bộ lông ngực vàng óng.
Trực tiếp nhìn những động vật trong rừng này, khác với động vật trong sở thú rất nhiều. Chỉ là hưng phấn như vậy không bao lâu, bọn họ lại có hành trình kinh hồn bạt vía.
Đầu tiên là tiểu Trần đang điều khiển máy bay không người lái quay phim, không chú ý đến con rắn đang nằm trên cành cây ven đường, đến lúc tới gần mới nhận ra.
Người trẻ tuổi ở thành phố không có kinh nghiệm, bị dọa đến hét lớn rồi vô thức dùng bản điều khiển ném lên đầu mãng xà, co chân lên chạy.
Con mãng xà đang lười biếng nghỉ ngơi trên cây, bị anh ta đập một phát liền hung hãn trườn đến.
May mắn con mãng xà không lớn, chỉ to hơn cổ tay một chút, Kiệt Trạch tộc Cơ Nặc rất có kinh nghiệm trong việc đối phó với mấy động vật hoang dã này, trước khi mãng xà chạm đến tiểu Trần, anh ta nhanh tay chặn lại bắt lấy, sau đó giơ lên, cười nói: "Không sao, không sao rồi."
Tiểu Trần chưa tỉnh hồn, mấy người khác ở xa nhưng thấy đầu mãng xà đầy hoa cũng dọa đến chân mềm nhũn.
Nhìn Kiệt Trạch lơ đễnh để mãng xà vào bụi cỏ, Thẩm Nam nhảy lên một hòn đá gần đó, không dám xuống.
Khương Nhạn Bắc bình tĩnh đến bên cạnh cô, nói: "Mọi người đừng sợ, phần lớn động vật hoang dã, nhất là mãng xà sẽ không vô cớ tấn công người khác, lúc nhìn thấy mọi người cố gắng tránh xa rồi hành động nhỏ nhẹ nhất, đừng quấy rầy chúng là được..."
Anh Vương quay phim của Tượng Tâm cũng rất tâm huyết, lúc còn đang kinh ngạc ngắn ngủi, anh ta cũng nhanh mở máy nhắm chuẩn chụp mấy tấm về con mãng xà.
Khúc dạo đầu ngắn ngủi này thật khiến trái tim mọi người co thắt, rốt cuộc cũng nhận ra hành trình vào rừng lần này sẽ không tốt đẹp như mình nghĩ.
Đến trưa, đoàn người đến một chỗ đất bằng phẳng, Kiệt Trạch sắp xếp cho mọi người tạm nghỉ một chút. Mọi người cất kỹ thiết bị vào ba lô, ngồi xuống nghỉ ngơi, đem lương khô và nước ra dùng.
Chỉ có Khương Nhạn Bắc đứng lên đi một vòng, sau đó đến chỗ cách đó mười mấy mét, ngồi xổm xuống ngửi ngửi, rồi lại đứng dậy, đi lên trước mấy bước, lại ngồi xổm thăm dò trên đất.
Thẩm Nam nhìn động tác kỳ quái của anh, thấy anh bỗng biểu lộ nghiêm trọng đi về, còn chưa mở miệng hỏi, anh đã trầm giọng: "Ở đây có voi rừng, có dấu chân cùng nước tiểu và phân còn rất mới, hẳn là có một đàn đã đi qua đây. Chúng ta phải mau rời đi, đừng chạm mặt bọn chúng."
Kiệt Trạch chạy đến chỗ anh xem xét, cũng nghiêm túc: "Đúng vậy, chúng ta tranh thủ chạy ngược hướng dấu chân của voi rừng đi."
Nhưng lúc mọi người đeo ba lô chuẩn bị đi, mặt đất bỗng rung chuyển, sau một tiếng hú của voi truyền đến.
Kiệt Trạch biến sắc, nói: "Mau chạy theo tôi."
Mọi người khoác ba lô, tay chân luống cuống chạy theo, chưa được bao xa thì tiếng chân voi đã ầm ầm vang lên.
Không chỉ có một con, mà là một đàn.
Đừng nói đến ba cô gái trong rừng không thể chạy nhanh, nhóm người quay phim khiêng máy móc cũng không thể nhanh được. Khương Nhạn Bắc thấy mấy cây dong lớn phía trước, nói lớn: "Không kịp nữa, mọi người leo lên cây."
Kiệt Trạch lúc này mới phản ứng, mấy người thành phố này đương nhiên không thể chạy nhanh được như anh ta, nhanh gật đầu: "Đúng rồi! Lên cây đi."
Cây dong lớn trong rừng, cao đến tận trời, thân cây rất thô ráp dễ leo trèo, là nơi để trốn rất tốt. Nhưng những người trẻ thành phố này đã quen xi măng cốt thép không thể tùy tiện leo lên.
Khương Nhạn Bắc phân phó: "Kiệt Trạch, anh leo lên trước, ở trên đó kéo người. Người khác leo lên sẽ nhanh hơn."
Kiệt Trạch ừm một tiếng, hai chân thoăn thoắt như khỉ leo cây, chỉ mất vài giây đã leo lên được cành cây hơn ba mét, vươn tay xuống: "Mau lên đây."
Khương Nhạn Bắc đứng dưới tán cây, hay tay chống lên thân cây ngồi xuống: "Phụ nữ các cô giẫm vai tôi lên trước đi."
Tiểu Diệp lúc này mới hoàn hồn, đạp lên vãi Khương Nhạn Bắc để anh nhướn người lên, Kiệt Trạch trên đó kéo cô bé lên, sau đó đến Trình Giai Giai.
Cuối cùng đến lượt Thẩm Nam, tiếng chân đã ngày càng gần, cô không nghĩ nhiều như vậy, dù hai chân mang giày leo núi đạp lên bả vai của Khương Nhạn Bắc đã bị hai cô gái trước giẫm đến lầy lội, chưa kịp đứng vững đã được anh nâng lên: "Nhanh lên."
Cành cây rất nhiều, lại đan xen với nhau. Lúc Thẩm Nam đi lên thì hai người phụ nữ kia đã đứng tách ra, nhường chỗ.
Cô đứng vững trên cành cây, từ trên cao nhìn đàn voi trong rừng chạy đến, cách đây khoảng mấy chục mét, theo sau là tiếng cây cối rì rầm, dọa đến gọi lớn Khương Nhạn Bắc còn đang dưới cây: "Nhanh lên một chút, đàn voi sắp đến rồi."
Khương Nhạn Bắc ừ một tiếng, bắt đầu leo lên. Anh từng chơi leo núi, động tác khá thuần thục, rất nhanh đã được một nửa nhưng bỗng nhiên nhảy xuống.
Thấy động tác của anh, lại thấy đàn voi ngày càng đến gần, Thẩm Nam quá sợ hãi, định gọi anh thì thấy anh đến bên gốc cây bên kia, đẩy Tiểu Trần mãi vẫn chưa lên được: "Nhanh lên!"
Tiểu Trần là người quay phim bằng máy bay không người lái, phương diện năng lực còn kém hơn cả người gánh cả dàn camera, người ở trên kéo cậu ta nhưng cậu ta chỉ bò lên một chút rồi trượt xuống, nhém xíu đã khóc. Đến khi Khương Nhạn Bắc nhấc cậu ta lên, giữ chặt lấy tay, cậu ta mới thở ra một hơi như sống lại.
Mà lúc này, đàn voi hú hét chạy đến. Người trên cây thấy Khương Nhạn Bắc còn ở dưới, sợ hãi thét lên.
Mặt Thẩm Nam trắng bệch nhìn thân ảnh lẻ loi ở dưới, trong lúc nhất thời quên cả hô hấp.
Khương Nhạn Bắc ngược lại vẫn trầm tĩnh, lấy nhanh một sợi dây thừng ném lên cho đám đàn ông, mượn lực giẫm lên cành cây trèo lên.
Tiếng ầm ầm như đất trời rung chuyển, cây cối ngã rạp, từng con voi chạy đến, mà con đầu đàn đã đến gần sát chân của Khương Nhạn Bắc.
Đến khi anh đứng an toàn trên cành cây, mọi người như trút được gánh nặng. Thẩm Nam nhém xíu đã tê liệt xỉu ngang.
Đàn voi khoảng năm, sáu con đi như vũ bão, san bằng toàn bộ cỏ cây xung quanh. Nghĩ đến nếu như bọn họ vừa nãy chạm mặt, hậu quả sẽ tàn khốc thế nào.
Tiểu Trần bên kia còn chưa hoàn hồn, nức nở: "Con m* nó! Sợ chết tôi rồi." Còn nói, "Thật sự cảm ơn thầy Khương, nếu không tôi đã đám quái vật khổng lồ này đạp cho nhừ xương."
Khương Nhạn Bắc lắc đầu thở hổn hển, nhìn Thẩm Nam chằm chằm phía đối diện, ánh mắt trấn an cô.
Thẩm Nam thở phào, mím môi cười với anh.
Đoàn người đợi trên cây hơn nửa giờ, xác nhận đàn voi rừng đã đi xa mới leo xuống.
Sau khi Thẩm Nam xuống, nhanh chóng đến trước mặt Khương Nhạn Bắc, thấp giọng hỏi: "Anh không sao chứ? Có bị thương không?" Chuyện vừa rồi khiến người ta thiếu chút lọt tim ra ngoài, lúc này cô đứng trên mặt đất nhưng trái tim còn treo lơ lửng, cả người như bay lên.
Đôi mắt đen láy của Khương Nhạn Bắc nhìn cô, lắc đầu trả lời: "Không sao."
Thẩm Nam nhìn bả vai anh, bọn họ đi vào rừng nửa ngày trời, giày dưới chân dính rất nhiều bùn, mấy người vừa nãy giẫm lên vai anh đều lưu lại không ít bùn đất trên đó, trong đó cũng bao gồm kiệt tác của cô.
Cô lấy khăn ướt ra, nói: "Trên vai anh dính rất nhiều đất, tôi giúp anh lau."
Khương Nhạn Bắc nghiêng đầu nhìn xuống bả vai mình, anh là người mắc bệnh sạch sẽ, dù trong rừng không để ý nhưng nhìn thấy nhiều bùn đất trên quần áo như vậy, cũng hơi nhíu mày.
Thẩm Nam không đợi anh đáp lại đã đưa tay lau cho anh.
Lúc tay cô đến gần anh, anh quay sang đối mặt với cô. Hai người cách nhau rất gần, hô hấp hòa vào nhau giữa không khí ẩm ướt của rừng mưa.
Lúc đầu Thẩm Nam không để ý ngẩng đầu lên, chạm đến coi ngươi đen sâu thẳm kia, trong chốc lát tựa như hai nhánh sông hợp thành một, dù bề ngoài phong đạm vân khinh nhưng lại có vô số gợn sóng cuồn cuộn trong đó.
Tiếng tim đập mạnh vang lên, nhưng không biết từ ai.
"Thầy Khương, lúc nãy thực sự rất cảm ơn anh!"
Bỗng nhiên Tiểu Trần nhảy ra, phá vỡ sự mập mờ giữa hai người. Khương Nhạn Bắc sờ mũi che giấu cảm xúc, hắng giọng: "Không có gì."
Thẩm Nam cũng nhanh dời mắt, cúi đầu thay khăn mới. Vừa lấy ra, Khương Nhạn Bắc đã tiếp nhận khăn tay: "Để tôi tự làm."
"Ừm" Thẩm Nam nhìn anh rồi nhanh chóng quay sang chỗ khác, đi đến chỗ hai người phụ nữ bên kia.
"Chị đang nóng sao?" Tiểu Diệp đang uống nước thì thấy cô.
"Không có."
"Sao mặt chị hơi đỏ vậy?" Tiểu Diệp dửng dưng hỏi lại.
Thẩm Nam: "... Hơi nóng thật." Sau đó lấy chai nước ra uống mấy ngụm.
Chuyện kinh hồn bạt vía này dù không làm mọi người quá kinh hãi mà kiệt sức, nhưng sau khi như từ cõi chết sống dậy, mọi người cảm thấy có chút hưng phấn. Tuổi trẻ đều thích kích thích, đồng thời vì nó mà tự hào, không chừng sau khi trở về mọi người đều đem chuyện từng trải này nói rất nhiều lần.
Cũng may buổi quay chiều đó rất thuận lợi, trước khi mặt trời lặn, Kiệt Trạch đưa tiểu đoàn tìm một chỗ cắm trại. Trong rừng rất khó tìm một bãi cỏ lớn, cách đó không xa còn có một dòng sông thanh tịnh.
Kiệt Trạch quả nhiên là cao thủ sinh tồn dã ngoại, lấy trong ba lô một cái nồi, sau đó đi xuống sông mò mấy con cái rồi đi vào rừng đào nhổ mấy cây nấm màu đen.
Lúc đầu mọi người còn e ngại loại nấm hoang dã của Vân Nam này, dù sao trong tin tức thường thấy đưa tin người Vân Nam trúng độc khi ăn nấm. Hỏi Kiệt Trạch đó là nấm gì, anh ta sờ đầu nói đây là nấm cục.
Mọi người chưa từng nghe qua, vẫn là Khương Nhạn Bắc đến giải thích một chút, nhìn qua phía bọn họ: "Đây là loài nấm rất quý, ký sinh trên rễ cây sồi."
"..." Vẫn chưa từng nghe qua.
Khương Nhạn Bắc nói tiếp: "Nó còn có một cái tên thường gọi là nấm hắc tùng lộ. Loại nấm đen này trên thì trường rất đắt, lên đến mấy ngàn vạn."
Nói đến hắc tùng lộ, đương nhiên không ai không biết.
Mọi người kinh ngạc nhao nhao đến trước mặt Kiệt Trạch, nhìn đám tùng lộ có giá trị không nhỏ này, không ai nghĩ rằng nó còn có cái tên giản dị như "nấm cục" được. Càng không nghĩ đến ngày bình thường lúc ăn món Tây, bọn họ chỉ nếm được một chút, vậy mà trong rừng mưa lại có thể ăn một bữa nấm tùng lộ hầm cá không cần cân nhắc giá cả này.
Chuyện đột nhiên xa xỉ này khiến bọn họ tạm thời ném sự nguy hiểm của rừng mưa ra sau đầu.
Mặt trời lặng dần, trời cũng bắt đầu tối, sao đã sáng vằng vặc ở phía xa. Phân nửa người ở khu cắm trại, còn một nửa đi chụp cảnh đêm, đến khi kết thúc công việc đã gần khuya.
Cắm trại cần canh gác đêm luân phiên, dù ba cô gái muốn gia nhập nhưng cả đoàn đều có phong thái thân sĩ, kiên quyết không đồng ý. Thẩm Nam cùng hai người kia đành thôi, rửa mặt rồi chui vào lều nghỉ ngơi.
Độ ẩm của rừng rất lớn, dù lều vải và túi ngủ có chống nước nhưng vẫn có cảm giác không khí ẩm ướt xâm nhập vào xương tủy, thêm đó còn cả tiếng côn trùng kêu vang cách đó không xa, không thể ngủ sâu được.
Thẩm Nam nằm một mình trong lều, trằn trọc không biết bao lâu mới mơ màng ngủ một chút, nhưng sau lưng bỗng bị đau khiến cô nửa mơ nửa tỉnh than nhẹ một tiếng, sau đó hoàn toàn tỉnh táo.
"Sao vậy?" Khương Nhạn Bắc nói nhỏ bên ngoài.
Thẩm Nam chui ra khỏi túi ngủ, thấp giọng: "Hình như bị con gì cắn."
Khương Nhạn Bắc nói: "Cô ra đây, tôi xem cho."
Thẩm Nam kéo khóa lều vải đến, tay chân luống cuống đi ra, đau đớn phía sau lại nhói lên nhưng cô sợ ảnh hưởng đến người khác đang ngủ, chỉ có thể đè xuống hít một hơi lạnh.
"Bị cắn chỗ nào?" Khương Nhạn Bắc ngồi bên đống lửa hỏi.
Thẩm Nam ngồi cạnh anh: "Ở trên lưng hình như có con gì đó."
Cô xoay người kéo áo xuống, lộ ra một tấc da trắng nõn bên ánh lửa.
Khương Nhạn Bắc híp mắt nhìn điểm đen nhỏ trên làn da trắng nõn của cô, thấp giọng: "Có một con côn trùng, cô đừng nhúc nhích, tôi giúp cô lấy xuống."
Thẩm Nam tê dại: "Không phải con gì độc đấy chứ?"
"Không phải, là côn trùng nhỏ thôi."
Khương Nhạn Bắc lấy chai dầu bên cạnh, đổ xuống con côn trùng đen rồi vỗ lên da nhè nhẹ, sau đó lấy một cành cây nhỏ vẩy một cái.
Thẩm Nam cảm giác thứ bám trên lưng đã rời đi, xoay người nhìn anh, hiếu kì hỏi: "Côn trùng gì vậy?"
Nhưng cô còn chưa thấy rõ, Khương Nhạn Bắc đã ném nhánh cây vào đống lửa trước mặt, nhàn nhạt nói: "Chỉ là côn trùng thường thôi, cô chờ chút để ra máu, tôi dùng cồn rửa cho cô."
Thẩm Nam xoay người lần nữa, Khương Nhạn Bắc lấy trong túi một chai cồn, lấy tăm bông nhúng vào rồi nhẹ nhàng lau vết máu trên lưng cô.
Làm cho Thẩm Nam xót xa than nhẹ.
Khương Nhạn Bắc dừng tay, kéo áo cô lên: "Được rồi, không sao cả."
Thẩm Nam xoay người, thấy trên tăm bông còn dính ít máu, nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc là con gì vậy? Cắn đến mức người khác chảy máu, thật sự không có độc sao?"
Khương Nhạn Bắc ném tăm bông vào đống lửa, nhìn cô nói: "Không có độc." Ngừng một chút rồi bổ sung, "Là con đỉa."
"Cái gì?!" Cũng may Thẩm Nam phản ứng kịp, trước khi thét lên đã che miệng lại.
Lúc đầu vết thương trên lưng chỉ hơi đau, nhưng nghe anh nói xong lại cảm thấy người như có mấy con đang bò khắp nơi, da đầu tê dại cả lên.
Cô ngọ nguậy đứng đậy, cả chân tay đều run, muốn hất mấy thứ đáng sợ này ra.
Khương Nhạn Bắc nghiêng đầu nhìn cô, mặt lúc đầu không chút biểu tình bỗng lộ một nụ cười nhẹ: "Không phải cô nằng nặc hỏi đó sao."
"Tôi không hề nghĩ đến con đỉa, tôi còn đang run, vẫn còn cảm giác đó."
"Không sao, muốn là có ngay, tôi giúp cô chọn vài cách đối phó. Đến bao nhiêu con có bấy nhiêu cách, với mấy loại này tôi rất có kinh nghiệm."
Thẩm Nam cũng biết mình bị tâm lý, nhưng nghe anh nói toàn thân vẫn không thể thoải mái, bĩu môi nói: "Anh đừng châm dầu vào lửa được không?"
Khương Nhạn Bắc khẽ cười: "Cô không biết đỉa sợ lửa sao?"
Thẩm Nam nghẹn họng, ngước nhìn đống lửa trước mặt. Qua một ngày bôn ba, lại phải gác đêm mà anh vẫn không tiều tụy hay tàn phai nhan sắc, khuôn mắt vẫn tuấn tú như cũ.
Lúc này cô mới phát hiện chỉ có một mình anh gác đêm, lúc đầu bọn họ đã sắp xếp hai người một nhóm mà, cô hiếu kỳ: "Sao chỉ có mình anh?"
"Tần Quan ngủ như chết, dù sao cũng chỉ có hai tiếng nữa là trời sáng, nên tôi không gọi anh ta dậy."
Thẩm Nam đưa tay nhìn đồng hồ, mới nhận ra thì ra đã đến năm giờ. Chuyện giày vò vừa rồi cô cũng không thể ngủ tiếp, nghĩ ngợi rồi lại ngồi xuống cạnh anh: "Tôi cùng anh trông, dù sao cũng không ngủ được."
Khương Nhạn Bắc lấy thêm củi châm vào, nói: "Không sợ trên đất có đỉa à?"
Thẩm Nam nghi ngờ anh đang cố ý, cô liếc anh một cái: "Sợ gì chứ? Dù sao đến bao nhiêu anh giúp bấy nhiêu mà."
Khương Nhạn Bắc cười nhẹ.
Hai người nhất thời không nói gì, gió trong rừng thanh mát thoảng qua, đống lửa phát ra tiếng tí tách. Lều vải sau lưng, có tiếng mơ hồ lẩm bẩm cùng nói mớ, khu đất trống này bỗng trở nên yên tĩnh trống trải.
Thẩm Nam hơi nghiêng đầu, khẽ nhìn gò má anh, ánh lửa di chuyển, tựa hồ lông mi anh cũng đi theo.
Cô lơ đãng hơi: "Vì sao anh làm công việc này?"
Khương Nhạn Bắc ừ một tiếng, cái nhìn khiến cô không hiểu lắm.
Thẩm Nam nói: "Vì sao anh tốn sức nhiều năm như vậy, chỉ làm việc bảo vệ sinh thái thôi?" Rất nhiều giáo sư hay học giả của các ngành khác, khi có tiền đều sẽ làm công ích, chủ yếu là mua danh tiếng hoặc chỉ làm sơ sài, có rất ít nguời làm chuyện phi lợi nhuận.
Khương Nhạn Bắc hơi sững sờ, cười nói: "Bởi vì tôi thích thiên nhiên."
Ngừng một chút rồi nói thêm, "Bởi vì thiên nhiên chân thực, không dối trá như loài người."
Ngữ khí của anh như gió thoảng mây bay, phảng phất như chỉ thuận miệng nói, nhưng trong ánh lửa, Thẩm Nam nhìn sắc mặt anh trầm xuống mấy phần. Thế nên cô không tiếp tục hỏi.
Hai người không hẹn mà cùng trầm mặc, Thẩm Nam chợt nhớ đến, nhẹ cười: "Đúng rồi, năm thứ tư đi chơi xuân, tôi như kẻ điên loạn tự tung tự tác, có phải lúc đó anh cực kỳ ghét tôi không? Cũng rất muốn đánh tôi một trận?"
Cô cố ý nói rất thoáng, che giấu sự xấu hổ năm đó giữa hai người.
Khương Nhạn Bắc nhìn đôi mắt cô cong cong ý cười, hạ mi xuống: "Đúng là có hơi ghét. Nhưng mà..." Anh ngừng lại, "Tôi không ghét."
Ánh mắt anh âm trầm như nước, bên trong còn có gợn sóng lấp láp, không phân biệt được đó là tâm tình anh hay do đống lửa.
Thẩm Nam hơi rung động, thấy hình ảnh của mình trong đôi mắt anh cực kỳ rõ ràng.
***
Tác giả:
Không ghét, chính là thích nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...