Nhạn Bay Hướng Nam

Ăn sáng xong, đoàn người chính thức xuất hiện. Bọn họ thuê hai người lái xe, dẫn đường là anh chàng tộc Cơ Nặc, tên là Kiệt Trạch. Vóc người tâm trung, làn da ngăm đen, nhìn rất khỏe khoắn.

Xe đi trên đường lớn, trước khi tiến vào rừng mưa, hai chiếc camera đã dựng lên, ba cô gái ngồi sau cùng lái xe và Khương Nhạn Bắc ngồi ở ghế lái phụ.

Đi qua một rừng cao su lớn ven đường, tiểu Diệp không nhịn được thốt lên: "Rừng cây liên tiếp thật xinh!"

Người tình nguyện Giai Giai của IWF xem thường nói: "Có đẹp gì đâu? Rừng cao su này gọi là rừng sa mạc, cô biết tại sao không?"

Tiểu Diệp không hiểu liền hỏi: "Vì sao vậy?"

Trình Giai Giai nói: "Vì rừng cao su sau thập niên tám mươi chin mươi, đa số đều do công nhân trồng. Mà trước khi gieo thì điều trước tiên phải đốt rừng, đào sâu vào đất, thanh trừ sạch sẽ chất hỗn tạp lẫn dinh dưỡng trong đó. Sau khi trồng cao su còn sử dụng thuốc diệt cỏ, chỉ giữ loài cao su.

Nhiều nơi sử dụng thuốc hữu cơ cam, ngoại trừ lợn rừng và mối, cả khu rừng cao sư lớn không nhìn thấy bấy kỳ loài động vật gì. Cả một thời gian dài, diện tích rừng mưa càng nhỏ, tính đa dạng của sinh vật bị phá hoại nghiêm trọng, đất bị rửa trôi.

Cô không nhận ra mấy rừng cao su này, từ xa nhìn vào, trên đất toàn màu vàng không? Giống sa mạc không? Mà cô có chú ý đến nước song bên này toàn màu vàng, đó đều là đất màu bị rửa trôi."

"Là vùng Đen!" Kiệt Trạch lái xe cười nói: "Chúng tôi đều nói đó là vùng chim không bay rắn không bò."

Tiểu Diệp kinh ngạc: "Ghê vậy sao!"

"Không phải sao? Mọi người thật sự vì tiền mà không để ý hậu quả. Nơi này nhiều rừng cao su như vậy, đều là đốn trộm phóng trộm."

Thẩm Nam nghe cô nói cũng âm thầm kinh ngạc, cô đi qua một rừng cao su chỉnh tế lớn như vậy, ngược lại không cảm thấy đẹp như tiểu Diệp. Dù sao cô cũng hiểu được một chút về sinh vật, hiểu được nếu trong rừng chỉ thu hoạch được một loài, cũng không phải chuyện tốt. Nhưng vì đều là cây công nghiệp, cô thật sự không nghĩ nhiều.

Tiểu Diệp đầy căm phẫn: "Con người đúng là quá tham lam, đúng không thầy Khương?"

Lúc đầu Khương Nhạn Bắc đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe cô hỏi đến mình, mở mắt ra cười nói: "Nền kinh tế phát triển phải bỏ ra chút mất mát. Ở khu dân tộc thiểu số này không giống thành thị, có nhiều sản nghiệp phát triểu, thường rất nghèo khó. Trước kia cao su cực kỳ đắt đỏ, mấy thứ kết tủa màu trắng như vàng, đem đến tài lộc cho dân bản xứ, mọi người đương nhiên sẽ chạy theo. Cái này cũng không thể nói tham lam, chỉ vì cuộc sống mà thôi. Lúc mà vấn đề no ấm cũng không giải quyết được, nói gì đến bảo vệ sinh thái. Nhưng giờ kinh tế đã điều chỉnh, bảo vệ rừng mưa cũng sớm đưa vào những việc quan trọng, rất nhiều rừng cây vẫn còn trồng ở đó."

Ngữ khí anh êm tai, khiến Thẩm Nam nghe thấy rất chân thành.

Kiệt Trạch gật đầu nói: "Nhà bọn tôi trước kia cũng nhờ cao su mà thoát nghèo, bất quá bây giờ du lịch bên này phát triển, thu nhập trong nhà cũng không dựa vào cao su nữa."

Tiểu Diệp tủm tỉm cười gật đầu: "Làm việc với thầy Khương thật sự mở mang tầm mắt."


Khương Nhạn Bắc nhìn đằng sau một chút – chính xác là nhìn Thẩm Nam, buồn cười nói, "Chỉ sợ mọi người cảm thấy tôi đang dạy dỗ, rất nhàm chán đấy." Ngừng lại rồi bổ sung một câu, "Khi tôi đi học, có sinh viên ngủ từ đầu đến cuối."

Tiểu Diệp kinh hãi: "Lớp của thầy Khương cũng có người ngủ sao?"

"Đương nhiên", Khương Nhạn Bắc ngừng một chút, cười trêu chọc, "Lúc đi học, trong viện của tôi có một thầy giáo rất nổi tiếng dạy hay, cũng có người ngủ trên lớp sắp đắc đạo thành tiên rồi."

Thẩm Nam càng nghe càng không đúng, người này không phải ngấm ngầm nói mình đó chứ? Năm đó đúng là có một vị giáo sư đức cao vọng trọng, trong lớp rất được sinh viên ưa thích, chỉ có cô ngày nào đi học cũng ngủ, vì thế còn khiến đám fan của vị giáo sư đó bất mãn, bây giờ cô nghi ngờ Khương Nhạn Bắc cũng trong đám đó.

Cô liếc mắt nhìn anh, anh lại cười như không cười, quay đầu tiếp tục nghỉ ngơi.

Hôm nay chưa vào khu rừng nguyên thủy, chỉ quay xung quanh rừng cùng hang động, đều là điểm tham quan lôi cuốn mà cách nhau không gần, hành trình cực kỳ gấp. Cũng không biết vì mùa đông hay vì những khu này không nối liền với nhau, động vật tương đối ít xuất hiện, dù đã đến khu hoang dã nhưng động vật khác cũng không nhiều.

Bởi vì những nơi này đều đã quen thuộc, công trình cũng hoàn mỹ, đại đa số phim quay được cũng đã hoàn thành. Thuận lợi nhưng cũng có chút vô vị, tẻ nhạt.

Bởi vì hành trình khá gấp, cả ngày đều không dừng lại, lúc trở về khách sạn đã tối. Mọi người tùy tiện ăn chút gì rồi về phòng nghỉ.

Sau khi rửa mặt đã chin giờ, có thể vì mệt mỏi nên không thể ngủ ngay. Tiểu Diệp nằm trên giường gọi điện nũng nịu với ba mẹ.

Gia đình hoàn hảo của cô bé thật sự hạnh phúc, nếm một chút khổ đã nũng nịu với ba mẹ, vì ba mẹ của các cô đều chắn hết mọi đau khổ.

Mà Thẩm Nam chỉ có chiếc thuyền hỏng là Thẩm Quang Diệu, mấy năm nay khổ cực chưa từng than khóc với ông, bởi vì ngoại trừ khiến Thẩm Quang Diệu khó chịu cũng không còn ý nghĩa gì khác.

Cô nhìn cô bé lẩm bẩm lăn lộn trên giường, cô cười nhẹ mặc áo khoác ra cửa.

Trong vườn hoa không có ai, Thẩm Nam ngồi trên ghế gỗ, nhiệt độ ban đêm mười mấy độ, là thời tiết phương nam mấy khi mát mẻ, lại thêm độ ẩm của cây cối khiến tâm trí càng thanh thản.

Cô lấy điện thoại gọi video cho Thẩm Quang Diệu, bên kia nhanh kết nối, mặt tròn của Thẩm Ngọc xuất hiện trên màn hình.

"Chị ơi!" Tiểu gia hỏa hưng phấn gọi to trong điện thoại.

Thẩm Nam cười hỏi: "Em còn chưa ngủ à?"


Thẩm Ngọc nói: "Không sao, hiện tại nghỉ đông, ba ba nói có thể ngủ muộn một chút. Em đang chờ điện thoại của chị với ba."

Thẩm Nam bật cười: "Hôm nay em ở nhà làm gì vậy?"

Thẩm Ngọc nói: "Đọc sách học chữ, còn chăm sóc ba ba."

"Chăm sóc ba thế nào?"

"Bưng trà đổ nước cho ba, còn rửa hoa quả cho ba."

"Hoa quả gì thế?"

"Dì Trương mua cà chua bi rất ngọt" Thẩm Ngọc còn nói, "Em để lại trong tủ lạnh cho chị, chờ chị về ăn."

"Em ăn đi, hoa quả để lâu sẽ hư đó, chờ chị về rồi lại đi mua."

"Được ạ." Thẩm Ngọc chu môi: "Khi nào chị về? Em nhớ chị rồi."

Thẩm Nam: "Hai ngày nữa."

Thẩm Ngọc ồ một tiếng rồi đưa điện thoại cho Thẩm Quang Diệu, thấy gương mặt già nua xuất hiện trong video, Thẩm Nam nói: "Ba, ở nhà có khỏe không?"

Thẩm Quang Diệu nói: "Vẫn khỏe, ba nghe trên mạng nói trong rừng mưa rất nguy hiểm, gì mà trâu rừng rắn độc khắp nơi, con nhất định phải cẩn thẩn một chút."

Thẩm Nam cười: "Làm gì khoa trương như vậy?"

Thẩm Quang Diệu: "Dù sao tự mình cẩn thận một chút, quần áo giày dép cũng kín vào."

"Con biết rồi, tụi con có người dẫn đường, còn có chuyên gia sinh vật đối với chuyện này rất quen thuộc, ba đừng lo lắng."

Thẩm Quang Diệu gật đầu: "Vậy mỗi tối đều phải gọi video báo bình an cho ba, nếu không ba với tiểu Ngọc đều không yên lòng."


"Dạ biết, ba bảo tiểu Ngọc ngủ sớm đi, còn bé ngủ muộn sẽ không cao."

Vừa dứt lời đã nghe Thẩm Ngọc kêu lên: "Chị ơi em đã nằm trên giường, lập tức ngủ ngay."

Thẩm Nam bật cười: "Con cúp máy đây."

"Ừm"

Tắt video, cô thở dài yếu ớt.

Hối hận vì lựa chọn cuộc sống này sao? Có lẽ lúc đầu rất thống khổ mà giãy dụa, nhưng từ từ cũng không còn khó chịu nữa.

Cô từng hận ba mình thấu xương, nhưng ngoại trừ chuyện này, Thẩm Quang Diệu đối với con gái thực sự yêu thương. Mấy năm phản nghịch thời Đại học của cô, đều khiến ông tức giận đến giậm chân, đưa tay lên vô số lần nhưng không rơi xuống.

Lần động thủ duy nhất là lúc ông nói Trần Cần mang thai, chuẩn bị cưới cô ta. Cô nghe tin nổi trận lôi đình, trước mặt ông đạp một cước vào bụng tiểu tam, tạo thành điềm báo sinh non. Dù rất yêu chiều con nhưng đến cùng, Thẩm Quang Diệu vẫn tức giận cho cô một bạt tai.

Dù như vậy, sau khi cô đùng đùng nổi giận bỏ nhà đi, Thẩm Quang Diệu vẫn chủ động gọi điện, ôn tồn giảng giải với cô.

Thậm chí sau khi sinh Thẩm Ngọc, Thẩm Quang Diệu vì trấn an cô mà chuyển nhượng tám mươi phần trăm cổ phần dưới tên cô. Chỉ là Thẩm Quang Diệu trong thương trường hai mươi năm, nằm mơ cũng không nghĩ đến cuồng phong vừa đến, tài chính bên công ty có vấn đề, toàn bộ Thẩm thị rất nhanh tàn lụi, không đến một năm đã phá sản, bao nhiêu cổ phần cũng biến thành tro.

Sau này Thẩm Nam nghĩ đến, Trần Cần quyết bỏ đi sau khi Thẩm gia xảy ra chuyện, đại khái cũng vì mấy năm nay đều chịu nhục. Dù sao con gái đối với Thẩm Quang Diệu mà nói, không chỉ xếp trước vợ, thậm chí còn không sánh nổi với con trai.

Đang thất thần bỗng nhiên truyền đến tiếng ho khan.

Thẩm Nam quay đầu nhìn lại, thấy Khương Nhạn Bắc trong bộ quần áo ngủ, anh ho khan đi tới, hỏi: "Sao còn chưa nghỉ ngơi?"

Thẩm Nam nói: "Sợ ngủ sớm mai dậy sơm, ban ngày rất mệt rồi."

Khương Nhạn Bắc ngồi xuống bên cạnh, giữa hai người cũng còn một tấc khoảng cách.

Thẩm Nam cười khẽ: "Chân thực sự rất nhức đấy."

Khương Nhạn Bắc: "Không nghĩ được cô rất giỏi." Nói rồi còn bổ sung, "Mấy người con gái các cô có thể chịu khổ được, một câu phàn nàn cũng không."

Thẩm Nam nói: "Cũng không thể níu đoàn lại."

Khương Nhạn Bắc trầm mặc chốc lát, nói: "Ngày mai chúng ta đi vào khu nguyên thủy, đường sẽ không tốt như hôm nay, thế nào cũng sẽ gặp được động vật nguy hiểm. Mà buổi tối còn dựng lều dã ngoại."


"Tôi biết, chúng tôi đã chuẩn bị xong, cũng học qua cách thức cấp cứu."

Khương Nhạn Bắc nhìn cô một chút: "Thật ra con gái các cô không trực tiếp quay phim, ngày mai không cần phải leo núi, nghỉ ngơi ở khách sạn cũng được."

Thẩm Nam mở to mắt, cười nói: "Vậy sao được? Tôi và tiểu Diệp đều muốn đi theo, mấy người quay phim còn cần bọn tôi hỗ trợ. Thêm nữa, chúng tôi là một đội, không thể không lên núi được."

Khương Nhạn Bắc trầm mặc, rồi bỗng cười khẽ: "Đúng thế." Dứt lời, đứng lên lấy một bình nhỏ cho cô, "Thuốc này cô cùng tiểu Diệp đấm bóp một chút, rất có hiệu quả, nếu không ngày mai chân các cô sẽ rất đau đấy."

Thẩm Nam nhận lấy bình, cười: "Anh trực tiếp đưa đến phòng là được, tiểu Diệp có ở đó mà."

Khương Nhạn Bắc nói: "Tôi sợ buổi tối gõ cửa phòng của nữ không tiện lắm, thấy cô ở đây nên trực tiếp đưa."

Thẩm Nam đối với khái niệm phân biệt này của anh thật bội phục, cũng cảm thấy buồn cười, cô nắm bình trong tay: "Cảm ơn."

Khương Nhạn Bắc: "Đừng khách sáo, tôi lên lầu đây, cô cũng sớm nghỉ ngơi."

Thẩm Nam: "Ngủ ngon."

Khương Nhạn Bắc gật đầu, quay người đi, bỗng dừng bước quay lại nhìn cô.

"Sao vậy? Còn việc gì à?"

Khương Nhạn Bắc lắc đầu: "Không có gì, chỉ nhìn một chút."

"Nhìn tôi?"

"Ừm." Ngừng một chút, Khương Nhạn Bắc lại hời hợt nói, "Em thật sự rất xinh."

Thẩm Nam: "..."

Nhìn bóng dáng cao lớn đã rời đi, Thẩm Nam một lúc lâu mới hồi phục tinh thần.

Đây là cô đang bị trêu ghẹo sao?

Giáo sư Đại học nghiêm túc vậy mà cũng đùa giỡn với phụ nữ?

Nhưng Thẩm Nam thân là một kẻ sành sỏi chinh chiến nhiều năm lại không chịu được mà mặt đỏ đến tận mang tai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui