" Tôi không tin...nói dối".
Tiểu Vy đẩy Bạc Cơ ngã xuống ngay cạnh Nhâm Thiếu Hoài
" Bạc Cơ...em sao không...".
Nhâm Thiếu Hoài hoảng hốt nhìn cô máu chảy quanh miệng, nhưng cô không trả lời, cô dành sức để giải thích cho Tiểu Vy
" Lần đó, tôi đã tha cho Tiểu Viễn nhưng với điều kiện anh ta phải biến mất khỏi Bạc thị, nhưng chính hắn - Vương Ngạn đã giết anh cô"
" Đừng có điêu toa, chính anh tôi trước khi chết đã nói rằng, sếp của anh ấy muốn giết anh ấy, mà sếp của anh ấy chỉ có cô thôi"
" Lúc đó, Tiểu Viễn ăn hai mang, sếp của anh ta lúc đó có cả Vương Ngạn nữa, cô hỏi anh ta xem"
Tiểu Vy quay lại nhìn Vương Ngạn nhưng anh ta nhún vai giả vờ không liên quan.
Bạc Cơ lại tiếp
" Tiểu Vy, trước khi Tiểu Viễn rời khỏi Bạc thị, anh ấy có nói với tôi, anh ấy sẽ đưa em gái về quê ở Giang Thất, sẽ không xuất hiện ở thành phố này nữa, cô nghĩ xem có ai lại nói với kẻ muốn giết mình nơi mình sẽ đến không?"
Đến đây, Tiểu Vy có chút ngỡ ngàng, kì thật, trước lúc bị giết, Tiểu Viễn đã nói với Tiểu Vy là muốn đưa cô về quê lánh nạn
" Tiểu Vy, hãy tỉnh táo lại đi, cô thực tin con người Vương Ngạn khi bị phản bội sẽ dễ dàng tha cho người khác sao, huống chi khi đó, Tiểu Viễn làm tổn thất cho hắn một khoản không nhỏ"
Nghe vậy, Tiểu Vy như bừng tỉnh, cô ngờ vực quay sang hỏi Vương Ngạn
" Vương Ngạn, những gì cô ta nói có đúng không?"
Vương Ngạn nghe vậy thì cười khẩy, đến đây thì hắn cũng chẳng che giấu làm gì nữa, hắn đã đạt được mục đích rồi, liền ngửa bài
" Đúng...không sai...!chính tôi đã giết Trần Tiểu Viễn"
" Thằng chó má....tao giết mày".
Tiểu Vy như hoá điên lao vào nắm cổ áo Vương Ngạn nhưng rất nhanh bị hắn quăng ra như quăng con mèo nhỏ
" Mẹ kiếp....vốn định chơi mày thêm thời gian nữa nhưng thế này thì mất hứng"
Tiểu Vy chỉ biết nằm gào khóc trên nền đất lạnh giá, cô hối hận, đau đớn, căm phẫn và cả tủi hổ
Vương Ngạn mặc kệ chẳng quan tâm tiến về phía Bạc Cơ đang đổ gục cạnh chân Nhâm Thiếu Hoài, hắn ta cúi xuống, bóp mặt Bạc Cơ, nhìn vào gương mặt bị tát đến sưng đỏ mà suýt xoa
" Trời ạ, khuôn mặt đẹp vậy mà con ả kia lại đánh ra thế này"
" Mày muốn gì".
Cô gằn từng chữ
" Tao muốn mày, ngay lúc này, tao sẽ cưỡng bức mày trước mặt thằng kia".
Hắn vừa nói vừa cưới lưu manh nhìn Nhâm Thiếu Hoài
" Thằng chó....tao cấm mày động vào cô ấy....tao sẽ liều mạng với mày".
Anh liên tục giãy dụa, giằng dây thừng đang trói tay anh đến rỉ máu nhưng không được
" Vậy sao, chứng minh đi"
Nói rồi, hắn kéo lê Bạc Cơ ra một đoạn, bắt đầu cởi áo khoác, cởi thắt lưng, Bạc Cơ thấy vậy điên cuồng giãy dụa phản kháng
" Thằng khốn....buông tao ra...."
Nhâm Thiếu Hoài cũng gào thét không ngừng , liên tục căng cổ tay để giằng dây thừng.
Chỉ có Vương Ngạn hả hê hà hít trên cổ Bạc Cơ.
Hắn đang định xé áo cô thì bất ngờ một loạt tiếng súng vang lên, người nổ súng chính là Tiểu Vy, cô lén giấy súng ở ống quần nhằm định ra tay giết Bạc Cơ nhưng lúc này cô đã tỉnh ngộ, kẻ đáng chết là Vương Ngạn
Lần đầu cầm súng nên cô không biết phải làm sao, khua lên bắn loạn xạ, không ngờ hạ được hai tên thuộc hạ của Vương Ngạn và bắn trúng tay Vương Ngạn, vừa bắn cô vừa gào lên
" Thằng chó Vương Ngạn chết đi"
Bị bắn trúng Vương Ngạn dừng hành động, chạy nhanh tránh đạn.
Nghe tiếng súng đạn, thuộc hạ của Bạc Cơ cũng nhanh chóng tiến vào đấu súng với đám người của Vương Ngạn
Trong lúc hỗn loạn, Bạc Cơ nhanh chóng dồn sức chạy về phía Nhâm Thiếu Hoài cởi trói cho anh, cả hai ôm lấy nhau cúi xuống chạy ra ngoài.
Khi ngoái đầu lại đã thấy Tiểu Vy bị thuộc hạ của Vương Ngạn nã đạn đầy người, câu cuối cùng cô nói là :
" Thiếu Hoài, xin lỗi".
Rồi ngã gục xuống, cái giá phải trả cho sự ngu ngốc của cô quá đắt khiến cô đoản mệnh
Nhâm Thiếu Hoài vẫn kiên định bảo bọc Bạc Cơ chạy ra ngoài, thuộc hạ của cô cũng giàn hàng che chắn để họ chạy, giữa đám người đang đấu súng, anh và cô nhanh chóng thoát thân chạy vào rừng, chỉ cần ra đến bìa rừng sẽ có thêm tiếp viện cánh hai của cô.
Anh nắm chặt tay cô chạy nhưng không ngờ Vương Ngạn cùng một tên thuộc hạ của hắn cũng thoát ra mà đuổi theo cô, khi chạy đến mỏm núi, bên dưới là lòng biển đang dậy sóng, tên thuộc hạ nổ súng bắn trúng chân của Nhâm Thiếu Hoài khiến anh ngã khuỵ xuống
" Thiếu Hoài....".
Bạc Cơ hét lên khi thấy anh bị đạn, rồi dìu anh đứng thẳng dậy, nhưng họ không chạy kịp, cô nhìn ta sau đã thấy Vương Ngạn cùng tên thuộc hạ của hắn đã đuổi kịp
Cô liền rút súng ra, đây là súng côn trộm được khi Vương Ngạn đè cô xuống.
Lúc này 4 người đối mặt nhau, tên thuộc hạ chĩa súng vào Nhâm Thiếu Hoài, Bạc Cơ chĩa súng vào Vương Ngạn.
Vương Ngạn định rút súng ra mới phát hiện súng của mình không còn
Tình thế này là một dọa một, Vương Ngạn lên tiếng đe doạ
" Hạ súng xuống, nếu không Nhâm Thiếu Hoài sẽ chết"
Bạc Cơ cũng không vừa, cô nói với tên thuộc hạ của Vương Ngạn
" Mày bỏ súng xuống, nếu không tao giết chủ của mày"
" Hahaaa....cô nghĩ cô đạn của một tay không chuyên như cô sẽ bay nhanh hơn đạn của một sát thủ chuyên nghiệp sao...hơn nữa....tôi có mặc áo chống đạn này".
Vừa nói hắn vừa vạch áo sơ mi ra, quả thực hắn mặc áo chống đạn
Bạc Cơ thẫn thờ, hoảng loạn, tay cầm súng của cô run run.
Cô hơi đánh mắt nhìn Nhâm Thiếu Hoài
" Bạc Cơ, đừng, bắn hắn đi, bắn vào đầu ấy".
Anh lên tiếng trấn an cô, tuyệt đối không thể để cô hạn súng, làm vậy chắc chắn Vương Ngạn sẽ giết cả hai
" Hahaaa...!Bạc Cơ...cô nghĩ cho kĩ đi, ngay khi cô nổ súng, thuộc hạ của tôi cũng sẽ bắn thủng não Nhâm Thiếu Hoài, mà chưa kể cô có nhắm trúng được đầu tôi hay không"
Hắn nói hoàn toàn có lý khiến tinh thần cô lung lay.
Toàn bộ biểu hiện này đều lọt vào mắt Nhâm Thiếu Hoài.
" Bạc Cơ, tôi đếm đến ba, nếu cô không bỏ súng xuống, thuộc hạ của tôi sẽ tặng cho Nhâm Thiếu Hoài một viên kẹo đồng vào giữa trán....! 1....2...."
" Khoan....tôi...tôi bỏ"
Thực sự cô làm không nổi, nghĩ đến việc anh bị bắn đã khiến cô đau không thở nổi rồi, cô đầu hàng thôi.
Đúng lúc này, anh cất tiếng gọi tên cô khiến cô quay sang nhìn anh
" Bạc Cơ...hãy nhớ rằng....anh yêu em".
Kèm theo câu nói đó là một giọt nước mắt của anh rơi xuống
Dứt câu anh chạy như điên thẳng về phía tên thuộc hạ kia, cùng lúc đó là tiếng súng vang lên, là của tên thuộc hạ kia bắn vào bụng anh.
Anh không màng vẫn xông lên ôm lấy hắn nhảy xuống biển.
" Khônggggggg".
Hành động của anh diễn ra quá nhanh khiến cô không ngăn được, cô gào lên khi nhìn anh ôm tên kia nhảy xuống biển, cô vội lao đến nhưng bị Vương Ngạn tóm lấy để giằng cây súng, trong lúc giằng co, súng nổ trúng hạ bộ của hắn khiến hắn chao đảo gào lên ngã ra đất
Bạc Cơ chẳng quan tâm nữa, cô chạy ra nhìn xuống mặt biển đang xô sóng ầm ầm, cô gào lên đau đớn
" Thiếu Hoài....aaaa....anh ơi...huhuuu....áaaaa"
Cô như hoá điến quay lại cầm súng lên nã liên tục vào Vương Ngạn, một phát đi lệch trúng đầu khiến hắn chết ngay.
Cô quỳ xuống mặt đấy gào khóc thảm thiết, rồi như lò xo bật dậy chạy lại định nhảy xuống biển với anh nhưng ngay khi cô nhảy đã vòng tay của Hàn Khiêm giữ lại
" Buông ra....huhuuu....tôi phải tìm Thiếu Hoài....aaaaaaa....huhuuuu"
Hàn Khiêm không còn cách nào đành đánh ngất cô, trước khi bất tỉnh cô còn liên tục lẩm bẩm tên anh : " Thiếu Hoài....đừng đi"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...