Chương 12 : Chủ động làm lành!
Henry đưa ba cô gái trở về nhà xong rồi cùng Roy lên rừng trúc. Xe băng qua nhiều con đường gồ gề, lầy lội. Henry tập trung lái xe và nghe nhạc. Không hề để ý mọi thứ xung quanh. Bên cạnh là Roy đang ngồi nhắn tin, thi thoảng lại khẽ cười trộm.
Quán bar xập xình sắc màu mờ ảo, Jonathan ngả người xuống, hít một hơi điếu thuốc trên tay rồi khẽ nhả khói. Mắt ánh lên sự vui vẻ toại nguyện khi đọc những dòng tin nhắn từ ai kia.
"Tối mai nhé"
Jonathan gửi tin nhắn đi. Khẽ liếc nhìn đồng hồ một cái, hai tay quàng về phía sau cổ, thả lỏng người một cách khoan khoái, dễ chịu.
Lòng hắn ta rộn lên một cảm xúc, đó là nhớ. Nhưng chắc chắn người đó không phải là Alice. Có thể nói Alice đã quá cũ, hắn ta muốn thay đổi gì đó.
Sắp tới Jonathan có dự định làm một thứ gì đó có thể kiếm tiền nhanh và vụ lợi cho lễ "chiêu hồi bang" lần này. Do nghĩ ngợi quá nhiều mà tóc hắn cũng xuất hiện một hai sợi bạc.
"Các cô gái đó thế nào rồi"
"Đại ca yên tâm, chỉ cần có tiền là tự khắc đám này bơi vào ngay"
"Chắc chắn vào...thời gian không còn nhiều, làm ngay từ bây giờ kẻo không kịp"
"..."
Cô gái nhỏ ngồi trước cửa sổ ngẫm nghĩ, hai tay chống lên cằm thở dài não nề. Biết tình trạng sức khoẻ của hắn khá ổn, nét mặt tươi tắn hồi nãy cho thấy hắn không có vấn đề gì hết , đúng là thân thể làm bằng sắt đá. Nó thay quần áo, lấy chìa khoá xe và đi đâu đó.
Đường đất đỏ trải dài như bất tận, bánh xe chầm chậm lăn qua, nhìn từ ô cửa kính ra bên ngoài có thể cảm nhận được không gian hết sức hoang vu. Trên trời hàng ngàn ngôi sao chiếu rọi thứ ánh sáng yếu ớt nhưng lại huyền ảo.
Con đường tuy hiu quanh, chỉ có những ngọn cỏ lau mọc tươi tốt trên bãi đất trống. Mùa nắng cát bụi mù mịt, thậm chí còn có bão cát. Mùa mưa lầy lội, đường trơn trượt đi lại rất khó nhưng chính con đường này đã để lại cho Alice một câu chuyện khó quên.
Ngày ấy, khi bắt đầu lên đại học, đặt chân đến Vương quốc Anh nguy nga. Ban đầu rất ngoan ngoãn khi đến thăm ông bà ngoại, bà Howard rất hài lòng vì trông nó đã trưởng thành rồi. Ai ngờ nó biết người dì của mình nặng lời với bà ngoại nên đã thái độ với dì nó. Miệng lưỡi thế gian đến tai bà Howard, vì bị mắng chửi thậm tệ nên mẹ nó rất tức giận. Nó còn không biết nhận lỗi mà còn làm lớn lên khiến bà dì kia phải bỏ đi trong uất ức. Nó cũng thất vọng mà lái xe đi luôn.
Thành phố London rộng lớn, đẹp đẽ. Chốn nào cũng có tiên cảnh, khó ai mà quyết định được đi đâu đầu tiên. Trong lòng vẫn còn đang bất mãn, máu không xuôi, đôi môi nhỏ mím chặt không nét cười, mắt mở to nhưng khoảng nhìn như chật hẹp lắm, lái xe theo quán tính...nó cứ lái thẳng, lái thẳng...
Lạc vào con đường đất ven khu đất trống hoang lạc, nó giật mình vì không thấy lối đi tiếp, chỉ thấy phía trước toàn cát là cát, hệt như một sa mạc, phía sau là rừng cây um tùm, nó vỗ trán, không biết đã lái xe đi kiểu gì, nó hoàn toàn mất phương hướng.
Đã chót, nó lái xe tiếp để kiếm đường ra,nó cười khổ trong tiếng cát xè xè dưới bánh xe, tiếng gió từ bốn phía hất lại, tiếng côn trùng kêu loạn lạc. Một đoạn đường nữa, cát càng nhiều hơn. Nó đau khổ chửi thề một cái thì mắt sáng rực khi thấy bóng một con ngựa sắt to trước mặt.
Ông trời không phụ lòng người...tốt!
Ngay lập tức, nó đạp thắng dứt khoát tiếp cận chiếc xe kia. Mắt nó chớp chớp ánh lên tia vui vẻ, hàng lông mi dài cũng cong lên theo đôi mắt, miệng nở nụ cười tao nhã, cất giọng lảnh lót:
- Hai bạn cho mình hỏi đường về thành phố với!
Hai người trong xe, một nam một nữ, khuôn mặt khả ái nhưng nét mặt rất căng thẳng pha thêm chút tức giận.
- Cô cút đi
Tên con trai vô tình giận dữ quát lớn. Bầu trời đang sáng trưng mà nó cảm thấy tối tăm mịt mù quá, nó bất mãn vô cùng, chỉ có việc đơn giản là hỏi đường thôi mà cũng bị đuổi như con cún, miệng nó lẩm bẩm chửi lại không thôi. Nhưng thú vị thật khi người con gái trong xe giơ tay tát thẳng vào mặt tên con trai thô lỗ đó. Má hắn đỏ ửng theo vết ngón tay, khuôn mặt cứng đơ thể hiện sự đau khổ. Người con gái kia nghiến răng tức tối nói:
- Anh là cái thá gì mà đuổi tôi
Hắn bất lực nhìn bạn gái, giải thích một tràng dài rằng người hắn đuổi là cái cô hỏi đường. Ách, Alice nghe hắn nói mà chỉ muốn ngũ mã phanh thây hắn, chẳng qua vô tình lưu lạc nơi đây, nó phải nhịn, may ra trước hoàng hôn, nó còn về được thành phố.
Cố nhịn, cố để răng nghiến không ra tiếng, nó nở nụ cười tươi rói, giọng nhè nhẹ khiêm nhường, thoang thoảng như gió bay:
- Chỉ đường cho tôi rồi tôi cút...
Tên con trai thấy phiền phức liền chỉ đường cho nó. Xong, nó lái xe đi không quên để lại câu cảm ơn thật sự chân thành. Nó nghĩ thật sự rất rất chân thành.
- Chúc hai người sớm chia tay nhé!
Hắn ta tức giận vô cùng trước lời bỡn cợt của nó, nó thì cười khoái trá lái xe đi. Và đúng ngày hôm đó, hai người kia cũng đường ai nấy đi. Con đường cát vàng càng trở lên cô quạnh.
Bây giờ, nó bật cười khi nhớ lại câu chuyện đó, tình yêu bây giờ dễ tan vỡ thật, chỉ không nhường nhau một câu là chia tay ngay. Tại sao con người ta khi cãi nhau không nghĩ đến phương án làm hoà mà lại nghĩ đến chia tay? Thoáng chạnh lòng, nó và Jonathan đang cãi nhau, liên lạc cũng chưa. Lẽ nào nó với Jonathan cũng sẽ chia tay. Không, không được, một đứa yêu Jonathan như nó nếu thiếu hắn ta, chắc chắn cuộc đời nó sẽ như cá thiếu nước. Sống cũng khó mà chết không xong.
Do dự một lúc, nó chủ động gọi điện cho Jonathan. Chuông điện thoại chờ, một tay nó miết chặt lấy vô-lăng, lo lắng không nguôi. Khuôn mặt bất giác căng thẳng như lần đầu tiên được Jonathan tỏ tình, nó cất giọng mềm mại, giữa con đường rộng thênh thang, giọng nó như lạc vào không trung...
- Jonathan. Em muốn làm lành với anh. Anh còn giận em lắm đúng không? Em...
Nó khẽ nhíu mày, lần đầu tiên nó phải nhún nhường làm lành trước, là con gái nên nó rất xấu hổ, thật không dễ dàng để nói những câu sến súa tiếp theo
Đầu giây bên kia, Jonathan lặng thinh không nói gì, khẽ rít một hơi thuốc, một làn khói trắng vương vấn bay trên đầu tạo nên một không gian mờ ảo. Nó cúi đầu chán chường vì chỉ nghe thấy tiếng nhạc xập xình như gào thét bên tai, hơi thở nó cũng nặng nề hơn vì nghĩ Jonathan sẽ không tha thứ.
Sau câu tỏ tình ngày xưa, Jonathan đã nói với nó, giọng nói lành lạnh cương quyết "Yêu anh, em không được thân mật với chàng trai nào khác, cũng đừng để ai nhận em là người yêu, không em đừng trách anh"
Nó ngu ngơ nhìn hắn một lúc rồi cũng vui vẻ gật đầu.
Jonathan vứt điếu thuốc xuống chân và dẫm lên, hắn bước qua tàn tro và đi ra một nơi yên tĩnh.
Alice vẫn kiên trì đợi máy, nhiều phút trôi qua, tiếng nhạc nhỏ dần rồi không thấy nữa, thay vào đó là chất giọng lanh tanh của Jonathan vang đến tai nó.
- Em không cần nói gì hết.
Dường như tim nó lệch một nhịp, căng thẳng tột độ, mắt nó rưng rưng đau khổ, tay nó giữ chặt vô-lăng không muốn di chuyển, mặc kệ phía trước nhiều còi xe báo động thế nào
- Tối nay em gặp anh được không?
Nhớ đến lịch hẹn với cô gái khác, Jonathan nhăn mũi, ho khan một tiếng, giọng khàn khàn từ chối
- Tối nay anh có việc rồi, để hôm khác.
Nó gật gù, lặng lẽ tắt máy trong tiếc nuối. Mây trên trời trôi hờ hững, con đường sáng trưng trở lên u tối trước con mắt đen láy rưng rưng của ai kia.
Chưa bao giờ nó rơi vào tình trạng "thiếu thốn tình cảm" như thế này, trước kia Jonathan luôn là người làm lành với nó trước, nó chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu, tình cảm của Jonathan dành cho nó như nào nó cũng thấu hiểu nhưng có lẽ hắn đã chán rồi chăng?
Nghĩ vậy, nó buồn bã, đôi môi không thể nào tách ra để nở nụ cười
"Có ai nói nụ cười của em sẽ giết chết bao nhiêu chàng trai ngoài kia không?!"
"Không"
"Có anh nói đây!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...