"Tiếng nhạc."
Còn chưa được 6 giờ sáng điện thoại của Ngô Hiểu đã reo inh ỏi, anh sợ Cẩn Y thức giấc liền kéo nhẹ đầu cô nép vào ngực mình rồi lấy tay bịt một bên tai của cô lại xong mới bắt máy.
Anh nói rất nhỏ sợ cô nghe thấy.
- Có chuyện gì?
- Ngô tổng, tôi đang đợi trước cổng, công trình Vân Dung xảy ra chuyện rồi, có người treo cổ tự tử, còn để lại thư tuyệt mệnh nói là anh ép hắn ta.
Ngô Hiểu nhíu mày trầm ngâm, Cẩn Y cũng lờ mờ mở mắt, thấy sắc mặt anh không tốt liền lo lắng hỏi.
- Có chuyện gì sao?
Ngô Hiểu cúp máy, ôm lấy cô hôn một cái rồi nhỏ giọng dặn dò.
- Anh phải tới công ty một lát, em ngủ thêm chút nữa, nhớ đừng bỏ bữa, anh sẽ về sớm.
Cẩn Y ngồi yên trên giường nhìn trời vẫn còn rất sớm rồi nhìn anh bận rộn thay áo sơ mi.
Cô hơi bất an lên tiếng hỏi.
- Có chuyện gì quan trọng sao? Nói em nghe đi.
Ngô Hiểu đeo đồng hồ vào tay, quay lại giường hôn cô thêm cái nữa nhẹ trấn an.
- Không có gì đâu, hôm nay anh có cuộc họp quan trọng, em muốn đi đâu chơi thì cứ đi, muốn mua gì cứ mua, thẻ tín dụng anh để trong ngăn bàn, mật khẩu là ngày hôm qua.
Hà Đình sẽ bảo vệ em, thấy nhớ anh thì cứ gọi.
Anh trêu cô một câu rồi rời đi, cửa phòng khép lại rồi đột nhiên cô cảm thấy vô cùng trống vắng, cũng không ngủ được nữa.
Khi mặt trời đã ló dạng, Cẩn Y xuống nhà nhàm chán dùng bữa sáng, không có người ăn cùng, cảm giác ngon miệng không hề tồn tại.
"Tiếng nhạc."
Cẩn Y nhìn vào màn hình, hai chữ "mẹ chồng" hiện lên, cô vẫn chưa đổi tên danh bạ vậy nên trong điện thoại vẫn lưu số liên lạc của Dương phu nhân như cũ.
Cô hơi do dự, không biết bà tìm mình làm gì nhưng cuối cùng vẫn bắt máy.
- Alo…
Cô không biết phải gọi bà bằng gì, bởi có thay đổi theo kiểu cách nào bà vẫn là mẹ chồng của cô, sự rối rắm này làm cô chỉ thốt ra một chữ ngắn ngủn.
Du Nguyệt Cơ không quá quan tâm đến tiểu tiết, bà vào thẳng vấn đề chính cho đỡ mất thời gian.
- Con có rảnh không? Mẹ muốn gặp riêng con một chút.
Cẩn Y hơi ngây người nhưng rất nhanh đã đáp lại.
- Tình hình bây giờ có lẽ không thích hợp…
- Mẹ muốn nói chuyện về A Hiểu với con, lát nữa con tới quán cà phê bên ngoài bệnh viện Việt Trạch, mẹ ở đó chờ con.
Nói rồi bà tắt máy như sợ Cẩn Y sẽ từ chối.
Cẩn Y không quá mặn mà với lần gặp mặt này, bởi biết rằng chạm mặt nhau là sự khó xử nhưng Dương phu nhân nói là có chuyện liên quan đến Ngô Hiểu, vậy chắc có lẽ bà ấy đã biết cô và anh đã đăng ký kết hôn.
Nếu vậy thì cô không thể không đi rồi.
Cẩn Y thay một bộ váy suông màu trắng dài ngang gối rồi đi tới nơi hẹn.
Lúc cô bước vào quán cà phê thì người hẹn đã có mặt.
Bà ngồi cạnh cửa sổ nhìn nước trong hòn non bộ đang chảy róc rách.
Cô bước nhanh tới bàn rồi lễ phép cúi đầu.
- Con chào… Mẹ.
Tiếng "mẹ" này có phần gượng gạo Du Nguyệt Cơ cũng nhận ra, bà vẫn giữ gương mặt hiền từ nhìn Cẩn Y bảo cô ngồi.
Không gian trong quán yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc du dương dễ chịu.
Du Nguyệt Cơ nâng đôi mắt đầy mệt mỏi của mình quan sát sự thay đổi của Cẩn Y rồi nhẹ giọng.
- Con đã đăng ký kết hôn với A Hiểu rồi sao?
Cẩn Y không bất ngờ với câu hỏi này, cũng không quá lúng túng, bởi cô biết bà chỉ đang xác nhận lại thôi.
- Dạ.
Du Nguyệt Cơ im lặng một lúc nhìn cho thật kỹ phản ứng của cô gái đối diện, ấn tượng tốt trước giờ bỗng chốc tiêu tan.
- Con có thể sống phóng túng như vậy sao? Con vừa chia tay với A Phong chỉ hơn một tuần, nó thương con nhiều như vậy con lại bỏ mặc nó mà sà vào lòng A Hiểu, con không biết hay giả vờ không biết, A Hiểu là con trai của mẹ, con không thể nào ở bên cạnh nó được.
Dứt lời bà ho liền một tràng dài, Cẩn Y muốn đứng lên vuốt lưng cho bà nhưng bà phất tay không cần đến, cô cũng thôi không tốt bụng nữa.
Đợi cơn ho của người phụ nữ trước mặt qua đi rồi Cẩn Y mới lên tiếng.
- Dương phu nhân, sở dĩ con còn gọi người là mẹ vì con tôn trọng người nhưng bây giờ xin phép cho con gọi người một tiếng Dương phu nhân, bởi chồng con chưa từng gọi người… Một tiếng mẹ.
Du Nguyệt Cơ giương đôi mắt kinh hãi nhìn Cẩn Y, cô không nao núng tiếp tục nói.
- Người nói con bỏ mặc Dương Phong mà sà vào lòng Ngô Hiểu, người nói con không thể ở bên cạnh con trai lớn của người vì con trai cưng của người thương con, vậy phu nhân không đọc những tin tức gần đây về những chuyện con trai mình đã làm sao? Anh ta không yêu con, anh ta còn muốn giết chết con, Dương phu nhân, còn nhiều chuyện người chưa rõ về con trai của mình lắm, nên đừng vội bênh vực người nhà mà chê trách người khác.
Du Nguyệt Cơ không cho rằng những gì Cẩn Y nói là đúng, hai mắt bà nheo lại hơi nâng giọng với cô.
- A Phong sẽ không làm hại ai, cũng sẽ không làm hại con, nếu con còn muốn ngẩng đầu nhìn mọi người sau này thì ngay bây giờ chấm dứt với A Hiểu đi.
Đi tới một nơi nào đó thật xa, con muốn tiền mẹ cho con tiền, muốn bao nhiêu mẹ cũng đáp ứng.
Một tia trào phúng dâng lên trong đôi mắt trong veo của Cẩn Y, nụ cười trên môi trở nên giá lạnh.
Cô nhìn thẳng vào mắt của người phụ nữ mà trước đây mình luôn kính trọng nói rõ ràng rành mạch từng từ.
- Con trai phu nhân cướp mất ba mẹ của con, người lại còn muốn cho tiền để con biến đi thật xa sao? Xin lỗi, con sẽ ở đây và không đi đâu cả, cũng sẽ không bao giờ rời xa Ngô Hiểu, bởi… Chúng con mồ côi.
Xin lỗi vì đã thất lễ.
Cẩn Y dứt khoát đứng dậy rời đi nhưng chỉ mới bước được vài bước Du Nguyệt Cơ đã hét lên ở đằng sau.
- Cô còn ở bên cạnh A Hiểu là đang trực tiếp giết chết nó đó, xin cô, buông tha cho nó đi, trên đời này thiếu gì đàn ông, tại sao lại chọn các con của tôi? Cô chưa đọc báo sáng nay sao? Vì cô ở gần nó nên mới hại nó thành ra như vậy.
Làm ơn, giải thoát cho nó đi.
Bà không biết lời Vương Cẩn Y nói A Phong cướp mất cha mẹ cô ta là có ý gì, chỉ biết cô gái này còn ở đây thì sẽ hại hai đứa con của bà không được yên ổn.
Là một người mẹ, bà không thể ngoảnh mặt làm ngơ, hồng nhan họa thủy, người đời nói chưa bao giờ là sai cả.
Câu nói của Du Nguyệt Cơ làm Cẩn Y đặt biệt để tâm, cô quay đầu nhíu chặt hàng mày hỏi lại.
- Con hại anh ấy?
- Đúng… Là cô hại nó, nếu không phải cô dựa dẫm vào nó thì cớ sự đã không thành ra thế này, vậy nên để cho nó được yên ổn mà rời xa nó đi.
Du Nguyệt Cơ khẩn thiết mong Cẩn Y chấp thuận nhưng cô đáp lại bà bằng một ánh mắt âm u rồi rời đi.
Bước chân cô nhanh hơn bao giờ hết, vừa ngồi vào xe liền ngay lập tức mở điện thoại lên xem tin tức sáng nay.
Tiêu đề trên báo an ninh sáng nay đưa tin: "Người treo cổ ở khu vực xây dựng khu đô thị Vân Dung để lại thư tuyệt mệnh, tổng giám đốc Ngô Hiểu của tập đoàn Thời Vạn hãm hiếp con gái của ông ta, dồn ông ta vào đường cùng.
Hiện Ngô Hiểu đã được lực lượng chức năng đưa về đồn cảnh sát để lấy lời khai.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...