Từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến hiện tại, Sở Hi hắn vẫn luôn hành động theo suy nghĩ của bản thân, cho đến khi làm xong xuôi mới chậm chạp giải thích cho Linh Thu, ngoại trừ như có như không xem Linh Thu giống đàn em mà nhờ vả mấy chuyện vụn vặt và chia sẻ manh mối thì gần như hắn không bày tỏ gì nhiều hơn, Linh Thu xem hắn như anh trai mà tin tưởng, hắn rốt cuộc có tin tưởng Linh Thu..?
Bởi vậy mới khiến cho Linh Thu hú hồn hết lần này đến lần khác.
Giả dụ như đêm qua Sở Hi rải muối chặn cửa, cư nhiên xông vào nhà kho lục lọi, lục xong mới giải thích sau.
Lần này hắn lại nghĩ ra ý tưởng gì đó tiếc lời cắt chữ mà một bước đi nhanh xuống tầng ba chỗ để cây phượng, Linh Thu chỉ kịp đi theo sau hắn.
Lúc đi xuống tầng, Linh Thu mới sực nhớ ra một chuyện.
"Sở ca, trước đó em để ý anh nói ra một số lời nghe hơi khó hiểu.
Có phải anh biết được gì rồi không?"
"Giả dụ?"
"Lúc ở trước phòng kho, anh có nói vốn dĩ thầy thuốc chỉ nên lấy phần đuôi cá."
"Manh mối tôi có đều chia sẻ hết cho cậu, tự suy nghĩ một chút đi."
Sở Hi kiên nhẫn
Căn bản hiện tại còn có duyên đi cùng nhau, về sau nếu như mỗi người một chuyến tàu khác nhau, sẽ không có ai dẫn Linh Thu theo nữa.
Giọng của hắn vẫn một vẻ hờ hững lạnh nhạt, trong đầu lại mong Linh Thu tự mình sớm đoán ra.
Hai người đi đến tầng 3.
Vừa hay đang có người dân của khu tập thể đang quét bụi ở hành lang, hắn nhìn qua cây phượng sau đó duỗi chân đi đến gần người dân kia.
"Bác trai ạ."
"Chào thầy."
Sở Hi cùng Linh Thu đầu óc tương thông, người dân xem bọn họ như thầy thuốc.
"Hành lang này thật nhiều bụi, hơn nữa còn có lá cây rụng đầy đất."
Sở Hi lại giở trò nói vòng vèo không liên quan rồi rẽ vào trọng điểm.
Người đàn ông kia quét xong đám bụi, thu gọn vào một góc rồi xách chổi đi về hướng cây phượng, hắn và Linh Thu đồng thời tránh đường cho người kia đi.
"Ừm, ở tầng này có trồng cây xanh mà, phải có lá rụng chứ".
Người đàn ông đáp, lại cúi xuống quét quét đám lá phượng bị rụng ở dưới chân chậu cây.
"Bác này."
"Sao thầy?"
"Đám chậu cây này là của ai trồng vậy?"
"Của chúng tôi trồng."
"Vậy tại sao lại trồng cây phượng ở đây?"
"Bảo hộ gia chủ."
Quét tước xong, người đàn ông gom rác bụi lại rồi đem đổ đi.
"Xem cây cẩn thận, đừng làm hỏng cây của chúng tôi."
Người đàn ông lạnh lùng nhắc nhở, sau đó trở về phòng của mình.
Linh Thu và hắn im lặng đứng bên chậu cây phượng.
"Anh."
"Cái gì?"
"Chúng ta..
thầy thuốc đã không giữ đúng thoả thuận với người bệnh."
Sở Hi đưa mắt nhìn sang Linh Thu, cậu nói tiếp.
"Ngược lại [thầy thuốc] còn tham lam lấy hết cả ba khúc cá, vậy nên mới có kẻ quay lại đòi nợ vào ban đêm."
Sở Hi khoé miệng cười lên một chút, dáng vẻ hài lòng ích kỷ này của hắn vậy mà vẫn bị Linh Thu nhìn thấy, cậu bất giác cảm thấy trong lòng nở rộ một bông hoa nhỏ????;v;
"Cây phượng này chưa thể tuỳ tiện động vào, đi hỏi thăm thêm người dân đã."
Hắn xoay người đi sang các hộ gia đình bên cạnh ở tầng 3.
Đi qua một căn phòng liền dừng chân lại.
"Thật dễ thương."
Sở Hi cảm thán, mặt lại không chút biểu tình giơ tay lên gõ gõ cửa, Linh Thu lại một lần bắt hụt tiến độ, quan sát căn phòng thật kĩ mới phát hiện ở ngay cửa phòng có vết bút vẽ mờ mờ, trên cửa vẽ nguệch ngoạc mấy nét ngoằn nghoèo, nhưng vẫn có thể nhận ra được nét vẽ của trẻ con, vẽ con cá, cái cây, con người và lá cờ(?).
Ngoài mấy hình vẽ xấu xí đến thảm hại kia ra, rõ ràng nhất vẫn là cái vạch thước đo chiều cao cho trẻ con, mỗi năm đo một lần, vừa vặn là một bạn nhỏ 10 tuổi.
Mở cửa là người vợ của cặp vợ chồng trung niên, Linh Thu và Sở Hi hơi bất ngờ vì phòng ở của hộ gia đình này tương đối rộng rãi hơn cái "quan tài" của hai người họ rất nhiều, trong phòng tuy không có cửa sổ nhưng vẫn có đèn điện tiện nghi.
"Chào cô ạ."
"Chào 2 thầy, hai người có việc gì không? Nếu không phiền thì vào đây ngồi."
"Không cần đâu cô, chúng tôi hỏi thăm một chút thôi."
"Có chuyện gì sao thầy?"
Từ hôm qua đến nay, người phụ nữ này là người đầu tiên có sắc mặt hơn những người dân khác mà bọn Sở Hi và Linh Thu gặp được.
Tuy nhiên bà ta lại có phần căng thẳng khi nhìn thấy đám "thầy thuốc".
"Hôm qua lúc tôi đi wc có gặp một bạn nhỏ.."
"À thật xin lỗi thầy, Uyên Uyên nhà tôi thường thích đi trêu chọc mọi người, thầy đừng để bụng."
Người phụ nữ cười khách khí, tay chầm chậm đẩy cửa.
Linh Thu liền đưa tay giữ nhẹ cửa lại, hắn biểu hiện vẻ mặt thân thiện, nhìn vào trong nhà.
Thấy người chồng trong nhà vẫn thản nhiên ngồi đọc báo.
"Cô à, bạn nhỏ Tiểu Uyên có nhà không?"
"Nó..
nó đang ngủ."
Người đàn bà bắt đầu lắp bắp như thể đang sợ gì đó, từ đuổi khéo khách sang quyết liệt muốn đóng cửa lại, Linh Thu vẫn giữ tay chặn cửa.
"Tiểu Uyên năm nay lên mấy?"
"Lên..
lên 8"
"Có thật không?"
"Hai người mau đi đi, Uyên Uyên đang ngủ, sẽ làm nó thức giấc."
Người chồng gấp quyển báo lại, đặt xuống.
"Ngủ nhiều sẽ không tốt.
Có cần tôi khám sức khoẻ cho bé không?"
"Không..
không cần, Uyên Uyên ngủ quen rồi, lát nó sẽ dậy, không cần phiền thầy đâu."
"Ừm."
Hắn liếc mắt vào, người chồng chống tay vào ghế đứng dậy.
"Gần đây có bạn bè cùng trang lứa Uyên Uyên không? Cô nên để bé thường xuyên ra ngoài chơi cùng bạn bè—"
"Cút hết! Đừng có đến nhà tao! Còn muốn chưa đủ hả?!"
Người chồng quả thật đi đến cửa quơ cánh tay thô kệch muốn xô hắn cách ra khỏi vợ mình, gằn giọng quát lớn, Linh Thu thả tay ở cửa kéo hắn nhích ra xa cặp vợ chồng, cửa phòng ngay lập tức đóng sầm lại.
"Không ngờ lại có thông tin ngoài ý muốn, tôi còn đang định vòng vo."
Sở Hi có phần vui vẻ, quay lưng đi về phía cầu thang, giơ tay vẫy vẫy Linh Thu đi theo mình.
Chuyện đi wc là do Sở Hi huyên thuyên bịa ra tựa vào chuyện của hai người đi tàu đêm qua gặp phải tiếng trẻ con trong wc, Linh Thu về kể lại cho hắn.
"Nói vậy thì, không lẽ cả khu tập thể này chỉ có một đứa trẻ con là Uyên Uyên?"
"Có lẽ vậy, tôi còn chưa kịp nhắc đến tên thì người đàn bà kia đã tự mình khai ra, nếu không sợ nhầm với đứa trẻ con khác thì thực sự cả khu tập thể này chỉ có đúng một bạn nhỏ là Uyên Uyên.
Xuống tầng 1 xem đã."
"Sở ca, Uyên Uyên này rốt cuộc còn sống không?"
"Uyên Uyên cũng 10 tuổi rồi, cậu đoán xem trong túi chúng ta mỗi người giữ một mảnh xương, hẳn bạn nhỏ ấy phải ngồi xe lăn đi."
Xương chân trẻ con.
Đó là bọn họ nhận được, còn không biết người khác thì nhận được xương gì.
Hai người lộp cộp đi xuống tầng 1, Sở Hi lau lại mắt kính, lau mất gần 2 phút mới vừa lòng, đeo kính lên.
"Cậu nhìn giúp tôi dãy phòng kho bên kia, tôi xem thử bên này.
Có cái gì kì lạ báo cho tôi."
Bên dưới tầng 1 cũng chỉ có 8 phòng, Sở Hi trước tiên đến phòng kho nơi vé tàu của hắn thất lạc đến.
Hắn dừng lại quan sát kĩ cánh cửa bên ngoài, cánh cửa gỗ khép hờ, bề mặt cửa ngoài một mảng xám xịt, mối ăn mòn từng lỗ hổng thì cũng không có gì đặc biệt.
Hắn vẫn không từ bỏ, từ từ xem xét xuống dưới chân cánh cửa.
(!)
"Tìm thấy rồi."
Sở Hi mỉm cười, hắn đứng dậy đi sang phòng bên cạnh, tiếp tục xem phía dưới cánh cửa.
Lần lượt xem hết các phòng kho, cũng nhìn thấy Linh Thu quay lại.
"Sở ca, dưới chân cửa có chữ số."
"Không tồi, cậu nói xem bên đó số như thế nào?"
Linh Thu xem xét từ phòng kho thứ 4 ngược lên phòng đầu tiên, Sở Hi xem từ phòng thứ 5 trở về phòng cuối thứ 8.
Linh Thu liệt kê lại những con số mà cậu nhìn thấy, tổng hợp cùng chữ số của Sở Hi được: phòng thứ nhất:95 ;phòng thứ hai: 86; phòng thứ ba:120; phòng thứ tư: 102; phòng thứ năm:73 ; phòng thứ sáu: 109; phòng thứ bảy:115; phòng thứ 8:125.
Vừa hay, có người từ tầng 2 đi xuống, Sở Hi liền tiện tay lôi lại.
"Chàng trai, tôi hỏi một chút."
"Chuyện gì vậy?"
"Sáng nay mấy người tìm được vé tàu của hai người chết kia ở phòng kho nào vậy?"
Người kia nhìn hắn khó hiểu, tay thật thà chỉ vào một phòng kho.
"Ở kia, sao thế?"
"Không có gì, cảm ơn anh." Sở Hi thả tay ra, người kia đề phòng nhìn hai kẻ đứng trước mặt rồi quay lưng đi ra các phòng kho ở hướng ngược lại tìm manh mối.
Quả nhiên căn phòng người kia chỉ, không cần hỏi cũng có thể đoán được: phòng thứ hai.
"Mỗi đêm hai phòng, bốn ngày là hạn chót cũng đúng." Linh Thu lẩm bẩm, đi cùng Sở Hi cậu cũng đã mở mang tầm nhìn khá nhiều.
Ban nãy ở cửa phòng của cặp vợ chồng trung niên có thước đo chiều cao, vừa vặn là của một em bé 10 tuổi.
Số đo lần lượt là: 1 tuổi:73cm; 2 tuổi:86cm; 3 tuổi:95cm; 4 tuổi:102cm; 5 tuổi:109cm; 6 tuổi:115; 7 tuổi:120; 8 tuổi: 125.
(9,10 không có trên cửa phòng kho)
Trên túi vải đựng vé tàu của đám người "chết" Linh Thu và Sở Hi có thêu một chữ "niên".
Hẳn phòng của bọn họ chính là phòng [lên một], gióng thẳng từ phòng kho thứ 5 mang số 73 lên tầng 5 không lệch vào đâu chính là phòng của Sở Hi.
Các phòng khác tương tự.
Vậy hai phòng tiếp theo được "đãi ngộ" đêm nay sẽ là phòng thứ nhất và phòng thứ tư.
"Sở ca, vì sao đêm qua anh lại mang theo túi muối mặc dù chưa biết số thứ tự của phòng chúng ta?" Linh Thu thắc mắc quay sang nhìn hắn.
"Hộ thân thôi, thứ nhất phòng của chúng ta nằm ngay đầu hành lang, dù thứ gì đó có đi lên cầu thang thì phòng đầu tiên chạm mặt chắc chắn là phòng của chúng ta, chưa kể đến trường hợp thứ kia thích lựa chọn theo thứ tự gì.
Thứ hai, dù chúng ta không ở căn phòng đầu cầu thang kia thì tôi vẫn sẽ mang theo muối."
- ----------------------------------------
Phân đoạn khác chưa kể đến:
Hắn liếc mắt vào, người chồng chống tay vào ghế đứng dậy.
"Gần đây có bạn bè cùng trang lứa Uyên Uyên không? Cô nên để bé thường xuyên ra ngoài chơi cùng bạn bè."
"Cút hết! Đừng có đến nhà tao! Còn muốn chưa đủ hả?!"
Người chồng quả thật đi đến cửa quát lớn, Linh Thu thả tay ở cửa kéo hắn nhích ra xa cặp vợ chồng, cửa phòng ngay lập tức đóng sầm lại.
"Không ngờ lại có thông tin ngoài ý muốn, tôi còn đang định vòng vo."
Sở Hi có phần vui vẻ, quay lưng đi về phía cầu thang, giơ tay vẫy vẫy Linh Thu đi theo mình.
"Sở ca, về sau anh cẩn thận hơn một chút, ban nãy suýt nữa ông bác kia muốn quăng anh xuống lầu rồi."
Linh Thu bắt kịp đi song song cùng hắn, nhắc nhở.
Sở Hi im lặng nhất thời, đưa tay lên sờ sờ cổ.
"Nếu có lần sau muốn lôi tôi lại đừng kéo cổ áo tôi..
cảm ơn vì đã lo lắng."
Thở không nổi a:D.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...