Nhắm Mắt Lại Đừng Lùi Ba Bước


Mọi người nghỉ ngơi tại phòng kí túc thêm 15 phút thì đến giờ tan học.

Từ trong các lớp học dần dần ùa ra một đoàn người mặc đồng phục trang nhã, trên tay bọn họ ai cũng cầm một cuốn sách, tao nhã nói chuyện với nhau, thậm chí còn giao tiếp bằng tiếng nước ngoài.

Đoàn học sinh bắt đầu kéo nhau đi về phía canteen sang trọng.
Nhóm học sinh lớp F có vẻ tiện nghi hơn, mỗi khi đến giờ ăn thì trước cổng kí túc xá xập xệ của bọn họ đều được chất đống thành ngọn núi nhỏ bằng các hộp đựng thức ăn dùng một lần.

Để nịnh bợ nên Mặc Nhan Di xung phong ra ngoài lấy đồ ăn luôn cho cả ba người, trước khi ra khỏi phòng còn tinh quái cười một cái với Linh Thu.
"Đừng lo, em không bỏ độc hai người đâu."
Ban đầu thì không sao, chú mày nói ra lại làm người ta nảy sinh nghi ngờ đấy..
Linh Thu và Sở Hi cũng đã hiểu sơ qua thiết lập của Mặc Nhan Di, hẳn thằng nhóc là một NPC có tác dụng gì đó trong trò chơi, thế nên không người nào phản ứng lại với nó, đến nhìn một cái cũng lười đưa mắt.

Mặc Nhan Di không cảm thấy chán nản, tung tăng xoay người đi lấy đồ ăn.
5 phút sau, Mặc Nhan Di quay lại, trên tay nó ôm ba hộp đựng thức ăn dùng một lần nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi tự lấy một phần cho bản thân, ngồi xuống giường của mình mở ra thong thả ăn ăn, còn thảo tâm đẩy hai hộp còn lại về phía Linh Thu.
"Ăng i (ăn đi)"
Mặc Nhan Di hiếm khi bày ra bộ dạng bình thường, miệng đang nhai dở đồ ăn mà mời Linh Thu.

Linh Thu chỉ khẽ đưa tay lên miệng tạo dấu "suỵt" nhỏ.

Lúc này Mặc Nhan Di mới để ý nhìn lên giường tầng trên, Sở Hi đã nằm yên lặng như tử thi từ lúc nào.
Hắn lại ngủ.
"Cảm ơn nhóc, lát nữa anh ấy sẽ ăn sau."
Linh Thu cụp mắt, âm lượng hạ xuống mức vừa phải nói với Mặc Nhan Di.
Hộp thức ăn hơi móp mở ra, bên trong chỉ có cơm và hạt đậu luộc không, Nhan Di nói với Linh Thu rằng nó đã cố gắng chọn ra những hộp cơm sạch sẽ nhất mà gu ẩm thực của nó có thể chấp nhận được rồi, không chừng còn có người lấy phải đồ ôi thiu.
"Linh Thu ca ca."
"Gọi anh Linh Thu."
"Linh Thu ca, anh thân thiết với Sở ca như vậy, ở bên cạnh anh ấy có cảm xúc đặc biệt gì không?"
Mặc Nhan Di lúc ăn cơm có tròn mắt ngắm Sở Hi một hồi, sau đó khoé miệng hơi nhếch, nghiêng đầu hỏi Linh Thu.

Linh Thu không biết trong lòng nghĩ gì, tay cầm đũa gỗ đảo đảo mấy hạt đậu luộc, cậu nhìn Mặc Nhan Di.

"Sao em lại hỏi như vậy?"
"Vì Sở ca rất đẹp, còn hợp gu của em, nếu em là anh thì em đã sớm chi—"
Linh Thu vỗ vào đầu Mặc Nhan Di một cái mạnh, nhẹ nhàng nhắc nhở nó "ăn cơm đi."
Nhan Di "..."
Mấy giấc ngủ bất chợt của Sở Hi kéo dài cũng không lâu, hai người kia vừa ăn trưa xong thì Sở Hi cũng mở mắt, hắn nằm im nhìn lên trần nhà một lúc sau đó mới chống tay ngồi dậy.

Linh Thu cầm phần đồ ăn còn lại đưa lên cho Sở Hi.
"Cảm ơn em."
Hắn theo thói quen giơ tay ra liền được Linh Thu đặt đồ vào, nhận lấy hộp cơm mở nắp ngoan ngoãn ngồi ăn, đến cả một tiếng động cũng không phát ra.

Mặc Nhan Di khó hiểu nhìn hắn rồi lại quay sang nhìn Linh Thu.

Cho đến khi Sở Hi ăn xong, Linh Thu lại sai Mặc Nhan Di đi vứt rác, Mặc Nhan Di đành phải ấm ức xách rác đi ra ngoài.
"Sở ca, có chuyện gì à?"
Linh Thu hỏi hắn, Sở Hi ngửa đầu nhìn lên trần nhà sau đó cúi xuống khuôn mặt của cậu ở giường tầng dưới, giọng nói có phần nhẹ bẫng.
"Hình như là có."
Linh Thu quan sát khắp phòng kí túc, căn bản từ lúc dọn dẹp cậu cũng đã xem qua tất cả ngóc ngách trong này, vốn không có thứ gì kì lạ.

Cậu nhìn lên trần nhà cũng không thấy thứ gì đặc biệt, chẳng lẽ tầng trên của bọn họ có vấn đề?
"Tầng trên sao?"
"Hẳn là như vậy.

Chỉ là trong lúc ngủ anh có loáng thoáng nghe thấy tiếng động lạ, hiện tại thì hết rồi."
Sở Hi gõ gõ lên trần nhà, sau đó trong mắt ánh lên thích thú đứng trên giường.
Nhảy xuống.
Linh Thu giống như đoán ra hắn có động tác kì lạ, trong lòng dự lên phòng bị, ngay lập tức giơ tay đỡ lấy cơ thể mỏng như giấy kia kịp thời.
"Có làm em sợ không?"
Linh Thu đang bế hắn trên tay, hắn ngược lại còn hỏi cậu một câu nửa đùa lại nửa có suy tư gì đó, thân động đậy muốn nhảy xuống đất.
Thì bị Linh Thu giữ lại không xuống được.
"Không sợ."
"Dù anh có nhảy, em vẫn sẵn sàng đỡ lấy anh.


Rất thích."
Nhưng đừng nhảy những lúc không có em.
Thật sự rất đáng sợ.
[tôi hứa]
Một ngón tay út đưa ra, móc ngoéo.

Không biết đó là lời hứa gì, chỉ một mình Sở Hi nhìn thấy tầm mắt của Linh Thu tối lại, bàn tay đang ôm lấy cơ thể của hắn vô thức siết lại, ôm chặt lấy hắn.
[dù sao cũng không thể thất hứa.]
Thân xác buông xuống từ trên không trung đã sớm lạnh cóng.

Đập xuống nền cỏ héo rũ, xương cốt vỡ vụn đâm vào nội tạng đau đớn, thất khiếu chảy máu, đầu đau như búa bổ, tầm mắt mờ nhoè.

Tối đi.
"Sở Hi? Anh làm sao vậy?"
Linh Thu vội vàng bế hắn đặt xuống giường.

Chân tay Sở Hi đột nhiên lạnh toát, đôi mắt trống rỗng vô thần.

Đến khi được Linh Thu đặt xuống giường thì hắn mới giật mình tỉnh lại, mơ hồ nhìn cậu.
"Không sao."
Đôi lúc sẽ nhìn thấy những ảo ảnh đen tối.

Tiếng khóc lóc, tiếng thở dồn dập, tiếng bỏ chạy hớt hải.

Cả hắn và Linh Thu đều nhìn thấy nhưng không ai nói ra, Sở Hi lại càng che giấu giỏi hơn Linh Thu, bình thường vô cùng thản nhiên, lần này không ngờ lại thất thần trước mặt cậu.
Rốt cuộc đó là thứ gì?
Sở Hi chỉ biết một số thứ, còn lại vẫn là một mảng sương mù.


Đôi khi sẽ xảy ra cảm giác quen thuộc khiến hắn không kìm được nhìn lại thêm một lần nữa, lẩm bẩm trong miệng gì đó.
"Chúng ta lên tầng trên xem thử không?"
Sở Hi cúi đầu day day ấn đường, ngẩng lên nhìn Linh Thu.

Linh Thu gật đầu, hắn tự hồi phục lại tinh thần vừa đứt đoạn, đứng dậy cùng Linh Thu ra khỏi phòng kí túc.

Ở các tầng trên là dãy kí túc bỏ hoang nên xem như tầng của đám Linh Thu là tầng cao nhất có người ở rồi.
"Ban nãy anh nghe thấy tiếng gì vậy?"
Linh Thu cùng hắn đi về phía cầu thang lên tầng trên, Sở Hi vừa đi vừa buộc gọn tóc lại, trả lời cậu.
"Tiếng cào."
"Cào? Không lẽ là có động vật?"
"Có lẽ vậy."
Ở cầu thang có một cánh cửa kéo kim loại rỉ sét đã đóng bụi và vô số mạng nhện chằng chịt, chốt cửa treo một cái ổ khoá lớn bằng nắm tay cũng đã han gỉ.

Sở Hi và Linh Thu đến trước cánh cửa, hắn cầm lên ổ khoá xem xét qua sau đó móc ra dụng cụ thường dùng, phá khoá.

Ổ khoá cọc cạch tách ra khỏi chốt cửa.
Linh Thu kéo cửa ra, hai người cẩn trọng đi lên cầu thang phía sau cánh cửa.
Xung quanh bốc lên mùi hôi và mùi ẩm mốc khó chịu, lẫn trong không khí có cả bụi li ti và thoang thoảng mùi xác chết có lẽ là của động vật như chuột, mèo gì đó.
Trên các bậc thang vương vãi đầy mạng nhện cùng vệt trắng rải rác.

Linh Thu hạ người xuống quan sát bậc thang, Sở Hi đi đằng trước chỉ tiến thêm vài bậc, nghe ngóng âm thanh của tầng trên.
"Làm sao vậy?"
Hắn hỏi Linh Thu, mắt dõi lên hành lang tầng tiếp theo, Linh Thu quan sát xong liền trả lời.
"Mấy dấu vết này rất giống vết thạch cao trắng va chạm xuống bậc cầu thang."
"Thạch cao.."
Sở Hi lẩm bẩm, chân lại không vội xông lên, hắn dỏng tai lắng nghe động tĩnh, một chốc sau mới từ từ bước chân lên tầng trên, Linh Thu cũng đi cùng hắn.

Hành lang tầng này nhìn qua không có gì đặc biệt, khắp nơi đổ sụp gãy nát, bụi bặm bao trùm khắp các ngóc ngách, trên tường loang lổ các văn tự kì lạ.

Sở Hi thận trọng bước từng bước tránh các chướng ngại vật ngổn ngang ở dưới chân, tay lại không chạm vào mặt tường, hắn khẽ nhích đầu thì thầm.
"Em nghe thấy không?"
Linh Thu gật đầu, quả thực cậu cũng bắt đầu dõi theo hoạt động của Sở Hi, cố gắng lắng nghe động tĩnh.
Trên tầng trên phát ra âm thanh va quẹt rất nhỏ, kéo dài trên mặt đất tiếng lệt xệt loáng thoáng.


Nghe có hơi giống tiếng cào thật.
"Này."
Một giọng nói bất chợt vang lên, Linh Thu theo phản xạ quay đầu nhìn về phía sau, cậu thấy Mặc Nhan Di lấp ló ở phía cầu thang gọi bọn họ.

Mặc Nhan Di vừa đi vứt rác xong có lẽ không tìm thấy bọn họ nên thằng bé mò theo đến nơi này.
Mặc Nhan Di không kiêng kị gì, sải chân bước đến phía bọn họ túm lấy tay Linh Thu và Sở Hi.
"Đi xuống đi, các anh không sợ à? Trên này người ta đồn có ma đấy."
"...!ừm, vậy đi xuống."
Sở Hi quay đầu lại nhìn Mặc Nhan Di, ánh mắt thằng bé rõ ràng thể hiện vẻ hoang mang sợ sệt, âm thầm cầu xin hắn mau rời khỏi tầng này.

Sở Hi đồng ý, bỏ lại thứ động tĩnh kì lạ kia cùng Linh Thu và Mặc Nhan Di xuống tầng.

Sau khi đi hết cầu thang, Mặc Nhan Di còn nhanh tay khoá lại ổ khoá mới yên tâm.
"Sởn hết cả da gà rồi.

Hai người bị làm sao vậy? Tự nhiên chạy lên đó?"
Mặc Nhan Di tự ôm tay rùng mình một cái, liếc mắt trách móc hai người lớn.

Sở Hi không trả lời nó, trực tiếp xem Mặc Nhan Di giống không khí mà thản nhiên gỡ kính xuống lau đi lớp bụi bám mờ mờ.
Linh Thu nghĩ Mặc Nhan Di biết gì đó liền nhìn xuống hỏi nó.
"Em nói có ma là sao?"
Mặc Nhan Di hít một hơi kiềm chế, quả nhiên mấy kẻ này sau khi trốn thoát đều đụng đầu đến mất trí nhớ rồi.

Mấy lời đồn này học sinh trong trường ai cũng rõ như lòng bàn tay, không ai là không biết.

Mặc dù như vậy, Nhan Di vẫn kiên nhẫn trả lời Linh Thu.
" Trường học mà, từng có giáo viên ép chết học sinh, học sinh đó liền tự tử ngay trong kí túc.

Không lâu sau giáo viên kia cũng chết thê thảm theo.
Học sinh kia tên là Lục Man, là học sinh ưu tú hàng thật giá thật, tuy nhiên nghe nói cậu ta chính là nguyên nhân khởi nguồn của lễ khuyến học.

Vì có tư thù gì đó mà trước kia Lục Man bị một giáo viên trong trường đặc biệt ghét, giáo viên kia ngoại trừ gây khó dễ trong việc học tập của Lục Man, còn tiếp tay cho các học sinh khác bắt nạt cậu ta.

Sau đó Lục Man bị ép đến đường cùng, tự đúc tượng bản thân tự sát trong kí túc.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui