Nhắm Mắt Lại Đừng Lùi Ba Bước


Xí ngầu có 10 mặt, 4 mặt "địa ngục", 5 mặt "hình phạt", 1 mặt "thiên đường".
Nghe nói nếu đổ được "thiên đường" sẽ có thể trở thành học sinh ưu tú, thoát khỏi lớp F, nếu đổ ra "hình phạt" thì phải tự nguyện chịu đựng mọi hình phạt bất kể nội dung biến thái đến mức nào.

Còn nếu đổ ra "địa ngục", trực tiếp phải chết.
"Lễ khuyến học chính là một trò cá cược ưa thích của đám học sinh ưu tú, lỗ thì ít mà thắng thì nhiều.

Thông thường chỉ khi trở thành học sinh ưu tú mới có thể sở hữu một viên xí ngầu dùng trong trò cá cược."
"Vậy ngay cả khi nhóc thua cược thì nhóc vẫn có quyền giữ lại viên xí ngầu?"
Một hành khách truy vấn nó, Mặc Nhan Di buồn bã cúi mặt trả lời.
"Đương nhiên, nó là đồ của tôi mà.

Nhưng hiệu quả sẽ không được tốt như của học sinh ưu tú, căn bản không thể gây chết người được."
Mặc Nhan Di nhăn nhó ngồi ngoan ngoãn giải thích luật chơi cho đám người đi tàu, bên cạnh nó là hai vị hành khách nam cường tráng đứng trông chừng, hai cổ tay trắng nõn của nó bị trói lại, hiện trạng vô cùng tội nghiệp.

Ngay khi Mặc Nhan Di nói hết câu, Hùng Kiện và các NPC khác trong lớp đều nhận ra bản thân bị thằng nhóc con này hố một cú lớn, liền không kiềm chế nổi tức giận mà tính xông ra đánh nó một trận.

Mặc Nhan Di sợ hãi la lên núp vào sau lưng người đang canh giữ nó.
"..."
"Không ai đánh em đâu, nói tiếp đi."
Sở Hi giơ tay ra chặn lại Hùng Kiện, Linh Thu đồng thời lườm gã một cái, lúc này Hùng Kiện mới ngoan ngoãn rút lại cánh tay to lớn sắp vồ tới đầu Nhan Di.
Mặc Nhan Di được cứu sống trong gang tấc, có vẻ thu lại kiêu ngạo hơn, khuôn mặt của nó bày ra bộ dạng nghiêm túc hẳn, chậm rãi nói tiếp.

"Bọn tôi sẽ chơi theo dạng cá cược mức độ nặng hay nhẹ của điểm sẽ đổ ra.

Người thua cược sẽ phải chấp nhận chịu đựng hình phạt hoặc cơ hội may mắn bất kì từ điểm của xí ngầu.

Mỗi đêm khi lễ khuyến học được tiến hành, lớp F sẽ cử ra bốn người đến tham gia cá cược cùng với một học sinh ưu tú."
"Chỉ một học sinh ưu tú thôi sao?"
Đường Tiểu Hi tò mò, Mặc Nhan Di nhíu mày bất đắc dĩ trả lời cô gái.
"Vậy chị còn muốn bao nhiêu? Một người đã đủ chết rồi."
Một đấu bốn, xem ra tỉ lệ thắng rõ ràng nằm trong tay học sinh ưu tú kia, bốn người còn lại đem so với mấy quân cờ tuỳ người xoay chuyển cũng chẳng khác nhau là mấy.

Linh Thu xem xét viên xí ngầu của Mặc Nhan Di, cậu để ý thấy trên bề mặt của xí ngầu quả thực có 4 mặt lưỡi hái, 5 mặt con mắt, 1 mặt mang hình đôi cánh thiên sứ.
Theo như lời Sở Hi gợi ý cho cậu về tên của trò chơi thì trạm này tên là "Thiên đàng hoả ngục".

Căn bản nội dung gốc là một vòng lặp đi qua cánh cổng được làm từ tay người của đám trẻ con, ở giữa là những kẻ nối đuôi nhau đi qua cổng, vừa đi vừa hát bài đồng dao cho đến khi bài hát kết thúc, cổng sẽ sập xuống và người bị bắt chặn lại buộc phải lựa chọn giữa thiên đàng và địa ngục.
Nếu như chọn "địa ngục" sẽ bị chặt tay chân hay chặt cổ, đày xuống địa ngục.
Ngược lại chọn "thiên đàng" sẽ được ngồi lên kiệu đi về cõi tốt đẹp kia.
Linh Thu vân vê viên xí ngầu chốc lát, cậu hơi nghiêng đầu hỏi Mặc Nhan Di đang âm thầm vùng vẫy giữa một đám người lớn.
"Em cũng từng là học sinh ưu tú, vậy nhờ quy chế nào mà có thể đảm bảo cho bản thân nắm chắc tỉ lệ thắng cược?"
Vừa nghe dứt câu hỏi của Linh Thu, mắt Mặc Nhan Di thoáng chút bừng tỉnh, vui vẻ pha lẫn kiêu ngạo nhìn về phía Linh Thu giống như đang đánh giá cậu là một con người thú vị, mỉm cười tinh quái.
"Nha, anh hỏi hay đấy.


Nhưng cho dù có biết thêm về vấn đề này thì chưa chắc mấy người đã an toàn trở về sau lễ khuyến học đâu."
"Nói vấn đề chính."
Sở Hi xé một tờ giấy từ trong cuốn vở đặt trên bàn học, tỉ mỉ miết các cạnh góc mỏng manh, đầu không thèm ngẩng lên nhìn Mặc Nhan Di một cái, giọng điệu nghe chừng cũng không có điểm nào đáng sợ thế nhưng Hùng Kiện và Nhan Di đều đồng thời run rẩy cuống họng, nó lén lút nuốt xuống nỗi hoang mang vào trong bụng, bình tĩnh nói tiếp.
"Xí ngầu của ai thì chơi theo luật của người đó.

Hiển nhiên là chúng ta phải tuân theo luật chơi của học sinh ưu tú có đặc quyền sở hữu xí ngầu rồi.

Mà chắc chắn đầu óc của đám học sinh ưu tú kia không có đứa nào là bình thường cả.

Cơ hội thắng cược đối với lớp F là vô cùng thấp."
"Vậy vì sao thằng nhãi mày vẫn chơi thua vậy? Không phải tỉ lệ thắng của mày trước đó cũng cao lắm sao? Chơi ngu đến mức ấy cơ à?"
Tên vô lại ban nãy vừa bị Hùng Kiện đánh cho một trận lúc này đã ổn định các vết bầm hơn một chút, chen vào hỏi một câu lại theo thói quen chọc ngoáy người khác.

Quả nhiên đã thành công khiến cho Mặc Nhan Di nổi giận, nó cắn răng gằn ra từng chữ, nụ cười trên mặt đột nhiên trở nên méo mó.
"Nếu mày mà chơi với tao, để xem tao có chơi chết mày không?! Mặc Nhan Dương vốn không phải là kẻ tầm thường, tao thua cũng là chuyện đương nhiên!"
Mặc Nhan Dương.

Nghe nói là anh trai của Mặc Nhan Di.

Nhờ đánh bại em trai mà trở thành học sinh ưu tú, thẳng chân đạp Mặc Nhan Di xuống nơi không có nhân quyền lớp F.


Chỉ là trước đó thân phận của Nhan Dương khác biệt hẳn so với đám học sinh lớp F.
Vốn dĩ Nhan Dương là học sinh mới chuyển trường đến, muốn ngay lập tức giành lấy danh hiệu học sinh ưu tú, vậy nên đã quyết định đi đường tắt- tham gia lễ khuyến học.

Chỉ cần đánh bại học sinh ưu tú có thể ngay lập tức hoán đổi danh hiệu với học sinh ưu tú kia, còn nếu như thua cuộc thì trực tiếp bị đạp về lớp F, đến cả cơ hội học tập bình thường cũng không có quyền được hưởng.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt vốn trắng nõn xinh đẹp của Nhan Di thoáng chốc ẩn hiện gân xanh, lộ rõ dáng vẻ căm hận tên anh trai vô tâm đáng chết của nó.
Rốt cuộc Mặc Nha Di cũng được thả ra, theo lời NPC thì có một khu kí túc xá dành cho học sinh nội trú, cơ sở vật chất vô cùng cao cấp, xa hoa không khác gì khách sạn.
Tất nhiên đám lớp F bọn họ đời nào được sống trong nơi tốt đẹp tiện nghi như vậy.
Kí túc xá của học sinh lớp F là một dãy nhà cũ, nếu như không có người sống thì còn có thể xem như một bãi phế liệu không hơn không kém.

Thức ăn cũng hết sức keo kiệt, đảm bảo an toàn vệ sinh hay không thì chưa thể bàn đến, thứ duy nhất có thừa thãi chính là những món đồ mang tính chất tệ nạn như thuốc lá, bia rượu, ấn phẩm đồi truỵ được học sinh bình thường lén mang vào trường, sau khi bị tịch thu sẽ bị đào thải hết về kí túc xá lớp F.
Nếu như không chết vì cá cược thì cũng sẽ chết dần chết mòn vì những thứ bẩn thỉu được thải ra từ ngôi trường học đường có vẻ ngoài đoan chính kia.
15 người đến lớp học cũng chẳng có việc gì làm liền quyết định trở về kí túc xá xem qua nơi ở của bản thân.

Kí túc xá lớp F nằm ở bãi đất trống phía sau nhà kho của trường học, gọi là nơi tận cùng của xã hội cũng không khác mấy, kiến trúc cũ nát xập xệ, đường nước không được sạch sẽ cho lắm, màu sơn tường loang lổ những vết mốc do không khí ẩm cùng côn trùng tạo nên, ngay cả đường dây đèn điện cũng hết sức tồi tàn.
Nhà vệ sinh thì khỏi phải kể đến..
Vừa mới vào trong phòng kí túc đã có một mùi ẩm mốc hôi hám xộc lên, Linh Thu ngay lập tức mở cửa thật lớn sau đó theo thói quen mà xông vào bên trong tận tâm dọn dẹp một loạt, Sở Hi cũng không thể đứng nhìn liền vào trong giúp cậu một tay.

15 hành khách khác vừa đến cũng không thể nào chịu nổi hoàn cảnh sống khủng bố của hiện tại, một số người bao gồm cả Đường Tiểu Hi liền theo tinh thần của Linh Thu mà chăm chỉ dọn dẹp sạch sẽ chỗ trú qua ngày của bọn họ.

Căn bản không ai có thể ở được trong một nơi tồi tàn thế này suốt mấy ngày trời liền, còn chưa kể đến tinh thần sắp tới sẽ bị trò chơi làm cho căng thẳng đến phát điên.
"Nhan Di?"
Sau khi dọn dẹp xong, Linh Thu rửa tay rồi quay lại kí túc của mình thì lập tức bắt gặp Mặc Nhan Di đang ôm đồ đạc đứng trước cửa phòng.

Nhan Di quay đầu lại bày ra bộ dạng đáng thương nhìn cậu, vừa trông thấy Linh Thu đi tới liền lập tức lai đến ôm lấy cánh tay của cậu năn nỉ.

"Ca ca đẹp trai, em muốn ở cùng phòng với anh và anh xinh đẹp, có được không?"
"..."
Chờ người khác dọn sạch rồi mới vác xác đến xin ở, tiện lợi quá nhỉ.
"Sao lại muốn ở cùng với bọn anh?"
Linh Thu không dễ dàng bị dáng vẻ giả tạo của Mặc Nhan Di lừa đảo, thờ ơ nhìn nó truy vấn, Mặc Nhan Di lôi ra từ trong túi áo viên xí ngầu 10 mặt của nó, một tay giơ lên tạo thành lá chắn ở bên cạnh mặt, thì thầm với cậu.
"Em có thứ dùng để trao đổi với hai người.

Vậy được chứ?"
"Với lại được ở cùng phòng với hai người đẹp, tinh thần của em cũng được an ủi phần nào rồi!"
Mặc Nhan Di cười tươi nói, sau đó không chờ Linh Thu phản ứng lièn tự nhiên như ruồi xách đồ đi vào trong phòng kí túc, chọn một cái giường ngồi xuống sắp xếp đồ đạc cá nhân của nó.
Sở Hi vừa thay ra bộ quần áo tương đối sạch sẽ tìm được trong tủ, trở về phòng sau Linh Thu, vừa lúc bắt gặp Nhan Di thong thả xách đồ đi vào phòng.

"Em thấy thằng nhóc cũng có ích, chúng ta để nó ở cùng phòng chứ?"
Linh Thu đứng ở bên ngoài dựa vào tường ngó Mặc Nhan Di đang ngồi trong phòng, vừa thấy Sở Hi quay lại đôi mắt dường như có hồn hơn.

Sở Hi nghe Linh Thu nói cũng thấy không có vấn đề gì, gật đầu đồng ý với cậu.
"Đêm nay sẽ cử người tham gia lễ khuyến học.

Em muốn đi thử không?"
- ---------------------------------------------
["Với lại được ở cùng phòng với hai người đẹp, tinh thần của em cũng được an ủi phần nào rồi!"
Mặc Nhan Di cười tươi nói, sau đó không chờ Linh Thu phản ứng lièn tự nhiên như ruồi xách đồ đi vào trong phòng kí túc, chọn một cái giường..]
Các NPC khác: cái *** thằng nhãi con! Mày có ý kiến gì về vẻ ngoài của bọn tao hả?!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui