Ngôi biệt thự này khắp nơi chỉ toàn gương, lại không có lấy một cái ô cửa sổ khiến cho người ta cảm thấy bức bối ngột ngạt.
Cả ba người cùng đi ra ngoài, quan sát xung quanh một chút, đương nhiên phòng nghỉ của bọn họ cũng không ngoại lệ, bên trong treo đủ các kích cỡ gương, một cái giường lớn đặt ở giữa, nhà tắm tiện nghi ở ngay bên trái giường ngủ, còn có một cái đồng hồ treo phía trên cửa ra vào.
Ba người đi một vòng khắp các tầng và xem xét từng căn phòng nhưng ngoại trừ không thấy tên quản gia kia đâu, các phòng khác đều đóng chặt cửa, phỏng chừng cũng chỉ là phòng nghỉ của người giúp việc trong biệt thự, chỗ nhà ăn.
"Đi cũng được 20 phút rồi, thực sự không có phát hiện gì cả."
Cảnh Phong nhìn lên trên tầng- nơi có phòng ngủ của cô bé 5 tuổi, vừa hay đến giờ làm của một nhóm bảo mẫu, ba người kia kéo nhau lên tầng theo quy định, Linh Thu cũng ngửa đầu lên xem cùng Cảnh Phong.
Nhóm bảo mẫu thuận lợi được cô chủ cho phép.
Cánh cửa khép lại, ba bảo mẫu theo thứ tự đi vào trong.
1 phút
2 phút
5 phút
10 phút
...
Mọi người đều không kìm nổi, nhất loạt nhìn lên trên, lát sau nhóm bảo mẫu kia trở ra ngoài, không có gì bất thường.
Không ai mất mạng, cũng không ai bị sứt mẻ chỗ nào.
Chờ đến khi nhóm bảo mẫu kia đi xuống tầng, mọi người liền kéo nhau đi tới hỏi thăm.
Nhóm Linh Thu cũng đến nghe thêm thông tin.
"Sao rồi? Chúng ta phải làm công việc như thế nào vậy?"
Nhóm người bảo mẫu bị tách rời ba người, mỗi người lại được một đám nhỏ hỏi han.
Linh Thu và Cảnh Phong chia nhau mỗi người thăm dò.
Chỉ có Sở Hi vẫn luôn nhìn lên trên căn phòng của cô chủ, hắn lại như người mất hồn mà không để ý xung quanh, chăm chăm quan sát từng tấm gương treo trên tường.
"Bọn tôi..
cũng không hiểu có vấn đề ở chỗ nào.
Đại khái sau khi vào phòng, cô bé bạch tạng kia vẫn ngồi y nguyên giống ban nãy, chơi đồ hàng rất ngoan.
Bọn tôi đi vào trong, đứng chờ một lát vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Cho đến khi cô bé nhờ Hiểu Dương lấy hộ một con búp bê ở trên nóc tủ xuống.."
"Cô bé gọi tôi lấy búp bê"- Hiểu Dương nói tiếp " Tôi liền ngay lập tức đến cái tủ mang búp bê xuống cho cô bé."
"Hết rồi hả?"
Mọi người nghi ngờ nhìn về ba người bảo mẫu, có người vẫn đang tập trung suy nghĩ.
Hiểu Dương bất đắc dĩ nói.
"Sau đó chúng tôi phụ trách..
xếp gỗ cho cô bé ngồi chơi rút tháp.
Vậy..
vậy thôi."
Kì quái
An toàn đến kì quái!
Bọn họ thực sự đến trạm Hard để trông trẻ thôi sao?
Cảnh Phong chen vào hỏi "Cô bé có nói chuyện với các cậu không?"
Câu hỏi này rất biết chọn lọc điểm bị khuất trong mấy lời khai của nhóm bảo mẫu kia.
Kì thực cô chủ vẫn luôn im lặng suốt từ ban nãy, đến khi nhóm bảo mẫu đi vào thì không biết cô bé có mở miệng nói câu nào không, dù sao lúc gọi cửa và chờ ý kiến, không phải cô bé đã dùng chuông thay thế cho câu "vào đi" sao? Còn nữa, cả 15 người bọn họ ai cũng đều nhìn thấy miệng của cô chủ kia bị một dải băng gạc quấn lại, chỉ chừa mỗi đôi mắt.
Hiểu Dương trả lời ngay "Không nói một chữ nào."
Một người đàn ông như hiểu ra gì đó, nghi ngờ nhìn nhóm bảo mẫu kia.
"Cô bé nhờ các người như thế nào vậy?"
Hiểu Dương đáp:" Cô bé vẫy tay với tôi rồi chỉ vào con búp bê trên nóc tủ."
Hai người còn lại cũng gật đầu kể tiếp "phải phải, cô bé vẫy tay gọi chúng tôi lại, chỉ vào tháp gỗ"
Người đàn ông nhếch môi cười không nói gì.
"Tôi về phòng trước, hai người cứ tìm manh mối tiếp đi."
Sở Hi chợt nói, Linh Thu và Cảnh Phong quay lại nhìn hắn, Cảnh Phong chưa kịp mở lời thì Linh Thu đã gật đầu.
Hắn quay người trở về phòng nghỉ.
"Linh Thu, mấy người kia có vấn đề, muốn đi theo xem không?"
"Đi"
Linh Thu đồng tình, nhóm người kia rốt cuộc cũng được "tha mạng", bọn họ quyết định cùng nhau đi xem thử bên trong biệt thự để tìm thêm manh mối giống những nhóm khác, cũng không có gì kì lạ cả.
Linh Thu và Cảnh Phong dõi theo nhóm người kia từ xa một đoạn, chỉ thấy bọn họ chạy loanh quanh căn biệt thự một hồi rồi nhìn nhìn ngắm ngắm.
Cảnh Phong đang định ngáp một cái thì vai anh bị Linh Thu lay nhẹ.
"Anh xem, hình như bọn họ đang tìm thứ gì ấy."
"A– hả?"
Cảnh Phong chuẩn bị ngáp thì đứt đoạn giữa chừng, nghiêm túc nhìn xuống nhóm người kia.
Quả thật bọn họ ban đầu là đi loanh quanh đại sảnh, sau đó nhìn nhìn ngắm ngắm gương treo trên tường, sau đó..
Bước chân của bọn họ có vẻ gấp hơn chút?
"Rốt cuộc thứ bọn họ muốn tìm là thứ gì? Hay đúng hơn là thứ bọn họ nhìn thấy ở trong gương?"
Linh Thu và Cảnh Phong nhảy cùng tần số, thật sự rất muốn đi xuống quan sát cái gương mà nhóm người kia đang xúm lại xem.
Lúc này Linh Thu chợt để ý đồng hồ, 20 phút nữa sẽ đến nhóm bảo mẫu tiếp theo, cậu một lần nữa quan sát đám người phía dưới.
Bọn họ đang cười
Không phát ra âm thanh vì nơi này cấm làm ồn nhưng đúng là đang nén cười.
Tìm thấy rồi?
"Bốp!"
Một tiếng nổ vang lên giữa đại sảnh yên tĩnh, vô cùng gây chú ý mà khiến cho mọi người đồng loạt nhìn đến.
Không có chuyện mới là lạ.
Có người lỡ thét lên một tiếng, sau đó nhanh chóng tự bịt miệng mình lại.
Hét cũng đúng, dù sao cảnh kinh khủng kia đột ngột xảy ra trước mắt người ta, không giật mình thì cũng đáng nể phục.
Máu tươi bắn văng khắp sàn nhà, giống như ai đó đột nhiên tạt sơn đỏ lên một bức tường trắng tinh, ngã xuống vũng máu là một NPC mặc đồ maid màu đen bị vỡ mất đầu.
Linh Thu giống như hiểu được loáng thoáng cách chơi, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thì thấy tên quản gia từ đâu xuất hiện đã đứng ở trên tầng nhìn xuống, ánh mắt dửng dưng khinh thường giống như nhìn một con côn trùng, lạnh nhạt nói.
"Không được phép ồn ào, cảnh cáo lần thứ nhất, dọn dẹp đi."
Cảnh Phong nói nhỏ " chà, giống như một chuyện thường xuyên xảy ra vậy, nổ đầu chắc còn nhiều hơn ngày ăn ba bữa."
Tuy vậy nhưng ánh mắt Cảnh Phong cuối cùng cũng tối xuống, đưa tay vuốt ve cái vòng màu đen thít chặt trên cổ mình.
Mớ hỗn độn bên dưới đại sảnh nhanh chóng được một vài người mặc đồ maid dọn dẹp sạch sẽ, xác người hầu NPC kia cũng được hốt đi gọn gàng.
Mọi thứ lại trở về trật tự và hình dạng như ban đầu.
Linh Thu và Cảnh Phong lếch thếch trở về phòng.
Cảnh Phong vào phòng trước, bước chân cậu liền khựng lại mấy giây rồi bằng vẻ mặt ngạc nhiên đi đến bên cạnh Sở Hi giúp hắn đỡ một cái gương lớn xuống, Linh Thu theo sau lại không có biểu cảm gì, thường thì Sở Hi vẫn luôn tự mình nghĩ ra gì đó trước mọi người nên đống lộn xộn trước mắt cũng là chuyện thường tình.
Cảnh Phong vươn tay định gỡ nốt cái gương kích cỡ vừa phải trên tường xuống thì hắn đột nhiên chặn "móng vuốt" Cảnh Phong, ngăn anh lại.
"Cái này không cần đâu."
Không hiểu sao khi nhìn thấy Cảnh Phong dùng ánh mắt long lanh đáp lại đại lão, Linh Thu cảm thấy không can tâm..
Cái gì không can tâm?!
Trong chốc lát, cậu đơ mất vài giây, trong đầu vừa nóng bừng vừa lúng túng.
Đây là lần đầu tiên cậu không kiểm soát được rốt cuộc bản thân đang nghĩ gì.
"Anh cứ để ở đó đi, anh ấy tự có sắp xếp."
Linh Thu thuận miệng nói.
"Ban nãy có người tử vong à?"
Sở Hi hỏi, quả nhiên hắn vẫn để ý động tĩnh bên ngoài, vậy mà lại không ra ngoài ngó thử một cái.
Linh Thu đáp:" Là NPC người giúp việc, nổ đầu mà chết."
Cảnh Phong nhìn vẻ ngoài của Sở Hi, định chọc hắn một chút, anh chỉ vào cái vòng cổ màu đen đang quấn quanh cần cổ trắng nhợt của hắn, giọng nói trầm xuống:" là bị thứ này siết đến phát nổ, văng tung toé như đậu phụ."
"Vậy sao?"
"Ừm"
"..."
Cảnh Phong cảm thấy không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng.
Anh ta không sợ à?!
Đùa chứ ở đây chỉ toàn người chơi cũ, chỉ là Cảnh Phong nhất thời quên mất, muốn doạ ai?
Linh Thu tặng cho Cảnh Phong một ánh mắt khinh bỉ.
10 phút nữa sẽ đến nhóm bảo mẫu tiếp theo, ban nãy dưới đại sảnh đã xảy ra chuyện gì, không ai là không chứng kiến rõ ràng.
Trước đó bọn họ đã từng tra hỏi nhóm Hiểu Dương kia rồi, hẳn là có vấn đề cho nên mấy người đó mới nhất định không chịu nói ra.
Vậy chỉ đành mặc kệ, trước sau gì bất kì ai cũng đều phải lên phòng "chăm sóc" cô chủ, công việc họ phải làm như thế nào sẽ sớm biết ngay thôi.
Linh Thu thấy Sở Hi xoay xoay gương, dáng vẻ ngắm ngắm nhìn nhìn của hắn giống y hệt nhóm người Hiểu Dương, cậu liền đứng dậy khỏi giường đi đến quan sát cùng đại lão.
"Sở ca, có nhìn thấy thứ gì không?"
"..."
Cảnh Phong định tiến đến xem cùng, đột nhiên Sở Hi lạnh lùng hô:"cậu ngồi yên ở đó."
Cảnh Phong lần đầu nhìn thấy bộ dạng nghiêm trọng này của Sở Hi, ngay lập tức ngồi ngoan tại chỗ.
Lúc này Linh Thu vẫn chưa hiểu được Sở Hi nhìn thấy thứ gì trong gương, cậu liền tiến sang chỗ của Sở Hi, đứng ngay sau hắn, đầu hơi thấp xuống ngang tầm mắt của Sở Hi.
Lúc này Linh Thu mới nhìn rõ được.
Một bàn tay trắng bợt như sứ vươn từ trên cao, có lẽ từ trên trần nhà xuống phía dưới, bàn tay đó đang lơ lửng ngay trên đầu Cảnh Phong.
Nó vỗ lên đầu Cảnh Phong một cái!
Vậy mà Cảnh Phong vẫn không hề có cảm giác gì, anh chỉ cảm thấy bản thân bị xem giống một sinh vật lạ đặt ở dưới đất, hai kẻ kia chỉ đứng săm soi đánh giá một hồi rồi thôi.
"Linh Thu, ban nãy chỉ tử vong một NPC?"
"Vâng ạ"
"Đến lượt Cảnh Phong rồi, chúng ta có 6 phút, chia nhau ra, mục tiêu là bắt được một trong ba người nhóm Hiểu Dương "từ chối" vỗ đầu.
Hai người soi gương mà nhìn, hành động cẩn thận kẻo bị phát hiện."
Hắn nói nhanh, Linh Thu và Cảnh Phong cũng biết được tình hình hiện tại nhất định có nguy hiểm, liền không chần chừ cùng Sở Hi ra khỏi phòng.
- ------------------------------------
[Tiểu kịch trường: "Cảnh Phong định tiến đến xem cùng, đột nhiên Sở Hi lạnh lùng hô:"cậu ngồi yên ở đó."
Cảnh Phong lần đầu nhìn thấy bộ dạng nghiêm trọng này của Sở Hi, ngay lập tức ngồi ngoan tại chỗ.
Lúc này Linh Thu vẫn chưa hiểu được Sở Hi nhìn thấy thứ gì trong gương, cậu liền tiến sang chỗ của Sở Hi, đứng ngay sau hắn, đầu hơi thấp xuống ngang tầm mắt của Sở Hi."]
Sở Hi: *nhột vì thằng nhóc kia thở bên cạnh tai hắn
Linh Thu (tung hoa) Tóc đại lão thơm quá!
Cảnh Phong: Các người là muốn bắt nạt tui! ;~;.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...