Sở Hi vẫn không muốn ăn sáng, hắn đi xuống tầng, vừa đi vừa đếm thầm từng bậc thang như một đứa trẻ tiểu học.
"2..4..6..8..—"
"Sở ca"
Hắn giật mình hụt một bước, miệng cắn lại đếm nhầm một số "7", Linh Thu vội đi đến đỡ lấy Sở Hi.
Hắn không ngạc nhiên mấy khi nhìn thấy Linh Thu vẫn còn toàn mạng sau một đêm mất tích, đứng trước mặt hắn, có vẻ như là linh cảm của hắn là đúng.
Thằng nhóc này chưa làm sao cả.
Sau khi đỡ được Sở Hi, Linh Thu đột nhiên chạm mắt đại lão, liền phát hiện ra đại lão của cậu lại trải qua một đêm mất ngủ, bộ dạng có hơi nhếch nhác, mắt thâm quầng.
"Tối qua cậu (anh) đi đâu (sao vậy)?"
Cả hai đồng loạt chất vấn, Linh Thu ngây thơ nhìn hắn rồi cậu bị Sở Hi vội vàng kéo về tầng 5, đóng cửa phòng lại.
"A— con dao kia là sao vậy? Là nó đến phòng chúng ta sao? Anh có bị thương ở đâu không?"
Linh Thu không thể không để ý đến con dao "trang trí" trên cửa phòng, lo lắng nhìn hắn, Sở Hi chỉ đáp đơn giản "không sao" lại bồi thêm một câu.
"Con dao đó là cậu ghim lên."
Hắn nửa đùa nửa thật, làm Linh Thu đơ mấy mấy giây mới phát hiện ra ý trong câu nói của hắn.
Cậu nhìn hắn từ từ thắp lên cây đèn dầu, không khỏi lo lắng.
"Là nó giả dạng cậu.
Nói anh nghe tối qua cậu đi đâu? "
"Em tìm được cửa tàu rồi"
Hắn thắp xong đèn dầu, ở góc nhìn của Linh Thu, tóc của Sở Hi rũ sang che khuất góc nghiêng của hắn, chỉ thấy động tác của hắn khựng lại.
"Hôm nay em muốn chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này."
"Siêu độ cho linh hồn người cá, phải không?"
Sở Hi nhẹ giọng buông một câu, Linh Thu tròn mắt nhìn hắn.
Đúng là như vậy.
Vì sao Sở Hi lại biết được?
"Được rồi, siêu độ như thế nào thì cậu chỉ giáo cho anh.
Dù sao hôm nay chúng ta cũng không thể ở nơi này nữa, đồ ăn có vấn đề rồi, tuyệt không thể ăn."
Linh Thu nghe lời hắn nói, liền nhớ ra ngay lúc cậu một thân máu me rời khỏi căn phòng kia, chỉ nhìn thấy người đi lại trong khu tập thể ít đến thảm thương, lác đác chỉ vài hai ba bóng người ở tầng hai và tầng một, chính vì vậy cậu mới không ai phát hiện mà vào được wc rửa qua cơ thể.
Sở Hi dù mắt kém nhưng giác quan vẫn nhạy bén, hắn liền chú ý đến bộ dạng vẫn còn vương mấy giọt nước trên người của Linh Thu.
"Trên người cậu bị thương?"
Hắn hỏi, Linh Thu ngay lập tức chột dạ, cậu không có thói quen báo cho người khác khi bản thân có vấn đề về sức khoẻ hay thân thể.
Lần đầu tiên có người khác hỏi han, cậu hơi lúng túng.
"À, đúng ạ.
Trong lúc tìm kiếm manh mối có xảy ra chút chuyện..
Sở ca, có phải đêm qua chết rất nhiều người không? Với lại..
tại sao anh lại nói đồ ăn ở đây có vấn đề?"
"Trả lời lí do tại sao cậu bị thương trước đã rồi mấy thứ kia anh sẽ nói cho cậu biết."
Sở Hi đưa tay nhanh nhẹn nhét vào miệng Linh Thu một thứ, mùi vị ngọt ngọt, thơm nhẹ lan toả khắp khoang miệng, trải qua một đêm vật lộn, Linh Thu cảm thấy đây là thứ ngon nhất trên đời cậu từng được ăn.
Sở Hi cũng đang ung dung bóc kẹo ra bỏ vào miệng.
Linh Thu không nghĩ hắn thực sự mang kẹo theo bên người.
Nhưng cũng không phải điều gì kì lạ lắm, thể lực của Sở Hi quả thực yếu hơn Linh Thu, suốt mấy tiếng đồng hồ thức trắng đêm căng não và thần kinh cơ để đối kháng với mấy thứ kì quái, hơn nữa còn bỏ ăn hai bữa, đến Linh Thu còn cảm thấy mệt mỏi huống gì là "tờ giấy" trước mặt.
Còn chưa nói đến Sở Hi kia có mấy cái triệu chứng kì lạ, đột nhiên lăn đùng ra không biết là ngủ hay c.hết lâm sàng cũng vô cùng đáng sợ..
Linh Thu ngay lập tức vào vấn đề chính, kể lại rõ ràng chuyện hôm qua cậu gặp phải.
___________
Sau khi phát hiện cánh cửa ra vào biến mất, Linh Thu cũng không chần chừ mà tiến thẳng vào phòng ngủ.
Bên trong căn phòng có diện tích nhỏ hẹp bốc mùi ẩm mốc, chỉ có độc một cái giường gỗ, bên trên trải chăn có thêu hình chim phượng, hoa lá mang cảm giác truyền thống, màn treo méo mó nửa quấn nửa buông thả rũ rượi xuống mặt giường, xám xịt y hệt một mớ mạng nhện bùng nhùng rối mắt.
Bên cạnh giường gỗ là một cái tủ..đúng hơn là một cái rương cũ rỉ sét, khoá lại bằng một cái khoá nhỏ, người lớn dùng lực một chút hẳn có thể mở được.
Linh Thu trong đầu thoáng nghĩ đến Sở Hi, sau đó cậu tiến đến gần rương kim loại, cầm lên ổ khoá nhỏ, không mất đến 2 phút liền nhanh nhẹn phá được khoá.
Mở rương ra.
Nắp vừa hé mở một chút, Linh Thu tạm dừng hoạt động, ổn định hơi thở, sau đó đeo lên khẩu trang rồi kiếm một cái que rút từ cán chổi, chọc vào rương mở ra, bản thân cậu duy trì giữ khoảng cách.
Một mùi tanh nồng của xác cá chết thối ươn xộc ra ngoài!
Mùi "tử thi" hít trực diện vô cùng có hại, một mớ hỗn lộn được nhồi nhét "có trật tự" trong rương, để ý kĩ có thể mơ hồ thấy được một lớp bột dày bao bọc ở mặt trong rương cũ, có thể lớp bột này đã ngăn cho mùi hôi không bị thoát ra ngoài.
Linh Thu tìm kiếm công tắc điện, chỉ là phòng ngủ này bóng đèn bị hỏng, không bật lên được, đành phải nhờ ánh sáng le lói hắt vào từ phòng khách xem xét vật thể trong rương.
"Xác" một đứa trẻ bị ém ở bên trong, bị phân ra ba tầng nằm chồng chất lên nhau, bên trên chỉ thấy một đám xương trắng nhấp nhô vẫn đang còn dính vụn thịt.
Rỉ ra từ trong đống cơ thể kia một thứ chất lỏng xanh nhờn nhớp nháp.
Linh Thu thực sự không có thời gian để cảm thấy kinh tởm thứ trước mặt, cậu chăm chú quan sát bên trong rương.
"Khúc đầu
Những xương cùng xẩu
Khúc giữa
Những máu cùng me"
(!)
Cậu đột nhiên bỏ ra cái que trong bàn tay, nín thở xắn lên ống tay áo tiến đến cái rương.
Móc tay vào trong.
Trong đầu cậu tự động thề sẽ ăn chay sau chuyến tàu này..
Cái rương cũng không nông, tầng thứ nhất đựng xương, từ xương sống đến xương sườn, xương các chi đỏ lòm..
Tầng này Linh Thu còn chịu được, đến tầng thứ hai trán cậu liền rịn một tầng mồ hôi mỏng, quả nhiên đúng như cậu đoán, tầng thứ hai chứa đầy nội tạng, nhầy nhụa phập phồng bốc mùi.
Linh Thu cố gắng móc xuống sâu hơn, cậu vẫn còn nhịn thở được..
[Đây rồi]
Cậu tìm được thứ mình muốn, sau đó móc thứ bên cạnh lên.
Một cái đầu cá lớn bằng đầu người bị Linh Thu không ngại bẩn mà xách lên, khá nặng vì trọng lượng của nó, cộng thêm trọng lượng của đám xương xẩu nội tạng phía trên đè lên.
Dù sao tay cũng đã bẩn, Linh Thu không ngại lật hết đám kia lên, bởi vì cậu đã tìm được là nơi quan trọng nhất dưới đáy của chiếc rương..
Cửa tàu
Lại ở nơi kinh khủng như vậy.
Chỉ là hiện tại không thể nào mở được cửa tàu ra, bên ngoài cánh cửa sắt lạnh lẽo kia bị bọc một lớp màng nước trong suốt, Linh Thu thử cố gắng cho tay vào trong màng nước, đương nhiên là bị một nguồn điện nhỏ toả ra từ lớp màng ngăn chặn.
"Cứu em với.."
Đột nhiên có một giọng nói non nớt vang lên, Linh Thu hơi giật mình nhìn xung quanh, sau đó dưới chân cậu liền cảm thấy có động, cậu chậm rãi nhích chân ra, cúi xuống nhìn.
"Đau lắm..
cứu với"
Còn thứ gì có thể nói ngoài cái đầu cá kia, Linh Thu bị đơ mất mấy giây, cũng không biết là sợ quá hay cậu vẫn chưa nhận thức được cái gì đang xảy ra mà thần kinh lại phản ứng chậm như vậy.
Linh Thu khô khốc mở miệng.
"Có phải là..
tiểu Uyên?"
____________________
Linh Thu rút từ trong túi áo ra một tờ giấy được gấp nhỏ, ố vàng đưa cho Sở Hi xem, hắn nhận lấy tờ giấy, cẩn thận tách ra để tránh bị rách, xem xét nội dung bên trong.
[Ngày...!tháng...
Tôi rất thích truyện cổ tích "nàng tiên quả trứng" mà mẹ thường kể cho tôi nghe, nhất là cảnh anh nông dân giúp nàng tiên quả trứng có một thân thể hoàn chỉnh, sau đó hai người trở thành vợ chồng, sống cuộc sống hạnh phúc.
Nói đến nàng tiên quả trứng thường nhân lúc anh nông dân đi vắng mà chui ra khỏi chum dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, tôi lại nhớ đến truyện cổ tích Tấm Cám* thực sự cũng rất ấn tượng với phân đoạn cô Tấm bận quần áo đi xem hội.]
Một mẩu giấy nhỏ, Sở Hi không cần nghĩ cũng biết Linh Thu tìm được thứ này- manh mối bị thiếu trong cuốn nhật kí của Tiểu Uyên, ở nơi nào ra.
Dù sao ở phần nhật kí trước tiểu Uyên cũng đã nói rõ rằng sau khi bị mẹ bắt quả tang đứa nhỏ đó thường lẻn vào WC trêu người lớn, tiểu Uyên chỉ có thể chơi cùng với bác hàng xóm cạnh nhà, người kia dặn đứa nhỏ "phải biết giữ gìn kho báu của mình."
Ý này rõ ràng ngầm ám chỉ thứ gì Linh Thu rõ ràng biết được.
Mẩu nhật kí thất lạc này được cậu tìm thấy trong chậu cây phượng ở tầng 3.
Hẳn người hàng xóm trong cuốn nhật kí kia là chủ nhân của mấy chậu cây ở hành lang tầng 3, tiểu Uyên không đùa nghịch trong WC nữa nên đã được người đàn ông này dạy cho nó cách trồng và chăm sóc cây, tiện thể mách cho nó một nơi giấu "kho báu" bí mật.
Sở Hi đẩy nhẹ gọng kính kim loại, sải chân bước ra cửa, Linh Thu cũng đi theo hắn ra ngoài.
Tìm kiếm "cơ thể" giúp người cá siêu độ.
Hai người rời khỏi phòng đi thẳng lên tầng 6.
Theo như những thứ Linh Thu "tìm được" ở trong căn phòng của gia đình kia, cậu quả nhiên đã nhìn thấy hai manh mối quan trọng.
Chính là sau khi đối mặt với cái đầu cá biết nói, Linh Thu bị chuyển đến hai thế giới khác nhau, nhưng điểm chung kì lạ là bối cảnh vẫn thuộc về khu tập thể cũ nát này.
Thế giới của "nàng tiên quả trứng" và "Tấm Cám".
Cụ thể như thế nào thì Linh Thu thực sự không muốn nhìn lại, đại khái sau khi bị chuyển đến hai thế giới kia, nhiệm vụ của cậu là trong vòng 3 tiếng hoàn thành mục tiêu của cả hai thế giới.
Ở "nàng tiên quả trứng", Linh Thu trong vai người nông dân phải ngay lập tức tìm đủ xương, vỏ sọ, trái tim cho "nàng tiên" trước khi cô ta nổi giận và đưa cậu đến kết cục tử vong.
Trái lại "Tấm Cám" thì tình hình ổn hơn một chút, sau khi giúp cô gái kia tìm được "y phục" đi lễ dưới chân giường (thời hạn là trước khi lễ hội kết thúc và mẹ con dì ghẻ trở về, nếu nhiệm vụ không hoàn thành thì cậu và cô gái sẽ đều tử vong), cô gái liền chỉ cho Linh Thu đường ra khỏi thế giới "cổ tích"- cái giếng nuôi cá của cô.
Ở "nàng tiên quả trứng" cậu hoàn thành nhiệm vụ trong lúc mành chỉ treo chuông*, "nàng tiên" đã gần như cuồng nộ mà lùa theo cậu muốn chém giết, sau đó Linh Thu lại trở về thế giới "thật" qua cái giếng nước nông, cuối cùng tổng kết lại thành cái bộ dạng vừa ướt vừa máu me đầm đìa của Linh Thu sau một đêm biệt tích.
- ---------------------------------------------
*Tấm Cám thì truyện này ai cũng biết rồi phải ko;v;
*câu này tương đương ngàn cân treo sợi tóc,( chỉ tình thế hiểm nguy:/).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...