Tình huống này nằm ngoài suy nghĩ của cô, Bạch Nhiễm chẳng rõ vì sao Tống Bội Sang lại có mặt ở đây. Nhưng khoan đã, bất chợt cô nhớ đến tin nhắn mà Tiêu Châu đã gửi cho mình. Cô ấy nói đang có tin đồn Vĩ Luân và Tống Bội Sang quay lại với nhau vì truyền thông phát hiện anh cầm lái cho chuyến bay đến Pháp trong khi lúc đó Tống Bội Sang đang ở Paris. Nhưng vừa rồi cô ấy bảo đã lâu không gặp anh, vậy có nghĩa là hai người họ chưa gặp nhau ở Pháp sao?
Anh vẫn giữa nguyên nét mặt lạnh lùng vốn có dù lời nói rất nhã nhặn:
- Đã lâu không gặp.
Tuy có chút hụt hẫng trước thái độ thờ ơ từ anh nhưng Tống Bội Sang vẫn tỏ ra niềm nở, khuôn miệng khẽ cong, tạo nên một nụ cười xinh tươi.
- Em vừa về nước sáng nay thôi. Thật ra...vì em biết anh sẽ có mặt trong bữa tiệc hôm nay nên em đã đến.
Chú của Bội Sang là người bạn thân thiết nhiều năm với chú của anh, vậy nên cũng chẳng lấy làm lạ hay khó hiểu khi hôm nay cô ấy có mặt ở đây. Thời gian trước, khi biết chuyện anh và Tống Bội Sang yêu nhau, hai bên gia đình đều nhiệt tình ủng hộ, nhưng cuối cùng đôi trẻ lại chia ly hai ngã vì lý do không thể hòa hợp.
Nghe lời nói mang tính chất lụy tình lại chứa đựng sự ủy mị từ người cũ, Vĩ Luân chẳng những không chút lay động mà còn tỏ ra vô cùng cứng rắn.
- Em có nhất thiết phải như vậy?
Anh buông nhẹ một câu hỏi phũ phàng nhưng cốt ý lại không dùng để hỏi. Vĩ Luân đang định quay lưng đi thì Tống Bội Sang lại cất lời, nhưng vì không nói chuyện được với anh nên tiểu thư họ Tống bắt đầu bực dọc. Cô ta nhìn thấy sự hiện diện của Bạch Nhiễm ở cạnh anh thì trên môi liền nở nụ cười khinh, thật ra trong quá khứ, giữa cô và Tống Bội Sang cũng đã từng xảy ra một sự kiện.
- Là Bạch Nhiễm, chào cậu, đã lâu không gặp. Nếu tôi nhớ không lầm thì trước đây cậu và Vĩ Luân đều là những học sinh xuất sắc cả. Nhưng bây giờ nhìn lại xem, chẳng hiểu sao cả hai lại có cách biệt quá lớn. Tôi nghe nói cậu vừa nhận việc, trở thành vệ sĩ cho Vĩ Luân, thật khó tin đấy.
Lời lẽ có ý móc méo và khinh thường từ Tống Bội Sang khiến Bạch Nhiễm cảm thấy thất vọng nhiều hơn cả buồn lòng. Hơn ai hết, cô hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân mình, hiểu rõ vì sao mình lại chịu đựng cuộc sống như hiện tại. Cô thất vọng vì bản tính chanh chua và sân si của cô ta, không ngờ một người trưởng thành, chững chạc như Vĩ Luân lại từng yêu một cô gái xấu tính như vậy.
Thật ra thời cấp ba, Tống Bội Sang rất thích Bạch Nhiễm. Thậm chí cô ta từng chủ động tỏ tình với cô nhưng Bạch Nhiễm đã từ chối. Vì giữ sỉ diện cho Tống tiểu thư danh giá, Bạch Nhiễm chưa từng nói với ai về chuyện cô ta tỏ tình với cô, kể cả Đông Thúc và Tiêu Châu.
Nhưng Tống Bội Sang không yêu được nên đâm ra căm phẫn. Cô ta xinh đẹp lại cao ngạo, quyền quý, lòng tự tôn ngất ngưởng chạm đến mây xanh, nhưng không ngờ lại bị Bạch Nhiễm lạnh lùng từ chối tình cảm. Tống Bội Sang cảm thấy lòng tự trọng của chính mình đã bị Bạch Nhiễm chà đạp.
Bây giờ gặp lại, cô ta còn nghe nói Bạch Nhiễm vừa trở thành vệ sĩ cho anh nên liền buông lời châm chọc, mỉa mai. Chuyện cũ không đáng lại để bụng, nhưng Tống Bội Sang cư xử cứ như trò đùa của đám trẻ nhỏ.
Thật lòng cô chẳng muốn lời qua tiếng lại với những người chanh chua như cô ta, huống hồ bây giờ cô đang giấu mình trong lớp vỏ bọc đàn ông, càng không nên chấp nhất phụ nữ.
Nhưng chưa cần đến Bạch Nhiễm cất lời thì "sếp" của cô đã đứng ra phản bác:
- Em không cần tin, vốn dĩ chuyện của cậu ấy chẳng liên quan gì đến em cả.
Thốt ra một câu gây sát thương tâm can người đối diện, anh lạnh lùng quay lưng, đồng thời nhìn cô rồi nói:
- Bạch Nhiễm, mau đi thôi.
Nghe rõ câu đối đáp của anh khiến cô cảm thấy thật "hả hê", kẻ không biết điều lại ham sân si như Tống Bội Sang rất đáng bị phũ phàng.
Cô ta chưng hửng vì vừa nhận được một gáo nước lạnh từ người yêu cũ. Tống Bội Sang không ngờ anh lại vì một người vệ sĩ mà đáp lời gay gắt khiến cô ta cứng cả họng.
Cũng nhờ chuyện này mà cô biết được Vĩ Luân và Tống Bội Sang không hề quay lại với nhau như mấy thông tin đồn thổi trên mạng.
- Cám ơn cậu, Vĩ Luân.
Anh dừng bước, khẽ quay mặt lại nhìn cô:
- Vì chuyện lúc nãy sao?
Cô gật đầu:
- Đúng vậy. Nếu không có cậu, tôi cũng chẳng biết phải trả lời thế nào.
Trông Bạch Nhiễm có rất nhiều tâm sự, nhưng dù sao cả hai cũng chỉ mới gặp lại nhau, để hiểu rõ hơn về đối phương thì cần rất nhiều thời gian.
- Cậu không nhất thiết phải giải thích với người khác về cuộc đời của cậu.
Không muốn cuộc nói chuyện kéo dài về chuyện chẳng vui vừa xảy ra, anh nói tiếp:
- Tôi đói rồi, mau sang kia ăn thôi.
Có vẻ như tảng băng Mạch Vĩ Luân đã ấm áp hơn rồi thì phải. Bây giờ anh chịu mở miệng nói chuyện với cô nhiều hơn lúc sáng, không chừng một thời gian nữa Bạch Nhiễm sẽ không còn nhận ra một Mạch Vĩ Luân băng giá mà cô từng biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...