Tử Duệ khựng bước rồi đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường: “Vẫn còn sớm mà”.
Vì chưa đến giờ đi làm nên cậu ấy chắc chắn anh và Bạch Nhiễm vẫn còn ở nhà. Tuy nhiên từ nãy đến giờ, Tử Duệ đã tìm kiếm cả hai nhưng không thấy, vậy chỉ còn một nơi duy nhất, chính là phòng của cô.
Không chần chừ nghĩ suy thêm nữa, Tử Duệ chạm vào tay nắm cửa rồi vặn nhẹ một cái. Nhưng cậu ấy chưa kịp đẩy vào thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong. Phút chốc chẳng kịp phản xạ, lực kéo cửa từ phía trong đã khiến cậu nhóc tiến lên vài bước, Tử Duệ giật mình vội buông tay ra khỏi nắm cửa.
Cậu ấy ngước mắt nhìn rồi thốt lên:
- Anh hai, sao anh lại…ở trong phòng của anh Bạch Nhiễm?
Vĩ Luân đã kịp xuất hiện trước khi em trai mở cửa, nếu không chẳng biết cậu ấy sẽ ngỡ ngàng đến mức nào, không khéo Tử Duệ sẽ ngất xỉu vì sốc.
Anh có chút bất ngờ và bối rối, Vĩ Luân định ra ngoài mở khóa “thả” Tử Duệ, nhưng không ngờ vừa rời khỏi phòng đã chạm mặt em trai. Tuy nhiên với sự nhạy bén, anh cũng đã đoán được Tử Duệ có chìa khóa dự phòng nên không hỏi cậu ấy lý do vì sao ra thoát ra được. Hơn nữa Vĩ Luân cũng không muốn khơi ngợi chuyện anh “nhốt” em trai, tốt nhất là không nên nhắc tới.
- À, điều hòa phòng anh bị hỏng nên anh sang ngủ nhờ phòng Bạch Nhiễm.
Nói về chuyện giả vờ điềm tĩnh thì chẳng ai diễn tròn vai bằng anh. Vĩ Luân nói chuyện thản nhiên hệt như thật để em trai không nghi ngờ. Nhưng Tử Duệ nào dễ dàng bỏ qua, cậu ấy hóng chuyện nên muốn hỏi rõ:
- Vậy tại sao anh không sang phòng em?
Anh ngây người vài giây, chẳng phải Vĩ Luân không tìm được lý do trả lời mà vì anh không nghĩ Tử Duệ sẽ hỏi khó đỡ như thế.
- Tối qua em say mềm còn gì, anh không muốn bị hành cả đêm.
Thực chất dù không bị em trai quậy phá nhưng anh cũng nào ngủ được khi đêm phải vận động cuồng nhiệt suốt mấy tiếng đồng hồ.
Nói rồi Vĩ Luân vội bước đến bàn ăn, Tử Duệ vẫn tò tò theo sau, chuyện này nhất quyết phải làm “ra lẽ”:
- Vậy tại sao cửa phòng của em lại bị khóa từ bên ngoài? Anh nhốt em đúng không?
Tình huống này anh cũng đã lường trước ngay từ giây phút anh quyết định khóa cửa nhốt cậu em trai kỳ đà lại.
- Tránh để em phá nhà thôi.
Anh đáp ngắn gọn rồi đi vào trong bếp lấy nước uống. Cậu nhóc vừa định hỏi anh thêm vài câu thì Bạch Nhiễm đã từ trong phòng bước ra. Vừa nhing thấy cô, bóng đèn Tử Duệ lập tức tiến đến gần và thể hiện sự ranh mãnh:
- Anh Bạch Nhiễm, tại sao tối qua anh hai lại ngủ với anh?
Cô sững sờ, tức khắc bị đóng băng tại chỗ bởi câu “tra hỏi” xuyên thấu tâm can. Vĩ Luân vừa bước khỏi bếp đã nghe thấy, anh giật mình nhìn em trai, chẳng lẽ cậu nhóc đã biết chuyện gì rồi sao?
Nhưng dường như Tử Duệ đã nhận ra bản thân vừa nói hớ nên vội chấn chỉnh:
- Ý…ý của em là tại sao anh hai lại ngủ ở phòng của anh?
Vĩ Luân và cô nhìn nhau, chưa gì đã bị ông cụ non soi xét từng chút một.
- Điều hòa phòng Vĩ Luân hỏng nên cậu ấy đã ngủ nhờ phòng anh.
Dù sao Tử Duệ cũng là em trai ruột của anh, Vĩ Luân quá hiểu cậu nhóc nên trước khi rời khỏi phòng, anh và cô đã thống nhất lý do với nhau. Tử Duệ bị hai người một phen qua mặt mà chẳng có chút bằng chứng nào để phản bác. Trong lúc Tử Duệ không để ý, cặp đôi nháy mắt ra hiệu với nhau, cũng may vẫn chưa bị phát hiện.
Tử Duệ cảm thấy rất khó hiểu, chỉ mới hôm qua hai người còn tỏ ra xa cách như đang giận nhau. Nào ngờ sáng sớm ra đã hòa thuận trở lại, hơn nữa còn ngủ chung phòng. Tuy không rõ vì sao nhưng trong lòng Tử Duệ lại có cảm giác anh trai và vệ sĩ riêng rất bất thường.
- -----------------------------------
Kết thúc một ngày làm việc mỏi mệt ở công ty, cả hai trở về nhà, lúc này người giúp việc đã dọn sẵn cơm lên bàn ăn và ra về. Bạch Nhiễm cởi giày, đưa tay nới lỏng cavat vì có chút ngột ngạt. Cô chỉ vừa đi được vài bước tính từ cửa nhà thì cánh tay đã bị Vĩ Luân nắm lấy rồi kéo cơ thể cô đứng sát vào anh.
Bạch Nhiễm có chút giật mình, anh không đợi đến khi cô cất lời, vội vàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Bạch Nhiễm mở to mắt, đứng ngây người thụ động, mặc anh chiếm lấy hai cánh hoa đỏ mọng. Có lẽ vì ở công ty anh và cô phải giữ khoảng cách với nhau suốt cả ngày nên anh sắp không chịu nổi nữa. Bây giờ chỉ muốn thắm thiết với người mình yêu, nôn nóng muốn công khai nhưng chẳng được.
Anh rời môi cô, hai ánh mắt nhìn nhau đắm đuối.
- Anh… làm vậy lỡ như Tử Duệ thấy thì sao?
Vĩ Luân nở nụ cười nhẹ, chai mặt đáp:
- Giờ này Tử Duệ đi học rồi. Em cứ yên tâm.
Anh vòng một tay ra phía sau lưng cô rồi siết nhẹ lấy vòng eo nhỏ nhắn. Cả hai sắp tiếp tục trao nhau nụ hôn, nhưng sự lãng mạn chưa kịp chớm nở đã nhanh chóng vụt tắt bởi tiếng mở cửa phòng:
- Anh hai về rồi à?
Tử Duệ từ trong phòng bước ra ngoài, cậu nhóc nghe tiếng ồn nên đã ra xem thử. Nụ cười trên môi Vĩ Luân ngay tức khắc tan biến, nào ngờ anh lãnh ngay “cú tát” nhanh như vậy. Cô giật thốt tim vì sợ bị phát hiện nên đã lập tức đẩy anh ra, trong tình huống cấp bách, Bạch Nhiễm không kịp kiểm soát phản ứng nên có hơi mạnh tay, anh bị cô đẩy đột ngột về sau, lưng đập vào tường ê ẩm.
Bạch Nhiễm bật chế độ diễn sâu, dõng dạc thốt lên mất lời “gây hấn” để đánh lạc hướng Tử Duệ:
- Tôi có việc quan trọng nên muốn xin nghỉ một ngày thôi mà. Chẳng lẽ cậu nhỏ nhen như vậy sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...