Tay cô run đến mức mất kiểm soát, mở chiếc hộp ra, đập vào mắt cô chính là vòng tay bạch kim thân thuộc. Kỷ vật quan trọng nên chỉ cần nhìn sơ qua thì Bạch Nhiễm đã lập tức khẳng định được món đồ quý giá này thuộc về mình.
Bất ngờ quá lớn, dù có nằm mơ trăm vạn lần Bạch Nhiễm cũng không dám nghĩ đến việc anh có liên quan đến sự cố tình một đêm đã xảy ra. Cùng lắm chỉ là sự mơ mộng về một ngày nào đó, Vĩ Luân sẽ rung động với cô. Nếu anh yêu cô trong dáng vẻ nam nhân cũng không thể khiến cô sốc bằng chuyện đang diễn ra.
Tuy tâm trí đã phần nào đoán được sự thật cũng như nguyên do anh đưa mình đến đây, tuy nhiên Bạch Nhiễm vẫn muốn nghe từ chính miệng anh giải thích rõ.
- Tại sao...cậu lại có được...chiếc vòng kỷ vật của tôi?
Mục đích anh đưa cô đến đây là để phơi bày tất cả sự thật, một lần nói rõ với nhau để không còn khúc mắc gì nữa.
- Cậu thật sự không nhớ mình đã đánh rơi chiếc vòng ở đâu à?
Một mũi tên mang danh nghĩa câu hỏi xoáy sâu vào tâm can của cô, nhất thời đã khiến Bạch Nhiễm trở nên ấp úng. Thật ra sau khi tỉnh giấc và trốn chạy khỏi căn phòng đã xảy ra tình một đêm, cũng chính là căn phòng hiện tại cả hai đang đứng, cô thất thần trở về nhà, giam mình trong phòng vì bị ám ảnh cực độ. Đến khi Bạch Nhiễm phát hiện ra chiếc vòng tay đã biến mất, cô quay lại quán bar tìm kiếm, lục tung căn phòng đã xảy ra sự cố, thậm chí hỏi thăm cả nhân viên lẫn tạp vụ, tuy nhiên vẫn không tìm được.
Thấy cô im lặng, anh chỉ đành nói tiếp:
- Tôi nhặt được trên...giường.
Ánh mắt anh nhìn sang chiếc giường duy nhất trong phòng. Lúc này Bạch Nhiễm đã đỏ ửng cả hai tai. Tuy Mạch Vĩ Luân thường ngày khô khan nhưng anh cũng rất tinh tế, anh hiểu cô đang rất ngại khi nhắc về sự cố kia nên không đợi cô phải hỏi mà đã chủ động cất lời:
- Lý do vì sao tôi nhặt được vòng tay của cậu trên giường, tôi nghĩ cậu biết rõ. Bạch Nhiễm, tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi cậu.
Vĩ Luân không trực tiếp nói thẳng anh đã biết bí mật của cô, nhưng chỉ cần qua lời nói vừa rồi, Bạch Nhiễm đủ hiểu được tất thẩy những điều anh muốn đề cập đến. Bởi lẽ thông qua chiếc vòng tay, anh phát hiện cô gái xảy ra tình một đêm với mình là Bạch Nhiễm, điều đó đồng nghĩa với việc thân phận nữ giả nam của cô cũng bị bại lộ.
Nắm chặt chiếc vòng trong tay, cô cố nén nước mắt, không hiểu sao lệ vẫn cứ chực trào ra khỏi hốc mắt, có lẽ vì quá nhiều cảm giác hỗn độn đan xen lúc này. Cô vừa sốc lại hoang mang vì sợ anh nghĩ mình là hạng phụ nữ rẻ tiền, sợ anh hiểu lầm lẫn nghi ngờ nhân phẩm trong sạch của cô.
- Vậy ra vì nghi ngờ nên cậu đã âm thầm đến gặp mẹ và chị hai của tôi?
Dù trước đó cô đã lường trước được chuyện anh sẽ phơi bày mọi chuyện, nhưng khi thực sự đối diện với anh, cô vẫn không giữ được bình tĩnh và cảm thấy rất run rẩy.
Căn phòng này chính là nơi cả hai đã xảy ra chuyện với nhau nên khi theo anh đến đây, cô cứ chần chừ mà khó lòng cất bước vào trong.
- Tôi muốn làm rõ những khúc mắc trong lòng...và tôi biết, cậu không có chị gái sinh đôi.
Bạch Nhiễm cúi mặt thừa nhận, anh đưa cô đến đây là để "vạch trần" thì tất nhiên Vĩ Luân đã tìm hiểu đủ mọi bằng chứng, cô đương nhiên không phản bác được.
Anh nói rõ sự việc đã qua, cũng để làm sáng tỏ nguyên do vì sao lại xảy ra hành động xác thịt vào đêm ấy.
- Ngày hôm đó, khi tôi vào căn phòng này, tôi thật sự không biết cậu cũng ở đây...
Ban đầu anh đến bar Wen cùng tên vệ sĩ cũ để xem xét tình hình kinh doanh của quán. Nhưng Vĩ Luân không ngờ hắn lập mưu bỏ thuốc vào ly rượu của anh, muốn gài bẫy anh qua đêm với gái bán hoa đã được hắn và bọn buôn lậu sắp xếp sẵn. Sau đó bọn chúng sẽ quay clip, chụp lại những hình ảnh nhạy cảm rồi dùng để uy hiếp và tống tiền anh.
Cuối cùng người tính chẳng bằng trời tính, cô bị một nhóm buôn người đưa vào phòng tại quán bar trong lúc chờ chúng xử lý nhóm thiếu nữ vừa bị bắt. Vĩ Luân sau khi phát hiện cơ thể có dấu hiệu bất thường thì lập tức chạy vào một căn phòng và khóa cửa, cốt ý muốn chịu đựng một mình. Nhưng tại đây, anh đã gặp cô, trong bóng tối bao trùm, hai người không thấy rõ mặt nhau.
Hơi thở của cô nặng trĩu, chẳng biết bây giờ phải phản ứng thế nào. Rốt cuộc sự tình đã rõ, anh là người cô luôn tò mò muốn gặp, còn cô khiến anh ngày ngày tìm kiếm nhưng mãi vẫn không thấy tăm hơi.
- Tôi xin lỗi.
Anh đã xin lỗi cô đến lần thứ ba, Bạch Nhiễm cảm thấy rất khó xử, Vĩ Luân lại nói:
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Bàn tay cô vẫn nắm chặt lại, tim Bạch Nhiễm đập mạnh vì hồi hộp, anh tiến đến gần, thêm một bước rồi lại một bước. Bàn tay thon dài dịu dàng chạm vào mặt cô, diễn biến này hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của Bạch Nhiễm. Anh nghiêng đầu, hơi thở cận kề khó cưỡng, cô nhất thời không kiểm soát được bản thân, cứ theo dòng cảm xúc mà nhắm mắt "tận hưởng".
Khoảnh khắc môi sắp chạm môi thì cô đột nhiên mở mắt, tự trấn tỉnh bản thân thoát khỏi cơn mộng mị rồi đẩy Vĩ Luân ra trong sự ngỡ ngàng của anh. Mỡ đã gần dâng đến miệng mèo mà vẫn để vụt mất.
- Tôi không cần cậu chịu trách nhiệm.
Nói rồi cô vội vã bỏ chạy khỏi phòng. Bạch Nhiễm cảm thấy rất ngại ngùng khi đối diện với anh, trong lúc rời đi, cô thẹn thùng nghĩ thầm: "Lúc nãy mình còn nhắm mắt chờ đợi nụ hôn, xấu hổ chết được".
Sau vài giây ngây người, anh vội đuổi theo cô, miệng không ngừng gọi, mặc kệ sự chú ý từ những người xung quanh:
- Bạch Nhiễm cậu đừng chạy...
Ấy vậy mà anh lại không đuổi kịp cô, Vĩ Luân cứ loay hoay đi tìm Bạch Nhiễm đến tận khuya, anh gọi điện thoại thì cô chẳng chịu nghe máy. Sau cùng anh quyết định trở về nhà xem sao.
Điều đầu tiên anh làm khi anh bước chân vào không phải là cởi giày mà lại đi thẳng đến phòng cô. Thấy cửa phòng được khóa từ bên trong, anh đoán cô đã trở về nhà và đang muốn tránh mặt anh. Vĩ Luân lấy điện thoại ra thử gọi cho cô, anh nghe thấy tiếng chuông vang lên văng vẳng trong phòng Bạch Nhiễm nhưng nhanh chóng bị tắt đi. Biết chắc cô đã về nhà nên anh yên tâm mà nhẹ nhõm hẳn.
Dù cô không nghe máy nhưng anh nào dễ dàng bỏ cuộc. Vĩ Luân đưa tay gõ cửa, nhẹ nhàng gọi:
- Bạch Nhiễm à, cậu mở cửa ra đi, tôi vẫn còn chuyện muốn nói với cậu...Bạch Nhiễm à...
Bất ngờ thay khi cánh cửa phòng cô không mở ra mà phòng bên cạnh lại mở, gương mặt xéo xắt xuất hiện, lời nói trong cơn buồn ngủ của ai kia khiến anh giật cả mình:
- Ồn ào quá, khuya rồi mà anh cứ gọi Bạch Nhiễm, Bạch Nhiễm mãi thế thì sao em ngủ được!
Anh hoang mang nhìn đứa em trai Mạch Tử Duệ rồi thốt lên:
- Sao em lại ở đây? Em đến từ khi nào vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...