Ngẫm nghĩ vài giây, cô quyết định bước ra khỏi cửa quán, Bạch Nhiễm nhớ có một siêu thị tiện lợi ở gần đây, bất chấp mưa tuôn xối xả, cô chạy một mạch vào cửa tiệm. Bạch Nhiễm đi lướt nhanh một vòng, vừa nhìn thấy chỗ treo ô, cô lập tức dừng bước, ban đầu định mua hai chiếc ô, nhưng trớ trêu thay trong cửa hàng chỉ còn duy nhất một chiếc.
Cô lấy ô cầm trên tay rồi bất giác nở nụ cười khi nghĩ đến việc mình và anh có thể cùng nhau che chung một chiếc ô dưới trời mưa, cảnh tượng này quả thật rất lãng mạn. Bạch Nhiễm chợt nhớ đến một câu nói trong lúc đang mơ mộng "Khi trời đổ mưa, nếu hai người yêu nhau cùng che chung một chiếc ô thì sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi". Tuy mơ tưởng là vậy, nhưng ngay lập tức cô đã thức tỉnh rồi tự mình nói nhỏ:
- Nhưng Vĩ Luân có yêu mình đâu chứ? Lại tự nghĩ vớ vẩn nữa rồi.
Cô thoáng khỏi cơn mơ, vội tính tiền để quay trở lại quán ăn. Lúc cô vừa định rời đi thì nghe thấy giọng nói của một cô gái đang hỏi nhân viên thu ngân:
- Chị à, cửa hàng còn ô không?
Giọng nói của nữ nhân viên nhỏ nhẹ đáp:
- Thưa quý khách, chiếc ô cuối cùng vừa được bán rồi ạ.
Theo phản xạ, Bạch Nhiễm quay người nhìn lại. Trước tầm mắt cô là hình ảnh một cô gái với nước da trắng hồng đang mặc bộ váy tiểu thư xòe nhẹ nhàng. Mái tóc dài cột nửa đầu làm nổi bật gương mặt thanh tú ngọt ngào.
Dường như cô ấy vừa mắc mưa nên cơ thể bị ướt, nghe nói đã hết ô, cô gái trạc hai mươi tuổi có chút rầu rĩ, bước ra mái hiên trước cửa hàng, cô ấy thầm thì:
- Không biết mưa đến khi nào? Hay là mình cứ dầm mưa chạy thẳng đến quán...
Bạch Nhiễm từ tốn đến gần, sau vài giây ngẫm nghĩ, sau cùng cô vẫn quyết định làm chuyện tốt vì người khác.
- Cô à, cô đang cần ô đúng không? Hay là cô cứ dùng ô của tôi đi.
Người con gái lạ vội quay sang nhìn Bạch Nhiễm. Dáng vẻ cao ráo đang khoác trên mình bộ vest đen lịch lãm cùng gương mặt tuấn tú mềm mại, một nét đẹp thư sinh hiếm có khiến cô ấy cứ ngỡ mình vừa gặp được định mệnh vào một ngày mưa: "Là ông trời sắp đặt sao? Đẹp trai quá!".
Tuy so với chiều cao của đàn ông thì Bạch Nhiễm không quá cao lớn, nhưng nếu so theo phụ nữ thì chiều cao của cô rất lý tưởng. Ít ra cô cũng cao trên một mét bảy. Vậy nên nhiều cô gái vừa nhìn thấy cô liền si mê cũng là điều dễ hiểu.
Đứng trước mặt mỹ nam, cô ấy thể hiện sự hiểu chuyện nên nhẹ giọng đáp:
- Sao có thể được, trời đang mưa lớn như vậy. Anh cũng cần ô mà.
Thấy cô ấy có vẻ ngượng ngùng, trong những tình huống diễn ra tự nhiên, Bạch Nhiễm lại quên mất mình đang đóng vai nam nhân. Cô khẽ nâng bàn tay của cô gái đang đứng đối diện rồi nhẹ nhàng đặt chiếc ô vào:
- Cô cứ cầm lấy, đừng ngại. Tôi đi sang quán ăn ngay cạnh đây thôi.
Cô gái thẹn thùng nhìn cô, Bạch Nhiễm chợt nhớ ra mình đang là "đàn ông" nên vội rút tay lại.
- Xin lỗi, tôi vô ý quá.
Cô gái đưa hai tay siết chặt lấy chiếc ô, gương mặt ngại ngùng hơi cúi xuống, trên môi nở nụ cười dịu dàng, mưa vẫn cứ rơi, nhìn thoáng qua hệt như một buổi gặp định mệnh trong phim ngôn tình.
- Cám ơn anh.
Thấy cô ấy mặc váy ngắn, áo lại bị ướt nên Bạch Nhiễm đã cởi áo vest của mình khoác cho cô ấy. Thật tâm cô chỉ nghĩ rằng phụ nữ nên giúp đỡ nhau, huống hồ cô gái này trông khá nhỏ tuổi. Nhưng với cô gái kia, Bạch Nhiễm chính là chàng hoàng tử được ông trời dẫn lối đến gặp cô ấy.
- Cô bị ướt rồi, vậy nên cứ khoác tạm áo của tôi. Giờ thì tôi xin phép đi trước.
Còn tưởng chuyện lãng mạn sẽ kéo dài thêm, nào ngờ chưa gì Bạch Nhiễm đã muốn bỏ đi. Cô ấy vội giữ lấy cánh tay cô:
- Khoan đã, em vẫn chưa biết tên của anh.
Cô quay mặt lại, từ tốn đáp:
- Tôi tên Bạch Nhiễm.
Cô ấy sợ "định mệnh" đời mình bỏ đi nên vội lấy điện thoại trong túi xách ra:
- Cho em số điện thoại của anh.
Cô hơi ngây người, chưa kịp phản ứng thì cô gái kia đã nói tiếp:
- Em sẽ gọi cho anh để trả lại áo.
Ban nãy cô quên mất chuyện này, nhưng thật ra cũng chẳng nhất thiết phải lấy lại áo. Tuy nhiên Bạch Nhiễm không muốn vòng vo thêm, cô cũng gấp gáp vì sợ Vĩ Luân đang tìm cô nên vội bấm nhanh một dãy số rồi đưa điện thoại lại cho cô ấy.
Thấy mỹ nam lạnh lùng không hỏi tên mình, trong lúc Bạch Nhiễm đang quay lưng rời đi, cô ấy vội chủ động giới thiệu:
- Em tên Tôn Bối Vân, em sẽ gọi cho anh.
Bạch Nhiễm chỉ nhìn cô ấy một cái rồi chạy đi, bóng dáng cô khuất dần trong màn mưa phủ dày đặc. Chạy về đến quán ăn, cô thấy gương mặt lạnh như băng của Vĩ Luân hờ hững đang đứng trước cửa quán.
Nhìn thấy cô, anh liền cất lời, đôi mày rậm chau lại trong rất nghiêm túc:
- Cậu đã đi đâu vậy?
Nhìn Bạch Nhiễm thiếu thiếu gì đó, Vĩ Luân cảm thấy vô cùng khó hiểu, anh thốt lên:
- Áo khoác của cậu đâu rồi?
Do "ga lăng" nên cô đã mang áo trao cho người ta. Cô còn tưởng Vĩ Luân muốn làm lơ mình luôn rồi, lúc nãy vừa chạy vừa lo lắng anh không thấy cô đâu thì sẽ mặc kệ mà về công ty trước, nhưng may là Mạch tổng vẫn còn lương tâm.
- Tôi đi mua ô nhưng gặp một cô gái bị mắc mưa nên tôi...tôi đã đưa áo khoác cho cô ấy. Xin lỗi đã để cậu phải chờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...