Thì ra trước đây cô đã lầm khi nghĩ Mạch Vĩ Luân thờ ơ không bận tâm đến thế thái. Tiếp xúc với anh gần một tháng qua, cô thấy anh càng lúc càng lộ rõ sự mặn mòi và bản tính "hóng chuyện" được che giấu ẩn sâu bên trong. Hình tượng Mạch tổng lạnh lùng chính thức sụp đổ.
- Cậu nghĩ nhiều rồi, cô ấy nhìn ai cũng dịu dàng như vậy thôi.
Bạch Nhiễm liên tục phủ nhận những nghi ngờ của anh. Ánh mắt lo lắng, quan tâm giữa hai cô bạn thân lại bị hiểu nhầm thành ánh nhìn tình ý. Vĩ Luân nào biết vệ sĩ thân cận ngày ngày bên cạnh mình, lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ để bảo vệ anh thật chất là một cô gái mong manh, yếu đuối.
- Nếu cậu đã nói vậy thì có lẽ do tôi nghĩ nhiều thật. À, mấy ngày trước cậu bảo không tham gia buổi họp lớp, sao hôm nay lại đến?
Cô thở nhẹ một hơi, nhấp môi uống một ít rượu rồi đáp:
- Do tôi và Tiêu Châu gặp vài người trong lớp ở bãi đỗ xe nên họ đã rủ tôi và cô ấy đến.
Hai người cứ chuyện trò qua lại, rượu trong chai cũng dần vơi đi. Chẳng rõ Bạch Nhiễm đang vào vai nam nên không lo lắng hay vì bên cạnh anh nên cô cảm thấy an tâm để thỏa sức uống rượu mà chẳng lo lắng sẽ say quên lối về.
Cánh cửa nhà mở ra, cô loạng choạng bước đi, Vĩ Luân có chút khó khăn dìu lấy cô, cánh tay Bạch Nhiễm choàng qua cổ anh, mặc kệ người bên cạnh đang cực khổ đưa cô vào nhà, cơn say rượu đã biến cô thành một con người khác:
- Uống, tôi muốn uống nữa!
Anh vừa cởi giày cho mình và cho cả Bạch Nhiễm say khướt, cô không chịu đứng im, cứ lảo đảo rồi ngồi bệt xuống sàn:
- Cậu say lắm rồi. Để tôi đưa cậu về phòng.
Vĩ Luân cố kéo Bạch Nhiễm đứng dậy nhưng cô cứ ngồi tựa lưng vào tường, nhất quyết không chịu:
- Về phòng thôi.
Anh khụy chân ngồi xuống cạnh cô, tửu lượng đã không tốt nhưng vẫn nhiệt tình cạn ly, anh uống bao nhiêu ly thì cô cũng bấy nhiêu, chẳng hề chịu kém cạnh để bây giờ ra nông nỗi này.
Cơn say khiến cô mạnh dạn hơn bao giờ hết, Bạch Nhiễm đưa tay nắm lấy cavat của Vĩ Luân, kéo mạnh anh về phía mình. vì cô hành động bất ngờ nên anh không kịp chuẩn bị trước, Vĩ Luân ngã người về phía cô, cũng may anh nhanh trí chống tay vào vách tường. Hai đôi môi đang ở khoảng cách rất gần, anh bối rối nhìn cô, mặt đối mặt với nhau trong tư thế này khiến Vĩ Luân không khỏi ngại ngùng. Anh cố trấn tĩnh bản thân, vừa định đứng dậy lôi Bạch Nhiễm về phòng thì cô lại một lần nữa kéo cavat của anh, Vĩ Luân cố chống vào tường để giữ khoảng cách, nếu không thì môi của cả hai đã chạm vào nhau từ lúc nãy.
Bạch Nhiễm nhìn thẳng vào mắt anh, trước đây cô chưa từng nghĩ sau khi tốt nghiệp cấp ba, sẽ có lúc anh ở gần cô thế này.
Khoảnh khắc cận kề càng giúp anh thấy rõ, Bạch Nhiễm có gương mặt vô cùng xinh xắn, phải nói trông cô rất giống con gái. Chỉ vì trước đây anh đã từng học cùng lớp với cô nên tuyệt nhiên nghĩ cô là con trai mà chẳng có bất kỳ nghi ngờ nào. Lại thêm chuyện cả hai lúc đó không thân thiết với nhau nên những chuyện của cô, anh cũng không để tâm đến.
- Cậu...cậu là đồ đáng ghét.
Anh tròn mắt nhìn cô, đột nhiên cô mắng anh, Vĩ Luân chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cách nói chuyện của Bạch Nhiễm lúc này lại không được mạnh mẽ cho lắm, cảm giác có phần uỷ mị lẫn nũng nịu như mấy cô thiếu nữ.
- Cậu say rồi, về phòng...
Anh chưa kịp nói hết câu thì cô đã thốt lên:
- Cậu có thích tôi không?
Chẳng hiểu sao anh lại có cảm giác bối rối, nhịp tim thoáng đập nhanh, không gian như ngưng động, chỉ còn nghe thấy hơi thở của nhau. Đối với anh, câu hỏi của Bạch Nhiễm thật bất ngờ và khác thường.
- Chúng ta là đàn ông, sao có thể...
Cô không để anh nói hết câu, khi say Bạch Nhiễm đã hoàn toàn mất đi sự điềm đạm, từ tốn.
- Vậy nếu tôi không phải đàn ông thì cậu có thích tôi không?
Anh mở to mắt nhìn cô vì sốc, Vĩ Luân chẳng thể hiểu nỗi, anh thốt lên trong ngỡ ngàng:
- Cậu đang nói gì vậy? Sao cậu không phải là đàn ông chứ? Cậu say lắm rồi.
Cảm giác hiện tại trong lòng Vĩ Luân rất hỗn loạn, anh cố gỡ bàn tay đang nắm lấy cavat của mình rồi dứt khoát đứng dậy. Trong thoáng chốc rối bời, anh vội quay mặt sang hướng khác để giữ bình tĩnh: "Chẳng lẽ cậu ấy đồng tính sao?".
Vừa dứt suy nghĩ, anh lập tức đưa tay đánh vào đầu mình: "Đừng nghĩ lung tung, cậu ấy sao có thể như vậy!".
Sau vài phút im lặng, cô tiếp tục thốt lên:
- Cậu thật ngốc, sao cậu lại không nhận ra chứ, đã mười năm, mười năm tôi luôn nghĩ về cậu.
Một lần nữa cô khiến anh ngỡ ngàng đến ngơ ngác, Vĩ Luân không muốn nghĩ ngợi lung tung, nhưng từ câu từ cô nếu ra đều khiến tâm trí anh rối tung cả lên.
Cô đứng bật dậy, chân lảo đảo bước đi, miệng không ngừng nói:
- Cậu thật đáng ghét, tôi ghét cậu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...