Đó là một người giúp việc, bộ dáng bốn năm mươi tuổi, chiều cao trung
bình, cao gầy. Mặc quần áo đơn giản, cầm chổi trong tay đi qua, không
chú ý tới Bạc Cận Ngôn và Giản Dao ở phía sau cửa.
Bọn họ chú ý tới bà là vì trên khuôn mặt trắng nõn có một vết thương mới.
Người điều tra vụ án luôn có tư duy tinh tế nhạy bén. Cổ tay của người chết
Phó Vĩ có vết bầm, có dấu vết vật lộn. Tuy rằng ở hiện trường không thể
khám phá ra vết máu và ADN của hung thủ, nhưng rất có khả năng ở chỗ nào đó trên người hung thủ có vết thương.
Bộ dáng người giúp việc
kia rất chất phác, lúc thì quét lá rụng trong sân, lúc thì dọn dẹp bên
ngoài hành lang. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao tạm thời đứng ở xa nhìn.
Đúng lúc này, một cánh cửa phòng đẩy ra, một người phụ nữ cao gầy, xinh đẹp
nhưng mặt mày chua ngoa đi ra. Trên người mặc áo tơ lụa và quần rộng, bộ dáng thướt tha. Giản Dao nhận ra cô ta là Trương Cúc Phương, người em
họ từng làm diễn viên trong đoàn kịch.
“Quét cái đầu bà ấy!”
Trương Cúc Phương chọc vào ót người giúp việc kia, “Lão nương đang ngủ,
đồ đê tiện bà leng keng thùng thùng làm gì! Cố ý không cho tôi ngủ hả!”
Người giúp việc cúi đầu.
Trương Cúc Phương còn cảm thấy chưa hết giận, cầm lấy cái gầu hốt rác ở bên cạnh đập vào mặt người giúp việc.
Giản Dao trợn trừng mắt, hóa ra vết thương trên mặt là do như vậy, nhưng
Trương Cúc Phương này quá đáng thật. Song hiện tại bọn họ không thể ra
mặt, đành phải tiếp tục lặng lẽ nhìn thôi. Trương Cúc Phương mắng một
lát rồi đóng cửa đi vào. Thoáng nhìn từ xa, phòng cô ta trang hoàng tinh xảo thời thượng, giường gỗ lớn, sô pha để trong góc, trên mắc áo thiết
kế kiểu châu Âu có treo mấy bộ quần áo nam, ở cửa còn có mấy đôi dép lê
da.
Lúc này lại có một người giúp việc đi qua sân, cầm trong tay
rất nhiều đồ ăn. Là người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, liếc mắt đã nhận
ra người kia, nhưng hai người họ không nói chuyện với nhau, như thể đã
quen nhìn chuyện này. Tuy tuổi tác, diện mạo của hai người không giống
nhau, nhưng cảm giác ngột ngạt chất phác thì giống.
“Cạch” một
tiếng, cửa sổ của căn phòng bên cạnh Trương Cúc Phương mở ra. Một người
phụ nữ mặt mày thanh tú, thò đầu ra, là Trần Mai quản lý nhà hàng. Cô ta như đang mắng người, hoặc là lẩm bẩm làu bàu: “Ba ngày hai đầu đều nghe thấy tiếng mắng, có để yên hay không. Có bản lĩnh thì làm nhiều chuyện
cho nhà này, tận sức đi. Nếu không có ích thì đừng ồn ào! Chị Đồng, mang cơm cho tôi. Sao còn chưa mang đến? Nói chị mà chị không nghe thấy à,
sao người khác sai được chị mà tôi không sai được?”
Người giúp
việc lúc trước bị Trương Cúc Phương đánh, thấp giọng đáp “Vâng”. Giọng
nói cũng không mang theo chút gì tức giận, sau đó quay đầu chạy tới
phòng bếp bên ngoài viện. Còn Trương Cúc Phương kia cũng không dám đối
đầu với Trần Mai, chỉ nghe tiếng “loảng xoảng”, có thứ gì đó bị cô ta
đập trên mặt đất.
Bạc Cận Ngôn hơi nhíu mày, khẽ nói: “Ngu xuẩn, cuồng vọng, dơ bẩn.”
Giản Dao im lặng. Cô ngước mắt nhìn lên, bầu trời đã lờ mờ tối, liễu im lìm
rũ xuống, trong đại viện cũ kĩ này tựa hồ tản ra hơi thở mục ruỗng, so
với bên ngoài giống như là hai thế giới.
Nhưng không phải vẫn có người sống như vậy sao?
Trong đại viện yên tĩnh, sắc trời cũng tối đen. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao im
lặng bước đi. Căn phòng lớn ở trên đỉnh đầu nghe nói là phòng ngủ của
Diêu phu nhân danh chính ngôn thuận Minh Lan. Lúc này đèn đã tắt, Minh
Lan thường xuyên ở quán bar, nên lúc này có lẽ không ở nhà. Nhin xuyên
qua cửa, bên trong đều là đồ đạc gỗ lim kiểu cũ, thảm lát sàn, trong
phòng lớn hình như còn có hai căn phòng khác, là một phòng xép rộng.
Phía sau là bãi cỏ rộng, có một căn phòng nhỏ để đồ đạc.
Phòng
khác là của Minh Nguyệt, Triệu Hà, căn phòng sơ sài dưới ngọn đèn sáng
sủa, đặt một chiếc giường cao, là phòng của người giúp việc.
Bạc
Cận Ngôn mang theo Giản Dao mò mẫm bên trong, chuẩn bị tốt tinh thần sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác bắt gặp, nhưng dường như đây là một tiểu viện không khí trầm lặng, bọn họ ở đến mười phút mà vẫn chưa bị ai phát hiện ra.
Cho đến khi bọn họ đi đến hồ cá phía sau viện, nhìn
thấy người giúp việc kia đứng ở sau gốc cây, một người phụ nữ dáng người đầy đặn đứng bên cạnh, đúng là Triệu Hà quản lý nhà hàng.
Tướng
mạo của Triệu Hà thoạt nhìn hiền lành hơn so với Trần Mai, khuôn mặt
tròn, đôi mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Chị ta lại đánh chị à? Trần Mai hay
là phu nhân?”
Người giúp việc cúi đầu nói: “Bà tư, tôi không sao.”
Triệu Hà thở dài, nói: “Nếu thực sự không tiếp tục làm được, vậy chị đi đi.”
Người giúp việc im lặng.
Triệu Hà nói tiếp: “Buổi tối làm xong việc đến phòng tôi, chỗ tôi có thuốc trị thương.”
Người giúp việc im lặng một lát mới nói: “Sao thế được… ngộ nhỡ ông chủ bắt gặp…”
Triệu Hà nói: “Đêm nay ông chủ sẽ không đến phòng tôi, yên tâm, ông ta sẽ không đánh chị nữa đâu.”
Người giúp việc cúi đầu, đi sang một con đường khác. Triệu Hà quay đầu lại,
nhìn thấy Bạc Cận Ngôn và Giản Dao, cô ta lùi về sau mấy bước, vừa cảnh
giác vừa sợ hỏi: “Hai người là ai?”
Bạc Cận Ngôn cười nói: “Chúng tôi sống ở tòa nhà phía trước.” Giản Dao vội nói: “Ngại quá, chúng tôi
lạc đường, chị cũng là khách ở khách sạn sao?”
Sắc mặt Triệu Hà
thoáng thả lỏng, chỉ về con đường phía trước nói: “Hai người đi nhầm
rồi, chỗ này không phải là khách sạn, là nhà riêng của chúng tôi. Mau đi nhanh, ở cửa có chó đấy, lúc đi ra ngoài cẩn thận một chút.”
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đều nói cám ơn. Triệu Hà vẫn còn chưa yên tâm, tự
mình đưa bọn họ ra cửa, quả nhiên nhìn thấy con chó to bộ dáng hung thần ác sát, con chó định sủa thì Triệu Hà đã vỗ về, cô ta mỉm cười nhìn bọn họ rời đi.
Lúc đó Phương Thanh đang đứng ở lầu hai khách sạn,
trong phòng Bạc Cận Ngôn và Giản Dao, lấy kính viễn vọng ra nhìn chằm
chằm. Một nhân viên điều tra bên cạnh hỏi: “Sếp, thực sự để cho bọn họ
tự xoay sở ở đó, chúng ta không cần giúp đỡ sao?”
Phương Thanh
đáp: “Không sao. Mấy người phụ nữ chung chồng đó chẳng lẽ sẽ làm ra
chuyện mạo hiểm sao? Xem này, không phải đã trở lại rồi ư.”
Nhân
viên điều tra nói tiếp: “Đã so sánh xong toàn bộ dấu vân tay của tất cả
các đối tượng điều tra giáo sư Bạc chỉ định trước đó.”
Phương Thanh quay đầu nhìn cậu ta.
“Không có ai phù hợp.”
Trời đã tối hẳn, Phương Thanh dẫn Bạc Cận Ngôn và Giảo Dao đi ăn lẩu ở một nhà hàng trong thành cổ.
Rót đầy một cốc bia, Phương Thanh liếc Bạc Cận Ngôn: “Uống một chút?” Bạc
Cận Ngôn mất tự nhiên lắc đầu: “Tôi chỉ uống rượu vang.” Phương Thanh nở nụ cười, nói trong cửa hàng cũng có rượu vang. Kết quả Bạc Cận Ngôn
nói: “Cám ơn, tôi quyết định uống nước.” Phương Thanh: “…”
Giản Dao cười cầm lấy cốc bia: “Sếp Phương, tôi uống với anh, lấy hai chai đi.”
Phương Thanh kinh ngạc nhíu mày, khóe miệng Bạc Cận Ngôn lộ ra nụ cười kiêu ngạo thản nhiên.
Qua ba tuần rượu, bếp nẩu nóng hổi, mọi người dường như đã tận hứng.
Phương Thanh nói: “Nghe nói mấy năm trước Diêu Viễn Qua còn vừa ý một cô sinh
viên, lại còn bố trí tiệc rượu trong gia tộc. Sau đó cuối cùng cô gái
kia vẫn bỏ chạy.”
Ánh mắt Bạc Cận Ngôn lạnh lẽo: “Tại sao mấy
người phụ nữ đó lại chịu an phận trong một gia đình dị dạng, không có
tôn nghiêm như vậy?”
Phương Thanh cười lạnh, không đáp. Giản Dao
biết trước đó Bạc Cận Ngôn sống ở nước ngoài, nên thực sự không hiểu
được loại chuyện này. Thực ra trước đó khi cô xem tài liệu, một người
đàn ông có tiền có địa vị, mang theo một đám phụ nữ ở trong viện, đã cảm thấy quỷ dị. Không nghĩ tới lại là thật.
Giản Dao nói: “Những
người khác cũng chỉ là tình nhân, tiểu tam, không thể lộ diện, vợ cả
cũng không nhịn được. ‘Gia đình’ này của bọn họ có một tấm màn che, công khai chung sống hòa bình có lẽ là bởi vì dục vọng. Loại người có tiền,
có quyền, có địa vị như Diêu Viễn Qua có thể mang lại cho các cô ấy
những thứ mà những người đàn ông khác phán đấu cả đời không được. Hai
bên đều có thể giữ lấy hoặc từ bỏ, các cô ấy lựa chọn theo ý muốn của
mình. Chẳng qua loại cuộc sống này…”
Phương Thanh nói: “Dân chúng như chúng ta không hiểu được.”
Bạc Cận Ngôn cầm cốc nhựa lên, kiêu ngạo như đang bình phẩm rượu vang, khẽ
nhấp một ngụm, sau đó dùng ngón tay gõ vào mặt bàn: “Diêu Viễn Qua. Một
kẻ cuồng vọng tự đại, dục vọng khống chế mãnh liệt. Cường thế, khôn
khéo, quyết đoán. Hắn coi phụ nữ là vật sở hữu của mình, không chế bọn
họ rất nghiêm ngặt, cũng rất thành công.”
“Biến thái!” Phương
Thanh mắng, “Trước đó không phải chúng tôi chưa từng nghe qua tin đồn,
nhưng Diêu Viễn Qua chỉ lĩnh giấy kết hôn với vợ cả, mấy người phụ nữ
khác lại là tự nguyện, cho nên cảnh sát bọn tôi cũng không có cách nào.”
Bạc Cận Ngôn hơi đăm chiêu: “Những người phụ nữ đó thực sự thích cuộc sống an phận như vậy sao?”
Giản Dao đáp lại anh, lắc đầu: “Không, không đâu. Trên thế giới này, không
có người phụ nữ nào bằng lòng chia sẻ đàn ông với người khác. Cho dù
thoạt nhìn bọn họ yên phận, nhưng trong lòng sẽ chứa đầy oán hận, thống
khổ, áp lực.”
Bạc Cận Ngôn gật đầu với cô, ánh mắt lộ ra ý cười.
Giản Dao hơi giật mình, nhìn về phía Phương Thanh, anh ta cũng đang suy xét.
Đúng vậy, thống khổ, áp lực, oán hận, tình yêu và dục vọng dị dạng. Hơn nữa
năm này tháng nọ không thể chạy trốn. Hôm nay bọn họ nhìn thấy Trương
Cúc Phương, Trần Mai, Triệu Hà còn như thế, còn chưa bắt gặp hai chị em
Minh Lan đi theo Diêu Viễn Qua trong thời gian dài đâu.
Trong đầu Giản Dao đột nhiên hiện lên bức phác họa của Bạc Cận Ngôn:
Người địa phương, vô cùng quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh.
Từng tiếp xúc với Phó Vĩ.
Đại viện nhà họ Diêu không có máy ghi hình, với người hiểu biết xâm nhập
vào đó sau khi gây án không phải việc khó. Có lẽ bọn họ không thể chứng
minh được bằng chứng ngoại phạm.
Tinh thần vô cùng áp lực, có dấu hiệu tinh thần phân liệt, nhưng trong cuộc sống công việc không muốn để cho người khác biết. Nhất định có một sự kiện nào đó tạo thành ảnh
hưởng lớn, gây ra áp lực trong thời gian dài.
Có thể là một người phụ nữ, chỉ cần có đủ sức lực.
Không thể làm công việc phức tạp hoặc bậc cao. Trong năm người vợ của Diêu
Viễn Qua, một người nhàn rỗi ở nhà, một người quản lý sổ sách, hai người chỉ là quản lý, cấp bậc không cao. Cho dù là vợ cả Mnh Lan, nói là bà
chủ quán bar, nhưng cũng chỉ là làm thuê cho chồng mình, lại có một đống người bên dưới để sai bảo, nên cô ta làm việc được bao nhiêu.
Như vậy xem ra, bọn họ đều phù hợp với phác họa. Hơn nữa, càng phù hợp hơn
với những người đã điều tra trước đó. Hung thủ giết chết Phó Vĩ có thể
trốn ở trong đó. Giữa cô ta và Phó Vĩ rốt cuộc có khúc mắc gì ẩn giấu mà không muốn để cho người khác biết?
Nhưng giữa phụ nữ nhà họ Diêu và vụ hung án dường như còn có một khoảng cách rất xa.
Phương Thanh nói: “Hiện tại không có bằng chứng, gọi bọn họ đến thì quá tùy
tiện. Tôi sẽ nghĩ cách lấy dấu vân tay của bọn họ để so sánh trước.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...